Bưng chén thuốc kia, tay Từ Tử Du có chút run rẩy, biết rằng theo nội dung truyện phát triển như thường thì Tề Vũ Hiên sẽ không chết ở khúc này, thế nhưng thấy người kia cả thân đẫm đầy máu, sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, hắn lại nhịn không được hai tay rét run, trái tim kinh hoàng.
Hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình của mình, Từ Tử Du bưng chén thuốc vội vã đi về phía doanh trướng tướng quân.
Vừa bước tới cửa, vừa vặn đυ.ng phải tiểu tiện thụ mở cửa đi vào, loạng choạng thiếu chút nữa lật úp chén thuốc, may mà Từ Tử Du trận này rèn luyện không tệ, thân hình linh hoạt, tránh khỏi gã.
“Ngươi làm gì?” Từ Tử Du lông mi dựng thẳng, quả thực nhịn không được muốn chửi ầm lên. Người này ngoại trừ thánh mẫu, chỉ biết khóc lóc, còn có chút tác dụng nào không vậy hả?
“Từ đại phu… Ta… Ta tới lấy thuốc.” Trần Dịch Tri bị dọa đến sửng sốt, dường như không ngờ tới Từ đại phu ôn nhu cũng sẽ nóng nảy như vậy.
Ánh mắt sợ sệt của gã nhất thời khiến Từ Tử Du một trận bực mình, cái kẻ trước mắt ngoại trừ phía dưới hơn khối thịt, mặt trên thiếu khối thịt, quả thực chẳng khác quái gì nữ nhân. Không… Ở hiện đại còn có rất nhiều nữ hán tử mạnh mẽ hơn gã nhiều nhiều lắm!
“Biết rồi, thuốc vừa sắc xong, ta mang cho tướng quân ngay đây.” Từ Tử Du kiềm nén tức giận xuống, cố gắng ăn nói thật nhỏ nhẹ. Bản thân hắn nghĩ tiểu tiện thụ rất vô dụng, thế nhưng người ta là nhân vật chính của quyển tiểu thuyết. Đều nói nhân vật chính tiểu thuyết có vầng sáng của nhân vật chính, Từ Tử Du cũng không muốn triệt để giở mặt với gã.
“Ta… Ta giúp ngươi mang đi.” Trần Dịch Tri mặt ửng đỏ nói, trong mắt lóe ra vẻ thấy chết không sờn.
Từ đại phu ôn nhu như thế nếu thấy tướng quân cả người đầy máu nhất định rất sợ hãi, gã cũng không quên một màn nhìn thấy khi gã vừa vào trong doanh trướng, thiếu chút nữa ngất đi.
Dù sao mình cũng thấy qua một lần, nhiều ít có chút đề kháng, đừng nên để Từ đại phu bị sợ hãi.
Lúc này Trần Dịch Tri hoàn toàn quên, Từ Tử Du là một vị đại phu, thấy máu gì đó, hoàn toàn chẳng đáng gãi ngứa.
Trên người Trần Dịch Tri lại bắt đầu tỏa ra vầng sáng thánh mẫu, Từ Tử Du không hiểu ra sao nhìn vẻ mặt đối phương biểu hiện ra ‘ta thật vĩ đại’‘ không cần quá cảm kích ta’, lặng lẽ không nói gì.
Tốt xấu cũng xem qua sách, biết cái tật của Trần Dịch Tri , Từ Tử Du lười nói nhảm với gã, dứt khoát gạt gã sang một bên, vội vã rời đi.
Đừng đùa, tướng quân còn ở bên kia chờ thuốc giải độc, ai rảnh rỗi với ngươi ở chỗ này lãng phí thời gian.
“Ài? Từ đại phu? Ngươi đây là… ? Để tự ta mang đi, tình trạng tướng quân bên kia rất dọa người.” Trần Dịch Tri nhìn bóng lưng vội vã của Từ Tử Du, sửng sốt một hồi mới phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo, trong miệng còn không buông tha mà khuyên bảo.
Từ Tử Du vừa đi vừa âm thầm khinh bỉ: ông đây là thầy thuốc có được không, mổ bụng phá ruột đều có thể ra tay được, một chút máu tính cái khỉ gì. Ngươi cái đồ não tàn cách ta xa một chút, lỡ đâu não tàn cũng truyền nhiễm thì tính sao!
Từ Tử Du bước đi như bay, Trần Dịch Tri lảo đảo theo ở phía sau, nhưng cũng miễn cưỡng đuổi kịp.
Từ Tử Du không khỏi cảm thán, quả nhiên là nhân vật chính, rõ ràng một bộ cành liễu trước gió như thế, vậy mà có thể đuổi kịp được bước chân mình.
Hai người cứ như thế một trước một sau đi nửa đường, Trần Dịch Tri một mực dỗ dành Từ Tử Du, rất sợ hắn lát nữa sẽ bị dọa sợ.
Cho đến khi bọn họ đi ngang qua dưới một gốc đại thụ, Từ Tử Du thật sự nhịn không được nữa, hắn sâu sắc hoài nghi Trần Dịch Tri có phải Đường Tăng chuyển thế hay không, lải nhải dong dài không ngừng. Nếu không phải không biết nếu quan hệ không tốt với nhân vật chính sẽ xảy ra chuyện gì, hắn thật muốn đánh gã một trận tơi bời… = 皿 =
Dừng bước chân, Từ Tử Du bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Dịch Tri, ta là đại phu, thấy máu với ta mà nói không tính cái gì, ngươi không nghe nói mấy tháng trước ta còn từng mổ bụng cho một sĩ binh sao?”
