Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa

Chương 37: Tránh đường đi, Thế tử gia!

Xuyến Kim dừng một chút, nhìn con phố không một bóng người, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ vừa đưa Giang thị cùng Đới Ngân lên xe, đang chuẩn bị đi bẩm báo với Thế tử.”

"Lên xe?" Tống Lương Thần sửng sốt: "Đi đâu vậy?"

“Giang thị nói, nếu đã là người của Vương gia, phải nên quay về Vương phủ để hầu hạ.” Xuyến Kim cụp mắt xuống nói: “Cho nên vừa rồi đã lên đường, nhắm Quán Thành mà đi.”

Trong lòng trầm xuống, Tống Lương Thần cau mày, ném đi mấy hoa sen trong ngực, quay người chạy về phía chuồng ngựa.

"Chủ tử!" Ngọc Thụ hét lên.

Hoa sen rải đầy mặt đất, cánh hoa rơi rụng, từng cơn gió thổi làm hoa bay khắp nơi.

Tống Lương Thần dắt ngựa ra ngoài, sắc mặt nghiêm trọng, liều mạng đuổi theo về phía Quán Thành.

"Đau……"

Nơi Tương Tư Uyển, Mỹ Ảnh vừa tỉnh rượu, ôm đầu lại và hét lên: "Ta hôm qua bị ai đánh vào đầu à?"

Cẩm Y cười, bưng nước đi vào: "Thế tử phi hôm qua nghe nói say nhiều, hiện tại chắc hẳn phải nhức đầu, uống chút trà tỉnh rượu là được."

Ngơ ngác mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rồi, Thẩm Mỹ Ảnh nhìn bốn phía, thở dài: “Ta lại tỉnh rồi.”

"Tỉnh lại còn không tốt sao?" Ngọc Thực đưa trà lên môi nàng, cười híp mắt nói: "Một khi tỉnh lại, chủ tử liền trở mình, Thế tử gia đã phân phó xuống, khôi phục thân phận Thế tử phi, thậm chí cho quản lý chi tiêu ở hậu viện nữa."

Sửng sốt một lát, Mỹ Ảnh nhướng mày: “Chi tiêu hậu viện?”

"Đó là sổ sách và chìa khóa kho tiền. Từ giờ trở đi, chi tiêu ở hậu viện đều là do Người quản". Cẩm Y nói: "Trước đây là ở trong tay Ôn chủ tử, hôm qua Gia phân phó một tiếng, giờ chỉ chờ Ôn chủ tử giao sổ sách qua cho Người quản thôi".

Nói xong, dừng lại một chút, nhìn vào cửa sổ đang đóng, không khỏi thấp giọng bổ sung: “Công việc này là được nhiều người ngưỡng mộ nhất ở hậu viện, có rất nhiều lợi ích Ôn chủ tử đại khái là cũng không muốn giao ra".

Quản lý tiền bạc tự nhiên đều là công việc béo bở, Thẩm Mỹ Ảnh hiểu điều này. Tống Lương Thần đối với nàng không tồi, đó là biểu hiện một chút tình nghĩa vì đã đồng cam cộng khổ, cho nên hắn mới chủ động nâng cao mức sống của nàng? Thực sự là muốn đa ta hắn.

Sau khi ngồi dậy uống canh giải rượu, Mỹ Ảnh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay trái mình vẫn còn đeo một chiếc vòng tay có hoa văn tinh xảo, nhưng nửa còn lại đã không thấy đâu.

Không đúng! Chiếc vòng tay này không phải phải mất bảy ngày mới tháo được sao? Nàng trố mắt, chẳng lẽ hôm qua Thế tử gia đã cắt mất chiếc khóa bạc sao?

Cắt được nên cắt sớm đi! Nó khiến nàng không thể đi bài tiết thuận lợi được!

Lẩm bẩm mấy lượt, Mỹ Ảnh xuống giường, thay quần áo và tắm rửa.

"Chủ tử, đừng cử động." Ngồi trước bàn trang điểm, Ngọc Thực lại nhẹ nhàng bôi cao xóa sẹo, tỉ mỉ nhìn lên mặt nàng: "Vết sẹo này sẽ sớm lành thôi, mấy ngày nay Người hãy cẩn thận một xíu, đừng chạm nước."

