Tại Sao Ánh Trăng Sáng Lại Nặng Tới Một Trăm Ký

Chương 4

06.

"Giám sát! Bật giám sát!"

Hệ thống kích động quá nên quên chặn tôi.

Thế là tôi đã cùng nó theo dõi tình hình thực thi tại nhà Chu Hiểu Nhạc.

Chu Hiểu Nhạc không hiểu ra sao hỏi: "Anh Cố, anh đến đây làm gì?"

Cố Mộ Vũ nhẹ nhàng nói: “Đến ở cùng cậu.”

Thân là một người đàn ông vạm vỡ, giọng nói của Chu Hiểu Nhạc hiếm khi lộ ra một tia sợ hãi: “Ở cùng tôi chi?”

"Dỗ cậu ngủ." Cố Mộ Vũ thâm tình nói: “Có anh ở đây, cậu sẽ không gặp á-c mộng nữa.”

"Tôi đâu có gặp á-c mộng!" Chu Hiểu Nhạc phát điên.

Có lẽ thấy Cố Mộ Vũ nhất quyết dỗ hắn ngủ nên Chu Hiểu Nhạc do dự nói: "Tôi ngáy có làm phiền anh không?"

“Không phiền.” Cố Mộ Vũ nói, “Ngoan, mau ngủ đi.”



"Không thể nghe nổi nữa! Tôi không thể làm công việc này nữa!" Hệ thống hét lên một tiếng lớn, "Ai đó mau cứu tôi!"

Hệ thống tự sụp đổ thế nên nó không nghe thấy cuộc nói chuyện sau đó giữa Chu Hiểu Nhạc và Cố Mộ Vũ.

Giọng Chu Hiểu Nhạc run run, chắc chắn đã nổi da gà: "Anh Cố, nếu anh làm như vậy thì vợ tương lai của tôi sẽ hiểu lầm."

Yên lặng.

Một lúc lâu sau, Cố Mộ Vũ hạ giọng nói, nhẹ đến mức gần như không thể nghe được: “Nếu tôi không làm như này, vợ hiện tại của tôi sẽ hiểu lầm.”

Trong lòng tôi khẽ động và chợt nhận ra điều gì đó.

07.

"Cô Lâm, đây là kết quả kiểm tra của cô."

Đối diện với tôi, bác sĩ tâm lý đưa cho tôi bản báo cáo.

"Kết quả cho thấy cô mắc chứng rối loạn t-r-ầ-m c-ả-m nặng."

Tôi nhìn vào bảng khảo sát tâm lý mà tôi đã điền lung tung rồi bình tĩnh hòa nhã gật đầu.

"Cô cần gia đình ở bên cạnh." Bác sĩ tâm lý nói.

Tôi cười khổ: “Bây giờ chồng tôi ngày nào cũng không về nhà, đến cả người anh ấy tôi còn không thấy đâu.”

Cốt truyện đã tiến vào tình tiết ngược tâm nhạt nhẽo thường ngày.

Dựa theo hướng đi ban đầu, bây giờ Cố Mộ Vũ thường xuyên cả đêm không về ở bên cạnh Chu Hiểu Nguyệt.

Còn tôi, người yêu anh tha thiết không thể chịu được kiểu kí©ɧ ŧɧí©ɧ này và đã mắc phải bệnh t-r-ầ-m c-ả-m nghiêm trọng.

Nhưng Cố Mộ Vũ không quan tâm đến chuyện này và nói với những người xung quanh: "Cô gái An Nhiên đó không tim không phổi, căn bản không thể nào bị t-r-ầ-m c-ả-m."

Thật ra Cố Mộ Vũ đúng là đã nói câu thoại này.

Nhưng tôi không hề tức giận chút nào.

Vì thực sự tôi không hề bị t-r-ầ-m c-ả-m.

Tôi điền ngẫu nhiên vào bảng khảo sát vì hướng đi của cốt truyện.

Thật ra tinh thần tôi luôn ổn định.

Nói vớ vẩn, ngày nào Cố Mộ Vũ cũng ở bên cạnh Chu Hiểu Nhạc, sao tôi phải buồn bực? Mỗi ngày tôi ở nhà ăn uống vui chơi, tập thể dục, thay đổi Hermes và thỉnh thoảng đi máy bay riêng của Cố Mộ Vũ đến hòn đảo tôi mua trước đó để tắm nắng.

