Luận Về Cách Đẩy Ngã Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 26

Tề Vũ Hiên nhìn nhịn không được cười: “Ngươi cả ngày cứ làm bộ miết như thế không mệt à?”

Từ Tử Du tươi cười đầy mặt: “Vũ Hiên thích thì không mệt.”

Tề Vũ Hiên nghe vậy nhíu nhíu mày: “Ta nếu thích ngươi, tất nhiên là bản thân ngươi, chứ không phải bộ dạng giả vờ giả vịt đó. Nên biết, sự giả dối, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị vạch trần.”

Từ Tử Du nhún nhún vai: “Ta chỉ là sợ Vũ Hiên bị bộ dạng thật của ta dọa mà thôi.”

Tề Vũ Hiên không nể mặt: “Chẳng lẽ ngươi còn có bộ mặt thứ hai à?”

Từ Tử Du nhíu mày: “Vũ Hiên thực sự muốn biết?”

Tề Vũ Hiên lông mi giương lên: “Bộ bản tướng quân còn phải sợ ngươi sao?”

Từ Tử Du đứng lên, đi tới trước mặt Tề Vũ Hiên, hắn thấp hơn Tề Vũ Hiên một chút, khẽ ngước đầu lên, áp sát bên tai y: “Bộ mặt khác của ta, Vũ Hiên ngày đó không phải gặp được rồi sao?” Nói xong, còn thuận thế ngậm lấy vành tai Tề Vũ Hiên.

Tề Vũ Hiên phản xạ muốn đẩy ra, thế nhưng Từ Tử Du sớm đoán được phản ứng của y, trước một bước ôm lấy y.

“Vũ Hiên đây là muốn đánh bay ta ra đấy à?” Từ Tử Du kề sát tai Tề Vũ Hiên thấp giọng nói.”Ta cho rằng, Vũ Hiên đã thừa nhận chúng ta là tình nhân rồi.”

Thanh âm hơi khàn khàn nhất thời khiến đáy lòng Tề Vũ Hiên khẽ ngứa, y vừa rồi mặc dù không nói thẳng, nhưng đã đầy đủ biểu đạt ra ý này.

Quan hệ của hai người bọn họ từ lâu đã đột phá giới hạn thân mật, tuy nói thân phận tình nhân mới vừa được xác lập, nhưng hiện tại muốn cự tuyệt sự tiếp cận của đối phương thì lại có vẻ quá làm kiêu.

Tề Vũ Hiên dù có chậm chạp đến cỡ nào cũng sẽ không cho rằng, giữa tình nhân với nhau lại không cần có cử chỉ thân mật, chỉ là lần đầu dưới trạng thái tỉnh táo như vậy tới gần một người, khiến y rất là không thích ứng.

“Đúng rồi, là như thế này, đừng cự tuyệt ta đến gần.” Cảm giác Tề Vũ Hiên dần buông kháng cự, Từ Tử Du lập tức không ngừng cố gắng, luồn tay vào ngực Tề Vũ Hiên.

Bởi vì không có chiến sự, cho nên Tề Vũ Hiên chỉ mặc bì giáp, bàn tay linh hoạt từ khe bì giáp thò vào, tháo ra dây áo bên trong, thành công luồn vào trong đó. [bì giáp: áo giáp bằng da]

Ngón tay khẽ xoa lên khuôn ngực dày rộng, lâu lâu còn cách trung y nhẹ nhàng bóp nắn điểm nhỏ nổi lên. Từ Tử Du hưởng thụ không biết chán đãi ngộ ‘tình nhân’ của mình, cho đến khi ——

“Đủ rồi!” Thanh âm khàn khàn vang dội vào tai hắn. Tề Vũ Hiên vô cùng kiên định đẩy hắn từ trên người ra.

Từ Tử Du tiếc nuối táp táp lưỡi, thật là, hắn còn chưa sờ đã mà. Ngẩng đầu nhìn Tề Vũ Hiên sắc mặt ửng đỏ, hắn chắc chắn ngày hôm nay đã chạm đến điểm giới hạn chịu đựng của đối phương.

“Ừm.” Nhu thuận lên tiếng, Từ Tử Du thuận thế rời khỏi cái ôm ấp ấm áp kia. Hắn liếʍ liếʍ môi, dùng đường nhìn càn quét qua lại nửa người dưới của đối phương, thực sự là đáng tiếc, cách vạt áo bì giáp, hắn căn bản nhìn không ra Tiểu Hiên Hiên có nổi phản ứng hay không.

Có dự cảm nếu như cứ bám rễ ở đây thì Tiểu Hiên Hiên có thể sẽ thẹn quá thành giận, Từ Tử Du rất sáng suốt giơ hai tay lui về phía sau, bưng khay rời khỏi doanh trướng. Trước khi đi còn không quên ném một cái hôn gió, kết quả vừa vặn bị Ngô Đoan vào thấy được, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Tề Vũ Hiên.

“Quyết định?” Ngô Đoan quét mắt nhìn mấy mảnh vỡ vụn của bàn trà dưới đất, nhíu mày.

Tề Vũ Hiên không có hỏi hắn quyết định cái gì, chỉ là buồn đầu ừ một tiếng.

Ngô Đoan nhấc vạt áo tìm một cái ghế ngồi xuống: “Từ đại phu không tệ. Người phái đi điều tra hắn đã trở về, không có vấn đề gì.”