"Được." Mỹ Ảnh mỉm cười gật đầu, khuôn mặt cũng là vũ khí của nữ nhân, trước đây bị Cải Trắng Nhỏ hủy đi, hiện tại đã được chữa trị, nàng bất kể thế nào cũng có thể tự bảo vệ mình.

Đừng nói nam nhân coi trọng ngoại hình là hời hợt, thứ tốt đẹp có ai mà không thích chứ, cho dù vì dung mạo xinh đẹp của nàng, tương lai nếu có mưa to gió lớn gì đi nữa, Tống Lương Thần vẫn có thể thiên vị nàng một chút. Nó không liên quan gì đến du͙© vọиɠ, đây là bản chất của con người.

“Chủ tử, Ôn trắc phi đang đợi ở bên ngoài.” Ngọc Thực nhìn nàng, thấp giọng nói: “Người nên cẩn thận, vị Ôn chủ tử này xưa nay tâm tư đều rất thâm trầm.”

Nàng vừa mới cướp chén cơm của người ta, coi như là hoàn toàn đắc tội với người rồi, còn không biết Ôn Nhĩ Nhã sẽ làm khó như thế nào thôi.

Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, trong lòng cũng đã có tính toán.

"Thϊếp thân xin thỉnh an Thế tử phi". Ôn Nhĩ Nhã bước vào, cung cung kính kính hành lễ, hai tay cầm hộp sơn mài với thái độ tuyệt vời: “Theo lệnh của Thế tử, thϊếp thân đã mang tất cả sổ sách và chìa khóa hậu viện đến đây. "

“Làm phiền rồi.”Mỹ Ảnh đưa tay nhận lấy chiếc hộp, cười nói: “Ôn trắc phi, mời ngồi.”

"Thế tử phi xa cách rồi, cứ gọi thϊếp thân một tiếng Nhĩ Nhã là được." Ôn Nhĩ Nhã ngồi ở bên cạnh, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Trước đây đã hiểu lầm Thế tử phi, trong lòng mới chất chứa khúc mắc, đến nay hiểu lầm đã được giải khai, thϊếp thân cũng vội vã đến đây bồi tội với Người ".

Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, vị chủ tử này quả nhiên là cao thủ, biết nói chuyện, chỉ cần vài ba câu là có thể làm thân không nói, lại không hề có chút mảy may nào khiến người khó chịu.

"Hiểu lầm gì cơ?"

Ôn Nhĩ Nhã vẻ mặt áy náy: “Trước đó Vương phi nói chuyện đại hôn là do Thế tử phi sau lưng gây ra, thϊếp thân tin tưởng vậy, cảm thấy Thế tử phi là người xảo trá, không khỏi có nhiều chống đối. Hôm qua, Gia đã giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm. Thϊếp thân mới nhận ra rằng mình dễ dàng tin vào tin đồn nên hôm nay muốn đến xin lỗi".

Nói xong, quay người nhận lấy chiếc hộp từ nha hoàn phía sau: “Thế tử phi là người nhìn xa trông rộng, chắc hẳn không quan tâm nhiều đến bảo vật. Nhưng hộp Phố Đông minh châu này khó có được, hơn nữa dùng để thoa trên mặt rất có hiệu quả, hi vọng Thế tử phi có thể không ghét bỏ, nhận lấy và thứ lỗi thϊếp thân".

Hãy xem mấy lời này, quá giỏi rồi. Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười nhận lấy, gật đầu với nàng ta, nàng cũng rất thích người vừa gặp mặt đã đưa lễ như này, rất thực tế!

"Nếu đã là hiểu lầm, ngươi cũng không cần lo lắng, ta là người mới tới, còn có rất nhiều điều cần ngươi chỉ bảo."

Ôn Nhĩ Nhã dè dặt mỉm cười: "Thế tử phi có biết rõ tình hình của các nữ thân trong phủ này chưa?"

"Không quá rõ ràng."

