Luận Về Cách Đẩy Ngã Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 1

“Có lầm hay không! Người đàn ông tốt như thế mà mấy người lại để y chết? Mắt tác giả bị phân dán lên rồi à!” Từ Tử Du nổi điên quăng chuột máy tính, khuôn mặt đẹp trai tức giận đến vặn vẹo.

Hiện lên trên màn hình là chương mới nhất của bộ tiểu thuyết hắn đang theo dõi《Vương gia chọc ghẹo thư sinh》.

Tiểu thuyết này là điển hình của thể loại tra công tiện thụ, Tử Tử Du vốn không kiên nhẫn nhất với cái thể loại truyện này, nhưng vì hôm qua có một người bạn tốt trong đám bạn của hắn cật lực đề cử, nói nam phụ trong này tuyệt đối hợp khẩu vị của hắn, cho nên hắn mới cố ý tìm đọc thử xem.

Bạn của hắn quả nhiên không nhìn lầm, nam phụ trong truyện này quả thật là vô cùng hợp khẩu vị của hắn, cao lớn trầm ổn, cương nghị quả cảm, tuy rằng thường ngày trầm mặc ít nói, nhìn như lãnh khốc, nhưng thực tế là điển hình của loại người ngoài lạnh trong nóng, quả thật là chọc thủng tất cả điểm moe của hắn.

Chỉ tiếc là, trong quyển sách này, ngoại trừ nam phụ ra, công đủ kiểu tra, thụ đủ kiểu tiện, tình tiết đủ kiểu chẳng đáng tin cậy, Từ Tử Du vừa xem vừa khinh bỉ, cho đến khi tác giả hố đến mức hố chết luôn nam nhân yêu dấu của hắn… còn là chết vì bảo vệ tên tiểu tiện nhân kia, Từ Tử Du quả thật điên tiết muốn lật bàn!

Tác giả đây là có thù với Tề Vũ Hiên đúng không! ! !

Nam nhân hoàn mĩ như thế nhà ngươi để y không may tình một đêm với tiểu tiện thụ còn chưa tính, lúc sau còn mắt mù mà thích tiểu tiện thụ đó thì cũng thôi đi, cuối cùng còn vì bảo hộ cái tên tiểu tiện thụ căn bản không hề thương y mà chỉ xem y như tấm chắn mà chết đi…

Ở đây Từ Tử Du nhất quyết cho rằng, Tề Vũ Hiên vốn không phải yêu tiểu tiện thụ, thuần túy bởi vì bị cái dáng vẻ nhìn như thánh mẫu của tiểu tiện thụ kia làm rung động mà thôi —— Đơn giản mà nói, là do cô đơn quá lâu, mà tiểu tiện thụ lại xuất hiện vừa đúng thời điểm, đã vậy còn từng quan hệ một đêm, cho nên mới dẫn đến kết quả như thế! ! !

Tuy rằng bất mãn tác giả đối đãi với nam nhân mình thích như vậy, cơ mà Từ Tử Du cũng thông cảm tác giả viết văn gian khổ, cuối cùng cũng không đăng bình luận chê bai…

Yên lặng tắt máy tính, Từ Tử Du lại chui về ổ chăn của mình. Nam nhân hắn thích nhất cũng chết mất rồi, cho nên cái tiểu thuyết đó chả còn gì để níu kéo. Hơn nữa, với cái tính ham tra công tiện thụ của tác giả, kết cục chắc chắn chính là tiểu tiện thụ kia lại về bên cạnh tra công, sau đó cùng đám tam thê tứ thϊếp của tra công sống kiếp chung chồng cái gì gì đó… Thật là không có tí sức lực nào!

“Ông trời ơi sao ông không tặng cho tui một người đàn ông man như vậy chứ! Tui cam đoan mỗi ngày đều thương y, chìu y, quý trọng y cả đời! Tuyệt đối sẽ không để y cô đơn đau khổ…” Từ Tử Du rụt cổ, càu nhàu thầm thì, thuận tiện cuộn chặt chăn hơn một chút.

Thời khắc này trên cái giường đôi càng nặng nề cảm giác trống vắng, cũng không biết lúc nào mới có người cùng mình chia sẻ một bên trên giường…

Nóng…

Cứ như đang ở trong lò lửa…

Toàn thân dường như bị ngâm trong một tầng mồ hôi, dính dớp, khiến cho cả người cảm thấy nhớp nháp chịu không được…

“Tỉnh! Tỉnh! Hắn tỉnh lại rồi!”

Bên tai dường như có người đang nói, phảng phất như tiếng sấm rền, dội cả đầu óc ầm ầm vang.

Từ Tử Du mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ có thể miễn cưỡng thấy một bóng người lờ mờ.

“Thật tốt quá, rốt cục tỉnh lại rồi! Lưu đại phu, hắn không sao nữa chứ?” Một thanh âm tục tằng lo lắng hỏi.

“Ừm, chỉ cần tỉnh lại là không sao nữa, yên tâm đi, ngươi đi bận việc của mình đi, để ta chăm sóc hắn là được rồi.” Một giọng nói già nua vang lên.

