Một lát sau, Ngô Đoan xuất hiện trong doanh trướng, nhìn Tề Vũ Hiên mặt không biểu tình, khẽ nhếch khóe môi.
Đợi đến khi nghe xong yêu cầu của Tề Vũ Hiên, qua cả nửa ngày, Ngô Đoan mới nhặt cái cằm rơi xuống đất lên, cười tựa không cười nhìn y: “Ngươi nói… ngươi muốn biết cách xử sự với người yêu như thế nào?”
“Ừ.” Tề Vũ Hiên ngữ điệu bình tĩnh, cứ như chẳng hề cảm thấy yêu cầu của mình đưa ra thái quá cỡ nào.
Cũng may Ngô Đoan sớm rõ cái tính hảo hữu của mình, có thể khiến y đưa ra loại yêu cầu như thế đã là đột phá rất lớn, muốn cho y để lộ càng nhiều biểu cảm vậy thì sau này phải trông cậy Tiểu Từ đại phu rồi.
“Cơ mà… ngươi không nhớ rõ tiểu Từ đại phu còn từng vì người khác nhảy sông à? Ngươi xác định hắn thật sự thích ngươi chứ?” Ngô Đoan vô cùng vô sỉ lần thứ hai lôi cái lịch sử đen của Từ Tử Du ra.
Tề Vũ Hiên sắc mặt trầm xuống, ánh mắt cũng có chút tối tăm. Y ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Ngô Đoan, đường nhìn lạnh lẽo không chút độ ấm, nhìn đến mức Ngô Đoan da đầu tê rần, sau lưng khí lạnh vờn quanh.
“Được rồi được rồi, sợ ngươi rồi.” Ngô Đoan bất đắc dĩ giơ cao tay: “Trước kia hai người bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì ta thật không rõ, theo lời mấy binh sĩ thì nghe đâu tiểu Từ đại phu với Thẩm Trọng ‘dường như’ là người yêu, nhưng trên thực tế, hai người đó chưa từng thừa nhận.”
Tề Vũ Hiên không vui nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Ngô Đoan nhún vai: “Ai biết, Thẩm Trọng kia là một kẻ thông minh, nói với người khác lúc nào cũng chỉ nhắc tiểu Từ đại phu là cùng một thôn ra, cho nên mới đối xử với hắn không tệ. Mà tiểu Từ đại phu trước đây đại khái khá là hàm súc…”
Khụ khụ, nói thật Ngô Đoan rất khó tưởng tượng tiểu Từ đại phu làm sao lại hiểu được hai chữ hàm súc nó thế nào, nhưng mà căn cứ vào những biểu hiện trước đây của hắn, thì chả thể diễn tả khác được.
“Dù sao bọn họ ai cũng chưa từng thừa nhận, thế nhưng có vẻ ai ai cũng đều ngầm cho rằng là tiểu Từ đại phu đang theo đuổi vị Thẩm Trọng kia.”
Tề Vũ Hiên mặt trầm xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, không nói lời nào.
Ngô Đoan mỉm cười ngồi đối diện y, tay nâng cằm, hào hứng quan sát Tề Vũ Hiên.
Qua một lát lâu, Tề Vũ Hiên cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện này, Tử Du biết không?”
Ngô Đoan cười càng hài lòng: “Hẳn là không biết, theo tin tức thì trước đây tiểu Từ đại phu gần như chẳng bước ra khỏi cửa khu quân y, đều là Thẩm Trọng đi tìm gặp hắn, sau đó lần duy nhất ra ngoài là trước một ngày hắn nhảy sông.”
Máu nhiều chuyện sôi sục trong người, Ngô Đoan lúc này tò mò muốn chết, không biết Từ Tử Du rốt cuộc làm cái gì lại có thể khiến tướng quân gọi tên của mình, bản thân hắn đây bị gọi ‘Ngô huynh’ suốt cả nửa năm, tiếp đó là Ngô quân sư, sau cùng mới phát triển đến mức có thể được Tề Vũ Hiên gọi bằng tên.
Tề Vũ Hiên sắc mặt có phần khó coi: “Cho nên… Thẩm Trọng kia ngay từ đầu cũng đã có ý định vứt bỏ Tử Du.”
“Hẳn vậy, ít nhất, hắn chắc chắn có ý đồ cưới người khác, về phần đến lúc đó có vứt bỏ Từ Tử Du hay không ai mà biết được, dù sao —— tiểu Từ đại phu bề ngoài đẹp đẽ như vậy, kim ốc tàng Kiều gì đó…” Ngô Đoan dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà đâm thọc Thẩm Trọng, nếu đã dự định hỗ trợ Từ Tử Du thì đương nhiên không thể để cái tên nọ trở thành chướng ngại vật giữa hắn với tướng quân.
