Tề Vũ Hiên vừa đi ra từ phía sau bình phong liền đập vào mắt là vẻ mặt giật mình của thị vệ nọ. Y hơi ngẩn người, sau đó nhíu nhíu mày: “Ngẩn người làm gì? Còn không mau đi.”
“Vâng!” Thị vệ lặng lẽ táp táp lưỡi, thoáng cảm khái tướng quân thô bạo. Chậc chậc, tiểu Từ đại phu xinh đẹp dịu dàng như thế, tướng quân chẳng lẽ không có chút thương hương tiếc ngọc nào sao?
Ấy… mà tướng quân có biết giữa nam nhân với nam nhân sẽ ‘làm’ như thế nào không đấy? Đừng nói vì nguyên nhân này mà tiểu Từ đại phu bị trọng thương đi?
Hoàn toàn không biết chính mình đã trở thành ‘cầm thú’ trong lòng thị vệ, Tề Vũ Hiên ngồi bên ngoài bình phong, nghĩ đến Từ Tử Du còn đang hôn mê bên trong, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Xoắn xuýt hơn nửa ngày, thị vệ kia mới mang theo Lưu đại phu thở hổn hển chạy đến, đồng thời, còn có hảo hữu Ngô Đoan của y.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tề Vũ Hiên vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Vừa rồi đυ.ng phải Lý thị vệ chạy đi tìm đại phu, ta cứ nghĩ ngươi bị thương.” Ngô Đoan cười cười trả lời nói.
Tề Vũ Hiên trầm mặc nửa ngày, buồn bực nói: “Là Từ đại phu bị thương.”
“Hả?” Ngô Đoan trong mắt chợt lóe lên một đường sáng: “Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Tề Vũ Hiên không chút hoài nghi trả lời: “Hẳn là… sau gáy, ta cũng không rõ lắm.”
Ngô Đoan lúc này đây thực sự sửng sốt… Sau gáy? Làm sao mà tự nhiên bị thương sau gáy? Cái này không hợp lý à.
“Ngươi chắc chắn là sau gáy?” Ngô Đoan chưa từ bỏ ý định truy vấn.
Tề Vũ Hiên chọn mi nhìn hắn: “Thế ngươi cảm thấy hẳn là chỗ nào?”
Ngô Đoan yên lặng nuốt vào hai chữ ‘sau mông’, lắc đầu: “Tốt nhất là nhanh để Lưu đại phu xem xét.”
Tề Vũ Hiên trừng mắt liếc hắn, mang theo Lưu đại phu tiến vào phòng ngủ của mình.
Ngô Đoan cũng theo vào, mặt không biến sắc mà quan sát.
Từ Tử Du nằm trên tháp của Tề Vũ Hiên, quần áo trên người rất hoàn chỉnh, trên mặt cũng không có vết thương, nói tóm lại —— nhìn không ra chỗ nào bị thương.
Lưu đại phu đi tới kiểm tra xem ngoại thương trước, sau đầu Từ Tử Du nổi lên một cục u thiệt to, rõ ràng là do bị va đập mà ra.
Ngô Đoan nghi hoặc nhìn về phía Tề Vũ Hiên, trong doanh trướng tổng cộng chỉ có hai người, vết thương này chắc chắn do Tề Vũ Hiên tạo thành, vấn đề là… Từ đại phu rốt cuộc làm cái gì mà lại có thể khiến Tề Vũ Hiên ra tay với hắn? Ức hϊếp kẻ yếu không phải là tác phong của Tề Vũ Hiên…
Đối diện với ánh nhìn của Ngô Đoan, Tề Vũ Hiên khó được chột dạ quay mặt đi —— y thề lúc đó y thực sự chỉ là phản xạ có điều kiện, ai mà ngờ một tiểu đại phu lại ra tay với y chứ, đã thế còn không phải định ám toán, mà là muốn cưỡng hôn…
Thu hồi tầm mắt của mình, Ngô Đoan quyết định phải đánh giá lại năng lực của tiểu Từ đại phu một lần nữa. Có thể khiến cho Tề Vũ Hiên lộ ra vẻ xoắn xuýt như thế, có thể thấy được vị tiểu Từ đại phu này thủ đoạn cũng không tệ lắm à, ít nhất hiện tại quan hệ của hai người họ đã tuyệt đối không thể chỉ giản đơn là giữa tướng quân với quân y.
Ở trong lòng lặng lẽ tặng Từ đại phu một ngón tay cái, Ngô Đoan mỉm cười nhìn Từ Tử Du vẫn còn đang hôn mê. Không biết ngươi làm gì lại có thể khiến chiếu tướng ra tay với ngươi, nhưng mà —— cái tinh thần dùng cả sinh mệnh để yêu này của ngươi thực sự là có dũng khí đáng khen! Cứ tiếp tục phát huy nhá!
Qua lời Lưu đại phu, Từ Tử Du chỉ là sau ót bị va đập, tịnh dưỡng hai ngày là khôi phục rồi, Tề Vũ Hiên lúc này mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Lúc đầu y định để thị vệ mang Từ đại phu trở về, ai ngờ đâu Ngô Đoan lại không chịu.