Trần Dịch Tri ngẩn ngơ, dường không biết phải giải thích thế nào, kỳ thực gã ngoại trừ sợ Từ đại phu bị kinh hãi, còn muốn tận lực tách hắn ra khỏi Tề tướng quân. Trong đầu của gã, vẫn đều cho rằng Tề tướng quân bức bách Từ Tử Du, cho nên gã nghĩ nếu như hai người cứ luôn không gặp mặt, nói không chừng Tề tướng quân sẽ hết hứng thú với Từ đại phu, Từ đại phu là có thể thoát khỏi nanh vuốt của y.
Từ Tử Du nhìn Trần Dịch Tri nửa ngày không nói gì, bất đắc dĩ thở dài, tiểu tiện thụ này nói gã là kẻ xấu, gã lại thật không có ý xấu gì, nhưng lòng tốt làm hư chuyện thì càng hỏng bét a! ! !
Vô lực trừng trắng mắt, Từ Tử Du lười tiếp tục để ý tới người này, Tiểu Hiên Hiên còn chờ chén thuốc giải độc của hắn, làm sao có thời giờ đứng ở chỗ này nói nhảm chứ.
Vội vội vàng vàng lên đường Từ Tử Du không chú ý tới, ngay khi hắn đứng dưới tàng cây nói chuyện với Trần Dịch Tri, một đóa hoa hòe nho nhỏ rơi vào trong chén thuốc, sau đó chìm vào đáy chén…
Quân y doanh cách doanh trướng tướng quân cũng không phải rất xa, nhưng Từ Tử Du bưng chén thuốc đương nhiên không cách nào đi quá nhanh được, trong đầu điên cuồng khinh bỉ chỉ số thông minh của tiểu tiện thụ, Từ Tử Du thế là không chú ý ——
“Từ đại phu cẩn thận!” Trần Dịch Tri đột nhiên hô một tiếng.
Từ Tử Du hết cả hồn, dưới chân vấp một cái, toàn bộ thân thể ngã về một phía.
Cái đệt! Cái đệt!
Từ Tử Du muốn dựng ngược cả người, mẹ nó vừa rồi thất thần bước chân quá trớn, thế mà quên nhìn đường! !
Mắt thấy chén thuốc trong tay sắp tiêu tùng đến nơi, Từ Tử Du không kịp nghĩ nhiều, điện xẹt chớp mắt ——
—— hắn đem thuốc trong chén uống vào! ! !
…
…
…
Trần Dịch Tri cả người doạ ngơ ngác, gã cứ thế mắt mở trừng trừng nhìn Từ đại phu trước khi ngã đem non nửa chén thuốc uống vào, sau đó té oạch xuống, sau đó chén thuốc bị đập nát, tiếp sau đó… Từ đại phu cư nhiên lăn một cái bật đứng dậy…
Trần Dịch Tri quả thực đều nhanh choáng váng, = 口 =
Gã đó giờ đều không ngờ tới Từ đại phu như thế… như vậy… thân thủ lưu loát?
Từ Tử Du thiếu chút nữa chó té cạp đất, tuy rằng thân thủ nhanh nhẹn xoay một vòng lại đứng lên, thế nhưng hai gò má phình ra, thoạt nhìn y chang một con sóc nhỏ đang giành ăn. →. →
Hên quá trời quá đất, thuốc được bảo vệ!
Từ Tử Du trong lòng thở dài một hơi, vỗ vỗ bụi trên người, vừa nghĩ thuốc dù sao cũng ở trong miệng mình rồi, thế là dứt khoát, vén vạt áo sang một bên, điên cuồng phóng vào doanh trướng tướng quân.
Thị vệ gác cổng của tướng quân đã sớm quen mặt hắn, thấy hắn đến cũng không ngăn cản, trực tiếp thả người vào. Lúc này bên trong đều đang chờ thuốc của hắn đâu, ấy… cơ mà Từ đại phu để chén thuốc chỗ nào rồi nhở?
Từ Tử Du giống một trận gió vọt tới bên giường tướng quân, ở trước mắt bao người, bóp chặt cằm tướng quân —— hôn lên.
Tất cả mọi người trong phòng nháy mắt đều phong hoá…
Ngô Đoan mồm há to nhất, quả thực có thể nuốt nguyên một quả trứng vịt.
Hầu như trong nội tâm mỗi người đều đang điên cuồng ‘spam’: yoooooo~~ Từ đại phu thực sự là nóng nảy! ! !
Không đúng! Từ đại phu chẳng lẽ không phải hẳn là nên cho tướng quân uống thuốc à? Cái tình tiết cường-bạo tướng quân nào là sao hả hả? ? ?
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không hề có tên nào đi ngăn cản Từ Tử Du sàm sỡ Tề Vũ Hiên, chỉ là há mỏ ngây ngốc nhìn Từ Tử Du hôn đủ, sau đó đứng thẳng người quẹt mỏ: “Đắng muốn chết! ! !”