“Được, vậy ta đi trước, chậc chậc, Lưu đại phu, ông nên khuyên hắn một chút, có chuyện gì nghĩ không thông thì cũng đừng đi chết chứ, cũng hên là hắn gặp may, chiếu tướng vừa vặn đi ngang qua, nếu không thì… Hầy!” Thanh âm tục tằng thở dài.

“Được rồi, yên tâm đi, ta sẽ khuyên hắn.” Lưu đại phu nọ ôn hòa đáp.

“Ta đây trước hết cáo từ, chiếu tướng còn chờ ta thưa lời đâu!” Thanh âm tục tằng vừa dứt, sau đó liền truyền đến tiếng bước chân rời đi.

Từ Tử Du chỉ cảm thấy đại não như đã nóng chảy thành một đống bột nhão, dường như nghe được rất nhiều thứ, nhưng lại không cách nào tự hỏi được.

“Ai dà, ngươi hài tử này, hà tất gì lại luẩn quẩn trong lòng như vậy.” Vị Lưu đại phu kia nhìn ánh mắt mờ mịt của Từ Tử Du, khẽ thở dài một hơi, lại kiểm tra hắn một lần nữa: “Nghỉ ngơi cho tốt, chờ ngươi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã qua.”

Từ Tử Du nghe lời nhắm mắt lại, thật sự thì tình trạng hiện tại của hắn cũng không cho phép hắn làm gì khác. Là một bác sĩ, bản năng nói cho hắn biết mình đang ở trong giai đoạn hạ sốt, chỉ có nghỉ ngơi nhiều mới có thể nhanh khỏe lại.

Trong lúc ngủ, Từ Tử Du mơ một giấc mộng thật dài.

Hắn mơ thấy một thanh niên tướng mạo giống như hắn từ nhỏ lớn lên ở sơn thôn, gia gia của người nọ là một đại phu, mà thanh niên này khi nhỏ nghe quen tai nhìn quen mắt nên từ đó cũng học được y thuật. Gia gia của người nọ cũng không phải đại phu đặc biệt cao siêu gì, bởi vậy y thuật của hắn cũng chỉ thuộc dạng tầm thường mà thôi, sau khi gia gia qua đời hắn liền ở trong thị trấn nhỏ làm một lang trung tha phương, mặc dù không đói chết được, nhưng cũng chẳng thể có được ngày sung túc.

Thanh niên cùng với một thanh niên khác cùng thôn sa vào bể tình, cảm tình của hai người từ từ sâu đậm. Người thanh niên kia chí hướng rộng lớn, cũng không nguyện sống quãng đời còn lại trong thôn trang nhỏ này, vì vậy thương lượng với thanh niên, quyết định đi tòng quân.

Thanh niên từ lâu đã không có thân nhân, chỉ có mỗi thanh niên kia là người yêu, bởi vậy cũng không phản đối, hai người đơn giản thu dọn hành lý, đi nhập ngũ.

Những ngày trong quân đội rất khổ, những kẻ bình dân phổ thông không có chỗ dựa như bọn họ chỉ có thể làm từ tiểu binh tầng dưới chót mà tiến lên. Cũng may Tề chiếu tướng dụng binh như thần, chiến đấu với ngoại tộc tuy rằng hung hiểm, nhưng hai người cũng chịu đựng vượt qua.

Điều kiện thân thể của thanh niên không quá tốt, nhưng lại biết y thuật, nhanh chóng được điều vào quân y doanh. Có người yêu là quân y, địa vị của thanh niên kia trong tiểu đội được đề cao không ít. Dù sao ai chẳng biết, trên chiến trường nguy cơ tứ phía, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương, có thể có bằng hữu ở quân y doanh, cho dù được cứu sớm một chút, nói không chừng còn có thể giữ lại được một cái mạng.

Thanh niên kia ở trên chiến trường chém gϊếŧ dũng mãnh, biểu hiện dị thường xuất sắc, sau vài lần chiến dịch, nhanh chóng được đề bạt, thanh niên vì người kia vui vẻ, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được một tia bất an.

Dần dần, thanh niên kia chức vị càng cao, thanh niên cảm giác được người kia đối với hắn lạnh nhạt, hắn lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không có cách nào.

Rốt cuộc, vài ngày trước, hắn trong lúc vô ý thấy thanh niên kia ở bên cạnh một một nữ tử trẻ tuổi, hai người đối diện ánh mắt ẩn tình đưa tình, ánh mắt thâm tình từng nhìn hắn nay lại dành cho một người khác.

Thanh niên chịu đả kích quá lớn nên cố gắng đi tìm thanh niên kia lý luận, nhưng hắn trời sinh nhát gan, đến ngay cả chất vấn cũng không dám. Mất hết can đảm, thanh niên dứt khoát nhảy sông, nếu không vừa lúc có chiếu tướng đi ngang qua, hắn hôm nay đã trở thành một thi thể chết trôi…