Quả thật không có ai tâm lý khỏe mạnh hơn tôi.

Người đ-i-ê-n là hệ thống, gần đây giọng nói của nó rõ ràng ngày càng trở nên yếu ớt hơn khiến tôi không thể không thở dài một tiếng, người làm công ăn lương quả thật không dễ dàng gì, giờ đi làm toàn gặp chuyện trên trời rơi xuống.

Mà Chu Hiểu Nguyệt còn bị đ-i-ê-n hơn hệ thống.

Cô ta khẳng định tất cả những chuyện này đều là âm mưu do Lâm An Nhiên tôi bày ra.

"Là cô hết lần này tới lần khác ngăn anh Mộ Vũ đến tìm tôi có phải không?" Chu Hiểu Nguyệt gọi tới và nói với tôi bằng một giọng the thé, "Lâm An Nhiên, một con k-h-ố-n như cô sao không đi c-h-ế-t đi?

"Lúc đầu tôi không muốn gây khó dễ cho cô, dù sao trong lòng anh Mộ Vũ căn bản không có cô, cô đối với tôi chẳng là gì cả."

"Nhưng nếu cô hết lần này đến lần khác ngăn cản chúng tôi gặp nhau, đừng trách tôi không khách khí."

Chu Hiểu Nguyệt quay sang tìm Cố Mộ Vũ.

Cô ta ngọt ngào nói, "Anh Mộ Vũ, em vừa về nước cần một trợ lý ở cạnh chăm sóc em."

"Nghe nói anh tìm được An Nhiên với giá ba mươi vạn, thế này đi, em cũng trả ba mươi vạn để cô ấy làm trợ lý cho em."

Sự k-h-i-n-h m-i-ệ-t ẩn giấu trong lời nói của Chu Hiểu Nguyệt rất rõ ràng, nhưng Cố Mộ Vũ thờ ơ gật đầu: "Được, tùy cô."

Tôi cũng không hiểu.

Trong ba năm qua ngay cả đi giao đồ ăn bên ngoài tôi cũng không thể đi, vì sao Chu Hiểu Nguyệt vừa về nước thì tôi lại được phép trở lại công việc một lần nữa.

Truyện ngược r-á-c r-ư-ở-i, c-ư-ỡ-n-g é-p sắp đặt cốt truyện một xu logic cũng không có.

Tôi hỏi hệ thống: "Tôi phải đi à?"

Mặc dù hệ thống vốn đã rất yếu nhưng vẫn cố một hơi nói: "Cô phải đi, nếu không sẽ bị trừng phạt ngay lập tức."

Đúng là thái quá, hệ thống của người ta trừng phạt dều là c-ư-ỡ-n-g chế giật điện các thứ, còn trừng phạt của tôi là ngừng tim đột ngột, c-h-ế-t bất đắc kỳ t-ử tại chỗ.

Vì để đến đảo tận hưởng thêm vài lần nữa nên tôi không thể c-h-ế-t bây giờ được.

Thứ hai, tôi ngoan ngoãn đến công ty của Chu Hiểu Nguyệt báo danh.

"Chu Hiểu Nguyệt là con gái duy nhất của tập đoàn Chu thị, môn đăng hộ đối với Cố Mộ Vũ. Còn Chu Hiểu Nhạc sinh ra ở vùng Tây Bắc, cha mẹ đều là người chăn cừu."

Trên đường đến đó, hệ thống dương dương tự đắc giới thiệu với tôi: "Ký chủ, lần này cô đừng có ôm tâm lý may mắn, phó tổng tập đoàn Chu thị nhất định là Chu Hiểu Nguyệt, chứ không phải con gấu lớn kia."

Hệ thống đối với Chu Hiểu Nhạc có ý kiến rất sâu sắc, thậm chí còn không muốn gọi thẳng tên hắn.

Quả nhiên, khi đến tầng cao nhất của toàn nhà văn phòng tập đoàn Chu thị, Chu Hiểu Nguyệt đã đợi ở đó.

"Nhìn xem, anh Mộ Vũ hoàn toàn không quan tâm cô."

