“Trong quân doanh này, ai lại không nghe qua danh Ngô quân sư, hơn nữa, Ngô quân sư là hảo hữu của Tề tướng quân, ta thích tướng quân, đương nhiên cũng muốn lấy lòng ngươi một phen rồi.” Từ Tử Du một tràng bày tỏ nói xong thẳng thắng vô tư không chịu được, khiến Ngô Đoan sững người đành đem mấy lời định nói ra cố ý câu dẫn hắn nghẹn ngược lại vào họng.
Xem đi, người ta biết ngươi là bởi vì ngươi là bằng hữu của Tề Vũ Hiên, mà lấy lòng ngươi, càng bởi vì ngươi là bằng hữu của Tề Vũ Hiên! Nói cách khác, Từ Tử Du rõ ràng đang ám chỉ, nếu như ngươi không phải là bằng hữu của Tề Vũ Hiên á hả, ai biết ngươi là cây hành cọng hẹ nào chớ!
Ngô Đoan nhìn vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ không chút sức mẻ của Từ Tử Du, không hiểu sao cứ cảm thấy ngứa ngáy muốn nghiến răng… Đối phương rõ ràng biểu hiện đối Vũ Hiên tình thâm ý trọng, cơ mà sao mình cứ muốn đập cho hắn một trận ghê vậy nhỉ? = 皿 =
Không sai… Từ Tử Du chính là cố ý đó!
Ngô Đoan quả thật là hảo hữu của Tề Vũ Hiên không sai, muốn tăng thiện cảm với Tề Vũ Hiên thì sự trợ giúp của Ngô Đoan ắt không thể thiếu, chỉ là vừa nghĩ đến Tề Vũ Hiên vô cùng coi trọng vị chí hữu Ngô Đoan này, Từ Tử Du cảm thấy nội tâm rất là khó chịu.
Hắn mới không thừa nhận hắn là đố kị đâu! ! ! Tề Vũ Hiên trong mắt chỉ có thể nhìn một mình hắn chuyện này hắn sẽ nói ra sao? ? ! !
“Tướng quân ở bên trong sao? Ta cố ý vì tướng quân làm ít thức ăn.” Từ Tử Du miệng cười thoải mái, trên khay trong tay ngoại trừ một thố thịt kho tàu ở ngoài, còn có bốn món thức ăn nhẹ.
Nhìn khay trên tay hắn, Ngô Đoan vô cùng kinh ngạc nhíu mày.
Tề Vũ Hiên yêu lính như con, thường ngày đều cùng binh sĩ dùng cơm chung, thỉnh thoảng nhà bếp cũng làm phần riêng cho y, nhiều lắm cũng chỉ có một món thịt, bốn món ăn nhẹ.
Cũng không biết Từ đại phu từ đâu nghe được thói quen này của Tề Vũ Hiên, cư nhiên chuẩn xác nhắm ngay giới hạn y có thể tiếp thu. Nếu nhiều hơn, Tề Vũ Hiên sẽ thấy lãng phí, ít hơn, thì lại không đạt được hiệu quả ‘săn sóc’.
Nghiền ngẫm cười cười, ánh mắt Ngô Đoan nhìn về phía Từ Tử Du mang theo vài phần cân nhắc. Xinh đẹp, thông minh, cảm tình của hắn có phải chân thành hay không thì còn chờ quan sát, nhưng thái độ hắn đối đãi Tề Vũ Hiên khiến Ngô Đoan rất thoả mãn.
Không ai so với hắn càng lý giải khát vọng của Tề Vũ Hiên đối với bầu không khí gia đình, phải thừa nhận, chiêu này của Từ Tử Du ngày hôm nay vô cùng đẹp, Tề Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không cự tuyệt một bữa cơm như vậy.
“Ngươi rất lý giải tướng quân?” Ngô Đoan đột nhiên mở miệng hỏi.
“Không tính là lý giải.” Từ Tử Du vuốt vuốt tóc, trợn tròn mắt nói dối: “Chỉ là cảm thụ được khát vọng của Vũ Hiên mà thôi.”
“Khát vọng của Vũ Hiên?” Ngô Đoan híp híp mắt, trong lúc nào mà hắn không biết, hình như đã có chuyện gì đó khó lường xảy ra, có thể gọi tướng quân là Vũ Hiên, trong toàn bộ quân doanh này, ngoại trừ chính mình, hình như chỉ còn mỗi Từ Tử Du.
Thoạt nhìn, Vũ Hiên đối vị tiểu đại phu này cũng không phải hoàn toàn không cảm giác.
Ngô Đoan ánh mắt mơ hồ lóe sáng, nhìn Từ Tử Du lại thêm vài phần tỉ mỉ, Từ Tử Du thoải mái đứng ở nơi đó mặc hắn quan sát, dù sao bị nhìn một cái cũng sẽ không chết, nếu như có thể sớm một chút thu được sự hỗ trợ của Ngô Đoan, hắn cũng có thể sớm một chút ôm Tiểu Hiên Hiên vào lòng mình.
