Luận Về Cách Đẩy Ngã Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 3

Nếu như Từ Tử Du biết được suy nghĩ của Lưu đại phu, chắc chắn sẽ ngửa mặt lên trời cười to, Từ Tử Du của trước kia nhát gan nhu nhược, cả ngày sợ hãi rụt rè, quá lãng phí mỹ mạo của hắn. Mà hôm nay Từ Tử Du đến từ hiện đại, thái độ tự tin, đường hoàng, sự tương phản lớn này đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy kinh diễm, mà nụ cười của hắn đây đã được luyện tập rất lâu, chuyên môn dùng để câu dẫn người yêu tương lai mà lại…

Trong lúc nói chuyện, thuốc giải cảm đã sắc xong, biết thuốc này là chuẩn bị cho Tề chiếu tướng, Lưu đại phu vội vã giục Từ Tử Du nhanh chóng bưng đến cho y. Trong miệng còn không ngừng khuyên bảo: đừng thấy chiếu tướng thường ngày nghiêm túc lãnh khốc, kỳ thực là một người rất tốt.

Từ Tử Du chỉ cười không nói, hắn đương nhiên biết Tề chiếu tướng là người tốt, ngoài lạnh trong nóng. Cơ mà bí mật này mình hắn biết là đủ rồi, hắn có một thói quen xấu, có thứ tốt chỉ muốn giữ cho riêng mình, không muốn cho người khác thấy.

Bưng thuốc giải cảm, Từ Tử Du đi tới doanh trướng đại tướng quân. Còn chưa kịp tiến vào, vừa vặn gặp phải một gã thanh niên trắng trẻo từ doanh trướng đi ra.

Từ Tử Du thản nhiên quan sát thanh niên mặt con nít trước mắt, từ cái thân thể gầy yếu kia, cộng với da thịt non mịn không hợp với quân doanh của gã thì xem ra —— đương nhiên, quan trọng nhất chính là trang phục tiểu tư trên người gã——tên nọ hẳn là nam chính tiểu tiện thụ của cái truyện này! ! !

Được rồi được rồi… Thời gian dài như vậy, hắn gần như quên rằng tiểu tiện thụ cũng có cái tên, dù sao trong ấn tượng của hắn, chỉ sót lại cái tính cách mềm yếu não tàn của nam nhân tiện tới cực điểm này…

Ớ, cơ mà tiểu tiện thụ gọi là cái gì ấy nhỉ?

Hồi ức một lúc lâu, Từ Tử Du mới nhớ tới, tiểu tiện thụ gọi là Trần Dịch Tri… Chậc chậc, đáng tiếc gã không họ Trư, Từ Tử Du tà ác nghĩ. Cơ mà với cái chỉ số thông minh của gã ấy hả, chỉ sợ cũng chẳng hơn gì heo.

“A.” Trần Dịch Tri mới vừa ra khỏi doanh trướng của chiếu tướng liền thấy được một nam tử tướng mạo tuấn mỹ bưng một chén thuốc vẫn còn đang bốc hơi nóng, vẻ mặt quái lạ nhìn mình.

Gã hơi đỏ mặt, thẹn thùng nhìn đi nơi khác, trong lòng xốn xang, gã không ngờ trong quân doanh lại có nam nhân tuấn mỹ vô song như vậy, không thua kém chút nào với người nọ trong lòng gã.

“Ngại quá…” Nam nhân tuấn mỹ nhẹ nhàng mở miệng, Trần Dịch Tri vội vã ngẩng đầu.

“Ngươi cản đường ta.” Từ Tử Du mặt không biểu tình nói, sau đó cứ như phủi đi thứ gì đó chướng mắt mà gạt Trần Dịch Tri sang một bên, điều chỉnh lại vẻ mặt một chút, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đi vào doanh trướng của chiếu tướng.

“Ơ hở?” Trần Dịch Tri ngẩn ngơ, sau đó hoàn hồn lại: “Ấy, ngươi không thể vào, ta còn chưa thông báo…”

Xem đi… Đây là một trong những nguyên nhân mà Từ Tử Du ghét tiểu tiện thụ này, chỉ số thông minh quá thấp, vô cùng ngu ngốc.

Ngươi nói ngươi là một tên thư sinh, đi tòng quân lại vì thân thể gầy yếu theo không kịp huấn luyện còn chưa tính, chiếu tướng tốt bụng để ngươi đảm trách chức vụ tiểu tư, thế mà còn dám ở trong lòng phỉ nhổ chiếu tướng coi khinh mình. Ta van ngươi, một tên thư sinh trăm lần vô dụng như ngươi á, đọc sách đến mức đầu óc sắp thành gỗ mục cả rồi, chẳng lẽ còn hi vọng chiếu tướng cho ngươi làm quân sư đấy à?

Con trai à, tỉnh lại dùm cái đi! Nếu thực sự là như vậy, Tề Vũ Hiên đã không được xưng là chiến thần rồi! ! !

Hơn nữa… Nhìn đi, một tên phế vật như này, ngay cả phận sự tiểu tư cũng làm không tốt, nếu thật để ngươi làm cái gì, ngươi ngoại trừ thêm phiền thì còn được tích sự gì?