"Thϊếp thân ở đây đặc biệt chuẩn bị sẵn một bản danh sách chi tiêu hàng ngày." Ôn Nhĩ Nhã đưa ra một bản danh sách: "Trong phủ có ba vị trắc phi và một vị thị thϊếp. Ngoại trừ thϊếp thân, Ninh chủ tử rất giỏi vẽ tranh, chi phí cho loại bút mực màu vẽ này Gia mỗi tháng đặc biệt cho thêm năm lượng, Sư chủ tử của Dịch Thú Trai giỏi cờ vua, chi tiêu cũng là ít nhất, về cơ bản là ở lại trong phòng không có chơi cờ ở ngoài. Sở trường của Vu thị là giỏi thư pháp, mỗi tháng cũng vậy, chi tiêu được cấp thêm năm lượng.”

Có khá nhiều quy tắc, Mỹ Ảnh gật đầu và viết ra từng quy tắc một.

“Về phần thϊếp thân, thϊếp thân giỏi đàn, không tốn thêm chi phí gì, nhưng thỉnh thoảng cần mua thêm vài cây đàn tốt. Gia đã nói, khi mua đàn thì có thể rút tiền trực tiếp tại trướng phòng."

Giỏi đàn và mua đàn có liên quan gì nhau không? Mỹ Ảnh nghe mấy lời đó, không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng. Người giàu lắm tật này, nếu thích đàn cầm không phải cứ mua một chiếc thuận tay nhất là được rồi sao? Còn không cần suy nghĩ mà mua vài cái, đúng là não có vấn đề.

Bất quá bây giờ nàng cũng không thể mở miệng dạy giáo huấn, chỉ có thể gật đầu.

"Tình cờ là cuối tháng, Thế tử phi đã kiểm kê sổ sách của tháng trước, tháng này có thể bắt đầu phân bổ kinh phí cho các viện." Ôn Nhĩ Nhã đứng dậy nói: "Thϊếp thân sẽ không làm phiền nhiều nữa, nếu có vấn đề gì, sai người đến Nhiễu Lương Hiên hỏi một tiếng là được ".

“Được.” Mỹ Ảnh gật đầu: “Ngươi đi chậm thôi.”

Ôn Nhĩ Nhã cười, mang theo nha hoàn lui xuống.

Chiếu theo lời nàng ta nói, chi phí hàng tháng ở hậu viện Thế tử phủ ít nhất phải năm trăm lạng? Tiền hàng tháng của các nữ thân trong nhà cộng lại lên đến gần một trăm lạng, còn thêm các loại chi phí bổ sung, còn có tiền hàng lương tháng, đồ ăn, quần áo của hạ nhân.

Thật giàu có!

Mở sổ sách ra để xem trương mục tháng trước, lấy bàn tính ra gõ gõ một lúc, Mỹ Ảnh nhướng mày quay sang hỏi Cẩm Y: "Tiền lương tháng trước của các ngươi đã được trả chưa?"

“Đương nhiên là phát rồi. Đầu mỗi tháng đều sẽ được phát". Cẩm Y nói: “Tiền lương tháng của nô tỳ là hai lạng bạc."

Lương một tháng của nha hoàn hạng nhất là hai lượng, trong nhà có nhiều người như vậy, riêng tiền lương cũng gần một trăm lượng.

Thẩm Mỹ Ảnh lấy sổ kế toán tính lại, cau mày nói: “Quái lạ, vậy tại sao tổng chi phí tháng trước chỉ có hai trăm lạng bạc?”

Tiền tháng còn không phát đủ sao?

"Cái này nô tỳ cũng không biết.” Cẩm Y lắc đầu: “Khi Ôn chủ tử quản lý sổ sách, các chủ tử của các viện đều không có lời phàn nàn nào.”

Quái nhân a, làm thế nào được như vậy? Mỹ Ảnh líu lưỡi, không khỏi nhìn lại sổ chi tiêu, bên trong chẳng có gì ngoại trừ chi phí tiêu dùng hàng tháng. Không lý nào lại không mua bất kỳ quần áo hoặc đồ trang sức nào? Người trong phủ Thế tử có phải tiết kiệm như vậy không?

“Thế tử gia đi đâu rồi?” Nghĩ tới đây, Mỹ Ảnh hỏi một câu.