Cô ta cười khẩy nói: "Nếu anh ấy thực sự muốn cưới cô, tại sao anh ấy lại để phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cố thị tôn quý đến làm trợ lý cho tôi?"

Tôi mỉm cười không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Nếu Chu tổng có cần gì thì cứ dặn dò tôi là được.”

Tôi không nói với Chu Hiểu Nguyệt là tôi không đến một mình.

Vừa rồi dưới toà nhà văn phòng, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đợi ở đó.

Thân cao một mét chín, cân nặng một trăm ký.

Hiện tại, người này đang đợi ở ngoài cửa.

Chu Hiểu Nguyệt không biết chuyện gì, kiêu căng nói: "Trước tiên rót cho tôi một tách trà, phải pha bằng nước sôi."

Tôi pha lá trà bằng nước sôi rồi đưa cho Chu Hiểu Nguyệt.

Chu Hiểu Nguyệt cười cười rồi nhìn tôi chằm chằm, khẽ nói: "Con k-h-ố-n, cô mà cũng xứng có khuôn mặt giống tôi."

Nói xong cô ta giơ tay lên, hất nước trà nóng hổi vào người tôi!

Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ lim sang trọng dày dặn của văn phòng bị đá văng, Chu Hiểu Nhạc trang bị đầy đủ vũ khí, trong tay cầm một cây súng cao su bắn ra những viên bi vững vàng chuẩn xác đập mạnh vào cổ tay Chu Hiểu Nguyệt.

Tách trà rơi khỏi tay cô ta, nước sôi chẳng những không dính vào mặt tôi mà còn đổ không ít lên váy Chu Hiểu Nguyệt.

Chu Hiểu Nhạc nhanh chóng đi tới bảo vệ bên cạnh tôi: “Chị dâu, chị không sao chứ?”

Tôi gật đầu: “Không sao.”

Chu Hiểu Nguyệt hét lớn: "Lâm An Nhiên, cô muốn c-h-ế-t sao?"

Chu Hiểu Nhạc lập tức đứng lên chắn trước mặt tôi.

"Anh Cố đã gửi tôi đến một trường vệ sĩ hàng đầu ở nước ngoài trong ba năm. Bây giờ anh ấy phái tôi đi bảo vệ chị dâu, đây là công việc của tôi, nếu có ai cản trở công việc của tôi thì tôi sẽ l-i-ề-u m-ạ-n-g với người đó."

Chu Hiểu Nguyệt ngẩng đầu run rẩy nhìn chằm chằm vị vệ sĩ cao lớn cường tráng này, trước mặt Chu Hiểu Nhạc cao một mét chín trông cô ta giống như một chú gà con yếu đuối.

"C-ư-ỡ-n-g chế trừng phạt! C-ư-ỡ-n-g chế trừng phạt!" Tôi nghe thấy hệ thống hét lên: "Chu Hiểu Nhạc làm sai lệch cốt truyện nghiêm trọng! Hãy c-ư-ỡ-n-g chế trừng phạt hắn!"

Bên cạnh vang lên giọng nói bất lực của đồng nghiệp: “Không thể trừng phạt.”

"Tại sao!"

"Bởi vì Chu Hiểu Nhạc căn bản không thuộc về nhân vật nguyên tác, chúng ta không có thẩm quyền trừng phạt hắn..."

"Vậy Cố Mộ Vũ thì sao! C-ư-ỡ-n-g chế trừng phạt Cố Mộ Vũ!"

"Cố Mộ Vũ không hề làm trái quy tắc... Cốt truyện chỉ quy định anh ta không thể bảo vệ Lâm An Nhiên, nhưng lại không quy định anh ta không thể đưa Chu Hiểu Nhạc đến trường vệ sĩ bồi dưỡng, cũng như sắp xếp công việc cho Chu Hiểu Nhạc..."

Hệ thống phát ra âm thanh xèo xèo như bốc khói, có lẽ cậu ta đã mất bình tĩnh ngay tại chỗ.

Một lúc lâu sau, hơi thở nó yếu như tơ ra lệnh: "Cốt truyện tiếp theo toàn bộ bỏ qua, trực tiếp đi thẳng đến phần kết!"



(Còn tiếp)