Nói mới thấy, thằng tra công kia cũng tội nghiệp thật, sao lại dính phải một kẻ ngu ngốc nhược trí như vậy chứ, cuối cùng còn để gã làm chính thê, với cái chỉ số thông minh như thế, ở trong hậu viện phủ vương gia, tiểu tiện thụ thực sự có thể sống sót nổi sao?

Được rồi, bó tay thôi, việc này dù sao chả có tí liên quan gì đến Từ Tử Du cả. Cái gì mà tiểu tiện thụ đều sẽ có tra công yêu, để cho bọn họ một đôi tiện nhân tương thân tương ái đi thôi, nghìn vạn lần đừng đến tai họa bảo bối Tiểu Hiên Hiên của hắn là được rồi.

“Chiếu tướng.” Từ Tử Du vừa vào doanh trướng của chiếu tướng, liền từ xa lên tiếng bắt chuyện.

Tề Vũ Hiên cùng vài vị phó tướng đang ở bên trong bàn bạc chuyện gì, trong đó còn có một giọng nói tục tằng quen thuộc.

“Ngươi là người phương nào, sao không có ai thông báo lại vào được?” Khuôn mặt lãnh ngạnh của Tề Vũ Hiên tỏ vẻ tức giận, ánh mắt nhìn về phía Trần Dịch Tri chạy vào sau càng mang theo vài phần khí thế khϊếp người.

Đây là Từ Tử Du lần đầu tiên thấy bộ dáng thật sự của Tề Vũ Hiên, hệt như những gì miêu tả trong sách, Tề Vũ Hiên thân hình cường tráng, hai hàng lông mày nhập tấn, râu mép trên cằm được tỉa tót gọn gàng, chỉ là cả người tản ra một loại cảm giác xa cách lạnh lùng, khí thế không giận tự uy.

“Hắn… Hắn…” Trần Dịch Tri lắp bắp nói không nên lời, gã mỗi lần thấy khuôn mặt chiếu tướng đều cảm thấy khẩn trương vô cùng. Hơn nữa trước đây nghe mấy lời đồn kể về Bình Tây tướng quân gϊếŧ người không chớp mắt, dọa gã đến mức hít thở không thông.

Đôi mày rậm đen của Tề Vũ Hiên khẽ nhíu, tên tiểu tư này là hai ngày trước y cất nhắc lên. Tiểu tư trước kia của y bởi vì lão phụ trong nhà bị bệnh nặng, được y cho về, còn cái kẻ mới tìm được này cảm thấy dùng không thuận tay cho lắm.

Khẽ nheo lại mắt, Tề Vũ Hiên nhìn chằm chằm Trần Dịch Tri: “Thủ vệ ngoài cửa đâu?”

Trần Dịch Tri run run nửa ngày, một chữ nói không ra. Ngay cả Từ Tử Du đứng bên cạnh đều sốt ruột dùm gã.

Cũng may lúc này có người thay gã giải vây: “Ôi cha, ngươi không phải là cái người nhảy sông tự vẫn đó sao? Chiếu tướng, hắn là người ngươi vớt lên đó đó.” Một gã cao to khôi ngô hùng nhân… ý, nhầm, là nam nhân đột nhiên mở miệng nói. Chỉ là cái đám râu quai nón lùm xùm của người này gần như che hết cả khuôn mặt hắn, gọi hắn hùng nhân thật tình cũng chẳng hề oan ức.

Từ Tử Du khóe mắt giật giật, lén trừng mắt cái tên hùng nhân kia: người này, sao lại đi chuyên môn nhắc đến lịch sử u ám của hắn thế chứ, nhảy sông tự vẫn là cái tên Từ Tử Du vô dụng kia, chả có liên quan gì đến ta hết nhá.

“Người đâu!” Tề Vũ Hiên vẻ mặt không đổi, đối với Từ Tử Du nhìn như không thấy.

“Chiếu tướng có gì phân phó?” ngoài cửa đột nhiên bước ra hai thị vệ, bọn họ xuất hiện thần kì như thế khiến cả Từ Tử Du cũng không nhịn được kinh ngạc.

“Vì sao người này có thể không qua thông báo mà vào doanh trướng của ta!” Tề Vũ Hiên sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm hai thị vệ nọ, chờ nghe bọn hắn giải thích.

Hai thị vệ kia vẻ mặt trắng nhợt, trong đó một người vội vã nói: “Khởi bẩm chiếu tướng, chúng ta vừa rồi đột nhiên bụng đau khó nhịn, cho nên đi giải quyết… Chỉ đi có một lát, rất nhanh, thực sự!”

Tề Vũ Hiên nhất thời không nói gì, hắn cũng không phải người không biết lý lẽ, mấy vấn đề sinh lý bình thường của thân thể làm sao có thể tránh được, cho nên, chỉ có thể nói đây là một sự trùng hợp.

Nhưng dù cho có như vậy, tội danh tự ý tạm rời cương vị trông coi của hai người này lại không thể miễn. Tề Vũ Hiên sắc mặt trầm xuống: “Mỗi người các ngươi lĩnh năm quân côn! Đi đi!”

“Vâng…” Hai gã thủ vệ không tiếp tục biện giải, lập tức lĩnh mệnh đi.

“Đợi đã.” Từ Tử Du đột nhiên giơ tay ngăn cản bọn họ, trong lúc nhất thời, tất cả các đường nhìn trong doanh trướng đều tập trung lên người hắn.