Nghĩ mãi, Ngô Đoan cũng không tìm ra được kẻ tình nghi nào. Dù sao xuân dược thứ này thực sự không tiện công khai, cho dù không có thuốc giải độc, thì phát tiết một chút cũng coi như xong. Hắn chưa từng nghe nói qua có người bị xuân dược nghẹn chết bao giờ. Hơn nữa, trong quân có chuẩn bị quân kỹ chuyên biệt, nếu như tướng quân nhu cầu, tùy thời đều có thể tìm một người tới.
Theo lý thuyết tiểu Từ đại phu kỳ thực là kẻ có hiềm nghi lớn nhất, nhưng mà Ngô Đoan thử so sánh chỉ số thông minh của hắn, rồi lại loại hắn ra…
Ngô Đoan quấn quýt vạn phần chìm vào tâm tưởng của bản thân, bên kia Tề Vũ Hiên với Từ Tử Du hai mặt nhìn nhau nhất thời không nói gì.
Tề Vũ Hiên thì không biết mình nên nói cái gì, nếu như tối hôm qua là y cuồng tính ‘mần’ Từ Tử Du, vả lại xác nhận kẻ hạ dược không liên quan đến hắn, y sẽ chịu trách nhiệm cưới hắn. Thế nhưng tình huống đêm qua rõ ràng là ngược lại, cho dù chuyện hạ dược thực sự không dính líu đến Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Từ Tử Du cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Tề Vũ Hiên, nhất thời không dám lộn xộn. Sáng sớm ngày thứ hai chính là thời khắc mấu chốt xác định quan hệ của hai người. Đêm qua ăn thì đã lắm, hiện tại đã đến lúc phải trả giá, nhưng mà Từ Tử Du ít nhiều cũng có chút lo lắng, dù cho Tề Vũ Hiên thực sự rất tức giận, nhưng do ngày hôm qua xuống tay trước chính là y, nên y cũng sẽ không làm gì hắn.
Cùng lắm… chỉ là trong lòng khó chịu mà thôi. →. →
Kỳ thực điểm này hắn hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao trong sách cũng từng nói qua, Tề Vũ Hiên trước giờ luôn muốn tìm một vị thê tử ôn nhu động lòng người, đóng mở ngoặc —— nữ tính. Mà bản thân không chỉ là một nam nhân, còn thừa dịp người ta trúng xuân dược mà ‘ăn sạch’ luôn, là nam nhân ai chẳng tức giận.
May mắn trong thế giới này, nam nhân với nam nhân ở bên nhau là một chuyện rất đỗi bình thường, nếu như ở trong thời hiện đại trước kia của hắn, nếu mà hắn dám ‘mần thịt’ một straight, vậy bị người cắt phăng JJ là vẫn còn nhẹ lắm…
Đương nhiên, đối với việc cưỡng straight hắn chẳng chút nào hứng thú, thế nhưng Tề Vũ Hiên trong sách đã từng bị bẻ cong một lần, cho nên hắn hẳn là cũng có thể thành công —— ha?
Trong lòng thấp thỏm bất an, Từ Tử Du nhịn không được xoay qua xoay lại trên giường.
Tấm chăn bao lấy thân thể tuột xuống một chút, lộ ra một mảng lớn da thịt trong suốt trắng nõn.
Mặc dù nói nguyên thân Từ Tử Du tuy rằng không có chỗ nào nên, nhưng da dẻ thì rất không tệ, chưa nói đến vô cùng mịn màng, nhưng mềm mại nhẵn nhụi, cực kỳ mê người.
Tề Vũ Hiên vốn đang nhìn chằm chặp Từ Tử Du, thấy đối phương bất giác lộ ra da thịt, nhất thời nhịn không được có chút mặt đỏ bừng tim đập nhanh.
Những tiếng rêи ɾỉ ái muội, những tiếng thở dốc nặng nề cứ lòng vòng trong đầu y không chịu đi, thực tế y không hề bình tĩnh như những gì y biểu hiện ra, nếu có thể, y rất muốn tìm một nơi yên lặng để khiến mình bình tĩnh lại một chút, đem cái cảm giác sung sướиɠ kɧoáı ©ảʍ quỷ dị lưu lại sâu trong kí ức triệt để xóa sạch.
Liếc qua khóe mắt thấy ánh mắt né tránh của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du trong lòng mừng rỡ, vờ lơ đãng để chăn tuột xuống thấp thêm một chút, lộ ra hai viên đo đỏ tươi tắn khảm nạm trên khuôn ngực trần trắng nõn.
Tề Vũ Hiên con ngươi biến sắc thâm, đường nhìn dao động, không ngừng ở trong lòng bảo chính mình đừng có nhìn qua, thế nhưng ánh mắt cứ không khống chế được liếc qua bên kia.
Từ Tử Du trên mặt không hiện, trong lòng cũng đã hưng phấn nhào lộn mười mấy vòng. Hắn chưa từng cảm thấy may mắn ông trời ban cho mình bề ngoài tuấn mĩ đến vậy, có thể hấp dẫn Tiểu Hiên Hiên thật sự là quá tốt.