Ngô Đoan lý do rất đầy đủ, tiểu Từ đại phu người ta tốt bụng đưa cơm cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, còn ỷ mạnh hϊếp yếu, ra tay với hắn. Hôm nay hắn bị thương, coi như nghiêm phạt, ngươi chăm sóc hắn đi.
Tề Vũ Hiên trầm mặc không nói, bảo y nói sự thật vì sao y ra tay với Từ Tử Du ra? Thế thì tuyệt đối không thể nào. Mà Ngô Đoan nói vậy cũng có đạo lý nhất định, dù thế nào cũng là y động thủ, chăm sóc đối phương một chút cũng là chuyện đương nhiên, dù sao cũng chỉ có hai ngày mà thôi, y hẳn làm được mà —— nhỉ?
Buổi chiều, Từ Tử Du chậm rãi mở mắt tỉnh lại, vừa cảm giác sau gáy đau nhói, đã nghe thấy một giọng nam âm trầm thấp lên tiếng hỏi: “Tỉnh?”
Từ Tử Du gian nan chuyển tròng mắt, Tề Vũ Hiên buông cuốn binh thư trên tay xuống, từ cái ghế đẩu đặt bên giường đứng lên.
Hình dáng cao to che khuất ánh nến, nếu đứng gần bên cạnh y, sẽ bị khí thế của Tề Vũ Hiên mang đến áp lực cực đại.
Từ Tử Du trong đầu nhanh chóng chuyển một vòng, nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê, ở trong lòng thầm mắng bản thân quá vội vàng xao động, sau đó lập tức đỏ vành mắt, uất uất ức ức bĩu môi: “Đau quá…”
Tề Vũ Hiên: …
Là một hán tử sống hơn ba mươi năm mà quá nửa thời gian đó gắn bó với quân doanh, Tề Vũ Hiên cho dù đổ máu đẫm mồ hôi cũng không bao giờ rơi lệ, hôm nay mắt thấy một đại nam nhân đỏ vành mắt, tâm tình nhất thời có chút kì quái. Thường ngày y mà thấy nam nhân chảy nước mắt, ý nghĩ duy nhất có chăng là nam nhân này quá vô dụng, nhưng nhìn thấy Từ Tử Du viền mắt đỏ lên, y lại có loại cảm giác đau lòng… Quả nhiên là mỹ nhân thì sẽ có lợi thế sao, xem chừng chính mình cũng khó qua ải mỹ nhân.
Không xong!
Phát giác vẻ mặt Tề Vũ Hiên có chút biến hóa, Từ Tử Du thầm nghĩ không ổn. Tề Vũ Hiên người này ghét nhất nam nhân tính cách nhu nhược, lúc tiểu tiện thụ biểu hiện như này là khi quan hệ của hai người đã trở nên khác biệt, cho nên Tề Vũ Hiên sẽ thấy thương tiếc, bản thân mình hiện tại giả vờ nhu nhược hình như có hơi sớm, lỡ đâu dẫm trúng điểm lôi của đối phương thì không ổn chút nào.
Cố sức nháy mắt mấy cái, Từ Tử Du bức nước mắt chui ngược vào trong, hắn vươn tay nắm lấy tay Tề Vũ Hiên, không đợi đối phương tránh ra liền nói: “Vũ Hiên, đầu ta choáng quá. Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
Tay Tề Vũ Hiên nhất thời cứng đờ, ngẩng đầu ánh mắt nhìn về phía Từ Tử Du mang theo vài tia nguy hiểm.
Từ Tử Du vẻ mặt mờ mịt nhìn Tề Vũ Hiên: “Làm sao vậy? Là ta làm sai cái gì sao?”
Tề Vũ Hiên hơi nheo mắt: “Ngươi không nhớ rõ?”
“Nhớ rõ cái gì? Ta chỉ nhớ ta chạy đến đưa cơm cho ngươi, sau đó cái gì cũng không biết.” Từ Tử Du biểu hiện rất vô tội.
Tề Vũ Hiên nhất thời nghẹn họng, rồi giờ nói sao đây? Không thể nào nói cho hắn bởi vì ngươi cưỡng hôn ta chưa toại, kết quả bị ta đạp bay đập người hôn mê sao?
“Không có việc gì, lúc ngươi ngất đi, đυ.ng vào bàn, Lưu đại phu nói ngươi cần tĩnh dưỡng hai ngày mới khỏi hẳn. Hai ngày này ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tề Vũ Hiên mập mờ qua loa nói.
Từ Tử Du đương nhiên sẽ không vạch trần y, lúc trước cường hôn là hắn thất sách, sao có thể đi nhắc lại chứ.
Hắn hiểu rất rõ Tề Vũ Hiên, đó là bởi vì hắn xem gần hết cả quyển tiểu thuyết, đối với nhân vật ‘Tề Vũ Hiên’ này có ấn tượng hoàn chỉnh.