Tề Vũ Hiên yên lặng gật đầu, tuy rằng y có cảm tình với Từ Tử Du, nhưng y cũng không vì tư quên công, thân phận của y ở Đại Lương quốc là cực kỳ mẫn cảm, nếu như bản thân thật sự cưới một gian tế ngoại tộc, chẳng khác nào y đã thẹn với toàn bộ bách tính Đại Lương quốc.

Có thể xác nhận Từ Tử Du không thành vấn đề, Tề Vũ Hiên cũng thật vui mừng, đặc biệt y mới vừa thừa nhận quan hệ với đối phương, y thực sự không hy vọng đối phương có vấn đề gì.

Thấy bộ dáng Tề Vũ Hiên thở phào nhẹ nhõm, lại hồi tưởng cái hôn gió cợt nhả vừa rồi của tiểu Từ đại phu, Ngô Đoan không hiểu sao bắt đầu khó chịu, cứ cảm thấy hảo bằng hữu của mình bị tiểu Từ đại phu kia dạy hư. = 皿 =

Có lẽ là bởi vì hai người này đã xác định quan hệ, Ngô Đoan bây giờ ngược lại không muốn giúp tiểu Từ đại phu, còn muốn ngáng chân hắn, khiến hắn đừng mơ mà ngang nhiên như thế.

Ngô Đoan nâng chén trà, giọng điệu khẽ chuyển: “Thân phận tiểu Từ đại phu thì không có vấn đề, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Tề Vũ Hiên không rõ hảo hữu của mình sao lại lộ ra vẻ do dự như thế.

“Chỉ là, quan hệ của hắn với Thẩm Trọng kia, người ở trong thôn nhỏ nọ ai ai cũng biết. Có người nói khi đó hai người bọn họ cùng nhau rời đi, còn có không ít người khuyên hắn, nói Thẩm Trọng kẻ này dã tâm rất lớn, hắn theo đi ra ngoài nhất định sẽ chịu thiệt, đáng tiếc tiểu Từ đại phu không chịu tin, một lòng một dạ theo Thẩm Trọng cùng nhau tòng quân.”

Tề Vũ Hiên trầm mặt, nếu không phải Ngô Đoan nhắc tới, y thiếu chút nữa quên mất còn có một Thẩm Trọng như thế. Quan hệ giữa Từ Tử Du với Thẩm Trọng đó khiến y có chút không vui, tuy rằng biết đây là chuyện trước khi Từ Tử Du tỏ tình với y, nhưng kẻ kia cứ như khúc xương nghẹn giữa cổ họng, hết sức không thoải mái.

Thế là liên lụy Từ Tử Du bị y giận chó đánh mèo luôn, quyết định trong thời gian ngắn không để tên kia đến gần mình.

Không hề hay biết lịch sử u ám của mình lại bị Ngô Đoan moi móc lên, Từ Tử Du đang thích ý nghiền thảo dược.

Hắn là quân y trong quân, thường ngày tuy rằng không cần huấn luyện, nhưng chức trách của một y sinh vẫn phải gánh vác. Một số thuốc trị thương dễ bảo quản cùng dược hoàn đều phải sớm được chế tạo ra, nếu thực sự xảy ra chiến tranh, thì ở đâu ra thời gian cho ngươi đi từ từ chuẩn bị loại thuốc chữa thương thông thường nhất.

Ngày hôm nay có thể thành công đạt được danh xưng ‘tình nhân’ đã khiến hắn rất là thoả mãn, ở trong một thế giới mà nam nam có thể thành hôn, khoảng cách của hắn tới danh xưng ‘tướng quân phu nhân’ rõ ràng càng ngày càng gần.

#ヾ(≧O≦)〃 trong lòng có chút chút kích động làm sao giờ! #

# hận không thể ngay lập tức phủ giá y cho Tiểu Hiên Hiên làm sao giờ! #

# trong đầu bắt đầu hiện ra đủ loại play hạn chế độ tuổi làm sao giờ… #

_(:з” ∠)_

Yên lặng hút nước miếng thiếu chút nữa chảy ra khỏi mép, may mà Lưu đại phu đi ra ngoài hái thuốc, không thì để cho người khác thấy được một màn như này thực sự là mất hết mặt mũi.

“Tử Du.” Một nam nhân cao gầy xốc lên mành quân y doanh, đứng ở cửa nhìn Từ Tử Du vẻ mặt trầm tĩnh (??) đảo dược, nhẹ giọng gọi.

Từ Tử Du ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp bóng dáng nam nhân phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời chiều, khiến cả thân người nọ như được bao phủ bởi một vầng sáng vàng nhạt.

Thật là một bức tranh suất ca đầy nhu tình! ! Còn bonus thêm khuất bóng sáng tối!







Từ Tử Du hơi nheo mắt, trong lòng lại đang chửi ầm lên, tên đần nào lại đứng che hết ánh sáng ở cửa, người ta ngay cả mặt của ngươi đều thấy không rõ được chứ!

Không biết Từ Tử Du đang ở trong lòng trộm mắng chính mình, Thẩm Trọng nhìn đôi mắt khẽ nheo lại của Từ Tử Du, trong lòng có chút gợn sóng.

Từ Tử Du bề ngoài rất đẹp, điểm này hắn biết rõ, thế nhưng ở bên nhau lâu, lại khiến người ta rất khó tiếp thu cái loại tính cách mềm yếu của đối phương.