Bầu không khí giữa hai người mập mờ ái muội, Tề Vũ Hiên mấy lần cố gắng muốn dời đường nhìn đi đều thất bại.
“Vũ Hiên ngươi nghĩ chuyện này rốt cuộc là ai làm?” Ngô Đoan từ trong trầm tư tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Vũ Hiên.
Giật mình phát giác trong gian phòng không chỉ có hai người bọn họ, Tề Vũ Hiên thoắt cái khẽ động, Từ Tử Du bỗng cảm thấy cả người bị kéo một phất, chiếc chăn đã trượt xuống thắt lưng bị lôi lên, cả người hắn bị ôm vào trong lòng Tề Vũ Hiên.
Từ Tử Du: (* ̄▽ ̄)y
Ngô Đoan vừa liếc thấy cái gì đó trắng bóng, sau đó liền bị Tề Vũ Hiên chặn, chú ý tới động tác của đối phương, nhất thời phiền muộn.
Móa, cái ánh mắt phòng bị sắc lang kia nhất định là do ta lỗi giác đúng hay không! ! ! Vũ Hiên làm sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn ta! ! !
“Vũ Hiên ta biết ngươi đối với ta tốt nhất.” Từ Tử Du lập tức thuận thế ôm lấy thắt lưng Tề Vũ Hiên, bày ra một bộ tiểu tức phụ, chôn ngực trong lòng người ta.
Tề Vũ Hiên cả người đều cứng ngắc, y cũng không biết sao lại đột nhiên làm ra loại hành vi này, chỉ là vừa nghĩ đến thân thể trắng nõn của Từ Tử Du bị người khác thấy, trong lòng không hiểu sao cứ khó chịu.
Lúc này lại bị đối phương ôm lấy, y chỉ cảm thấy cả người đều không thích hợp, nơi bí ẩn trướng đau càng thêm rõ ràng, một đám lửa giận ngùn ngụt trong đầu thôi thúc y nhằm vào khuôn mặt sáng lạn của Từ Tử Du tặng cho một đấm.
“A! —— ”
Ngô Đoan: =口=
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, chuyện không thể không nói giữa Tề tướng quân và Từ đại phu lưu truyền rộng rãi ngay trong quân doanh. Không ai biết chuyện này rốt cuộc là từ miệng ai mà ra, hơn nữa còn có rất nhiều phiên bản khác nhau.
Nhưng vô luận là trong phiên bản nào, quan hệ giữa Tề tướng quân với Từ đại phu đều là ván đã đóng thuyền, chỉ là ngày đó tiểu Từ đại phu một bên viền mắt xanh tím từ trong doanh trướng tướng quân đi ra, khiến hung danh của Tề Vũ Hiên lại tăng thêm mấy phần, ngay cả tình nhân đẹp như thế cũng xuống tay được, không biết có bao nhiêu người đang ngầm đồng tình tiểu Từ đại phu, vừa bị người lôi lên giường đã bị gia bạo, chậc chậc, thực sự là ngộ nhân bất thục a.
[ngộ nhân bất thục: chỉ người phụ nữ gả cho người chồng ko tốt, hoặc chỉ quen biết với người không tốt]
Lời đồn đãi trong quân doanh càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng Từ Tử Du chẳng chút nào bị ảnh hưởng, cái gì đồng tình, cái gì thương cảm, liên quan đến hắn hỉ?
Hắn kiên định cho rằng cái vành mắt đen sì kia là lễ vật tình yêu Tiểu Hiên Hiên tặng cho hắn, hắn mới ứ thèm quan tâm người khác nghĩ cái gì.
Trong nhà bếp, dưới ánh mắt đồng tình của đầu bếp , hắn vì Tề Vũ Hiên chuẩn bị một món mặn bốn món chay, bưng khay thức ăn vẻ mặt tươi cười đi về phía doanh trướng tướng quân, ngày đó qua đi hắn tuy rằng viền mắt bị bầm tím, nhưng Tiểu Hiên Hiên cũng không còn chống cự sự tiếp cận của hắn nữa.
Hiện tại sự việc xuân dược còn đang trong quá trình điều tra, tuy rằng Tiểu Hiên Hiên không giống trong tiểu thuyết chịu trách nhiệm với hắn, muốn cưới người vào cửa, nhưng cũng không bởi vì chuyện ngày đó mà tránh né hắn. o(≧v≦)o~~
Trong miệng khẽ ngâm một đoạn nhạc, Từ Tử Du bước chân khoan khoái thẳng tiến doanh trướng tướng quân, được nửa đường, đi ngang qua cây hòe thụ già xúi quẩy lúc trước, bỗng có một bóng người lén lút vẫy vẫy tay với hắn.
Nụ cười trên mặt Từ Tử Du đứng hình, hắn thật muốn giả bộ như không phát hiện tên kia, thế nhưng nhìn cái vẻ mặt sốt ruột của đối phương, rõ ràng viết: ngươi mà không qua ta sẽ đến lôi ngươi qua!
Cố sức xoa xoa mặt, Từ Tử Du bưng khay đi qua, vài ngày không gặp tiểu tiện thụ còn tưởng rằng gã không còn liên hệ gì với mình, ai ngờ lại chờ ở chỗ này…