Huống chi, hắn cũng mong muốn qua hành động này xem thử có phải Từ Tử Du vẫn còn có tình với cái kẻ gọi Thẩm Trọng kia không, nếu như là có… Ha hả…
Ngô Đoan ánh mắt khẽ chớp động, đừng xem Tề Vũ Hiên tính tình lãnh đạm, cho dù là đối với hảo hữu hắn đây cũng rất ít khi tươi cười, nhưng hắn biết rõ tại bản tính y vốn thế, bởi bất cứ nói từ khía cạnh nào, Tề Vũ Hiên đều tuyệt đối không phụ hai chữ bạn thân.
Nếu có người lợi dụng tình cảm của Tề Vũ Hiên… Hắn tuyệt sẽ không bỏ qua người kia.
Đương nhiên, nếu như qua chuyện này chứng minh Từ Tử Du thực sự yêu Tề Vũ Hiên, hắn đương nhiên cũng không ngại giúp sức tên đó vài lần, dù sao xem phản ứng hiện tại của Tề Vũ Hiên cũng không phải không có chút cảm giác nào với tiểu Từ đại phu.
“Tướng quân, uống trà.” Một gã sai vặt trắng trẻo gầy yếu bưng khay trà đi đến, gã sợ hãi rụt rè không dám nhìn về phía Tề Vũ Hiên, cứ như đối phương giống như là ác thú, chỉ cố gắng tới gần Ngô Đoan, ngay cả chén trà cũng từ xa đẩy qua.
“Đi ra ngoài đi.” Tề Vũ Hiên lãnh đạm nói.
Gã sai vặt cứ như thu được đặc xá, vội vã rời đi.
Ngô Đoan nâng chung trà lên nhấp một ngụm: “Gã sai vặt của ngươi gọi cái gì ấy nhỉ?”
Tề Vũ Hiên khựng một chút, có vẻ đang cố nhớ lại: “Trần Dịch Tri.”
“Ờ.” Ngô Đoan gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nghĩ thế nào lại để hắn làm sai vặt?”
“Ngày trước vô tình thấy hắn bị mấy quân sĩ bắt nạt, nhìn cái thân thể gầy yếu của hắn cũng làm binh không nổi, thôi thì điều đến làm sai vặt bên cạnh ta, có người nói hắn trước đây là thư sinh, sau lại vì tìm người mà lưu lạc đến nơi này, tiền tài tiêu hết cũng không biết kiếm sao, vừa lúc trưng binh bên ta nhìn thấy hắn thảm thương như vậy, thế là thu hắn vào.” Tề Vũ Hiên nhàn nhạt nói.
Ngô Đoan lộ vẻ mặt ‘ta biết mà!’, “Đã như vậy, sao hắn lại sợ ngươi như thế?”
Tề Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt đạm mạc kia đột nhiên trở nên sắc bén không gì sánh được. Cũng may Ngô Đoan sớm đã quen nên cũng không sợ, nhưng mà cũng hiểu được, tên tiểu tư đó là bị sát khí thường ngày Tề Vũ Hiên toát ra dọa sợ.
“Chậc chậc, lá gan tí tẹo thế mà cũng coi là nam nhân à?” Ngô Đoan khinh thường bĩu môi, nhìn Từ Tử Du người ta kia kìa, đối diện với cái mặt lạnh của tướng quân á hả, đừng nói đến sợ, còn thường xuyên động tay động chân sờ mó, ngay cả Ngô Đoan cũng bắt gặp vài lần, cũng chả biết tướng quân bị trộm chấm mυ'ŧ bao nhiêu lần rồi…
—— hiện tại ngẫm lại, kỳ thực phản ứng như tên tiểu tư này mới là bình thường chứ nhờ, chả hiểu thần kinh của Từ đại phu kia làm sao luyện ra, cư nhiên không sợ cái đường nhìn có thể gϊếŧ người của Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên im lặng không lên tiếng, Ngô Đoan nói tên sai vặt nọ rất nhát gan, y lại nhịn không được nghĩ tới cái người có lá gan siêu cấp bự kia… Rõ ràng bộ dạng xinh đẹp như vậy, thân thể gầy yếu như vậy, nhưng Từ Tử Du lúc nào cũng thừa dịp mình không cách nào ra tay nặng với hắn mà ăn bớt mình.
Lại nói tiếp y cũng thấy buồn bực ghê lận, nếu bản thân mình đây là một nữ tử mỹ lệ thì thôi, nhưng Từ Tử Du nọ cứ nhè ngực mình mà sờ là sao? ! !
(lúc này Tề đại tướng quân của chúng ta còn không biết, có loại người —— gọi là cuồng cơ ngực… _(:з” ∠)_)
Ngô Đoan hăng hái bừng bừng nhìn Tề Vũ Hiên chẳng biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt trở nên vô cùng bất đắc dĩ. Gần đây ánh mắt như này rất hay xuất hiện trên mặt Tề đại tướng quân, chỉ là thường thì những khi như thế đều có tiểu Từ đại phu bên cạnh.
Lặng lẽ vì thủ đoạn của tiểu Từ đại phu dựng ngón tay cái, có thể khiến Tề Vũ Hiên lộ ra ánh mắt như vậy, năng lực tiểu Từ đại phu tuyệt đối không thể nghi ngờ.