Ngọc Thực nói: “Hình như sáng sớm đã ra ngoài rồi, hiện tại vẫn chưa thấy người.”

Dù sao cũng là Thế tử gia, nên hắn phải bận rộn. Mỹ Ảnh suy nghĩ một lúc, đóng cuốn sổ lại và nói: "Vậy chúng ta hãy đi xem phủ một vòng đi."

"Vâng."

Tống Lương Thần trước núi Ô Sơn chặn xe của Giang Tâm Nguyệt, người đầy mồ hôi, chuẩn bị sẵn sàng để nhìn thấy nàng ấy khóc một trận, dù sao gần đây nàng đã luôn khóc còn gì.

Tuy nhiên, khi rèm xe được mở ra, Giang Tâm Nguyệt thế mà lại nhìn hắn cười: "Thế tử gia sao lại chạy vội như vậy?"

Hơi giật mình, Tống Lương Thần cảm thấy có chút hoảng, đưa tay chạm vào, chỉ phát hiện trên ve áo có một cánh hoa sen, mím môi đưa cho cô: “Dì đừng tức giận mà.”."

Tưởng Tâm Nguyệt cụp mắt nhìn cánh hoa, cười nhẹ một tiếng, cũng không đưa tay ra nhận: “Ta không có tức giận, Thế tử không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là ta đột nhiên nghĩ rõ ràng hơn, thay vì làm góa phụ trong phủ Thế tử cả đời, tốt nhất ta nên quay về hầu hạ Vương gia thật tốt, không chừng còn có thể khiến cho cha ta tiếp tục thăng tiến, Ngài nói có phải vậy không?”

Trong lòng cảm thấy một cơn đau âm ỉ, Tống Lương Thần cau mày nói: "Dì tội gì lại phí hoài bản thân vì chuyện này?"

"Chuyện này sao lại gọi là phí hoài chứ? Lấy gà theo gà, có thể gả cho Vương gia, cũng là may mắn ba đời của ta, hà cớ gì lại không nghĩ thoáng ra chứ?" Tưởng Tâm Nguyệt dựa vào xe, nghiêng đầu cười nhìn hắn, thập phần quyến rũ: " Ta là dì Giang của Thế tử, đã không còn là Giang Tâm Nguyệt nữa, cũng sẽ không đợi chờ Thế tử nữa, từ nay về sau, khi Ngài đến Vương phủ thỉnh an, ta chỉ có thể vì Ngài mà pha một tách trà."

"..." Đờ người ngồi trên ngựa, Tống Lương Thần mở miệng, lại không nói được nên lời.

"Ngài nói đúng, trong cuộc Ngài sẽ có vô số nữ nhân, cho dù không có Thẩm thị, thì vẫn sẽ có những người khác. Nữ nhân tham lam như ta không thích hợp ở bên cạnh Ngài."

“Tránh đường đi, Thế tử gia.”

Rèm xe buông xuống, giọng nói của Giang Tâm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh: "Tiếp tục lên đường."

Xe ngựa đi ngang qua hắn, Tống Lương Thần ánh mắt đờ đẫn, tóc bị gió cuốn lên, sau đó lặng lẽ rơi xuống.

"Chủ tử." Ngọc Thụ cau mày nói: "Chúng ta còn không trở về đi, để Vương gia biết cũng không hay."

“Ừ.” Tống Lương Thần gật đầu: “Quay về đi.”

Không biết đó là gì, nhưng nó xuất phát từ sâu thẳm trái tim, cay đắng đến mức khiến mắt hắn phát đau.

"Đi mời Trình Đô đốc, ta có chuyện muốn nói với hắn."

"Vâng."

Mỹ Ảnh đi dạo trong sân viện, ngước mắt nhìn xung quanh. Cẩm Y và Ngọc Thực đi theo phía sau nàng, căn bản không biết nàng đang nhìn gì. Đã đi quanh phủ mấy lượt rồi, cũng không đến gặp bất kỳ trắc phi thị thϊếp nào, mà chỉ tò mò nhìn bốn hướng xung quanh.

"Chủ tử, Người đang tìm gì vậy?" Cẩm Y nhịn không được hỏi.