Hoàn toàn không biết cái xưng hô Vũ Hiên này là do Từ Tử Du mặt dày mày dạn theo đà lấn tới, Ngô Đoan nhìn Từ Tử Du quả thực là càng ngày càng thoả mãn. Ừm, nếu như người này quả thật thích Vũ Hiên, vậy hắn không ngại ra chút sức giúp đỡ, Vũ Hiên đơn độc đã lâu lắm rồi, có thể có người cạnh y đương nhiên là tốt.
Nhìn đủ nửa khắc, Ngô Đoan mới hé môi cười cười, vén rèm doanh trướng: “Vào đi thôi.”
“Cảm tạ.” Từ Tử Du lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cùng Ngô Đoan trao đổi ánh mắt. Ừ, rất tốt, hiệp nghị ngắn hạn hợp tác với Ngô quân sư đạt thành. Còn lại, chỉ việc chứng minh cho hắn thấy tình yêu nồng đậm của mình đối với Vũ Hiên…
Đi vào doanh trướng, rèm cửa phía sau đã được hạ xuống.
Từ Tử Du khóe mắt cong cong, đối với minh hữu mới này của mình thoả mãn muốn chết. Nhìn đi, Ngô Đoan cỡ nào thức thời! Biết không thể quấy rối hắn cùng với Tiểu Hiên Hiên hai người thế giới, chủ động rời đi.
Tề Vũ Hiên đang cúi đầu xem sa bàn trên địa đồ, theo tiếng bước chân tới gần, y ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn Từ Tử Du.
Cứ như hoàn toàn không hề phát hiện ánh mắt của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du mặt dày mày dạn đặt khay trên chiếc bàn nhỏ, dọn xong bát đũa với ghế, hắn ngồi một bên bàn nhỏ, bày ra bộ dáng hiền lương thục đức, xoay hướng Tề Vũ Hiên vẫy tay: “Vũ Hiên, mau tới ăn.”
Tề Vũ Hiên: …
Ấn đường khẽ nhíu lại, Tề Vũ Hiên chưa từng gặp phải cái loại người nào—— da mặt dày như thế này.
Cho dù là bằng hữu Ngô Đoan của y, khi vẻ mặt y trở nên lạnh lẽo cũng sẽ bất giác run rẩy, nhưng tiểu đại phu này cứ như không có thần kinh ấy, vẫn có thể ở trước mặt mình giữ nguyên vẻ tươi cười.
Nhớ tới Ngô Đoan đã từng đề cập qua, vị Từ đại phu dường như là bởi vì bị tình nhân vứt bỏ mà nhảy sông tự sát, ánh mắt Tề Vũ Hiên nhìn hắn lại giảm xuống mấy phần độ ấm.
Có thể không e ngại y mà còn chủ động tới gần y không có mấy người, nhưng cũng không có nghĩa là y có thể dễ dàng tha thứ Từ Tử Du này lừa dối chính mình.
“Ngươi tới làm gì?” Coi như không phát hiện đám thức ăn đang tản nhiệt kia, Tề Vũ Hiên lãnh nghiêm mặt hỏi.
Nụ cười trên mặt Từ Tử Du thiếu chút nữa nứt nẻ, vẻ mặt tuy rằng không thay đổi, nhưng trong lòng nhưng đang hô to không thể nào! ! !
Mợ nó chứ tiểu tiện thụ đó chỉ là làm một bát mì khó ăn muốn chết thôi, thế mà Tiểu Hiên Hiên đã cảm động như thế rồi, không lý do ta làm cả một bàn cơm mà đối phương còn lãnh đạm như vậy chứ! Này không khoa học a! !
“Vũ Hiên sao lại hỏi như vậy?” Từ Tử Du nháy mắt mấy cái: “Ta là cố ý vì Vũ Hiên đưa cơm tới. Nếm thử tay nghề của ta thế nào?”
“Ngươi làm?” Tề Vũ Hiên giật mình, giữa trán xuất hiện một tia buông lỏng.
“Không sai.” Từ Tử Du cuống quít gật đầu: “Mau nếm thử, vẫn còn nóng, tay nghề của ta không tệ đâu.”
Tề Vũ Hiên nhìn mấy món ăn trên bàn nhỏ, tuy rằng giản đơn, nhưng có thể nhìn ra là dụng tâm mà làm. L*иg ngực y phiếm ra một tia mềm mại, cơ mà nghĩ đến sự tồn tại của cái tên Thẩm Trọng kia thì mặt lại lạnh xuống lần hai.
Mắt thấy Tiểu Hiên Hiên có một tia buông lỏng lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, lần thứ hai nghiêm túc lên, Từ Tử Du trong lòng một đám thảo nên mã cuồn cuộn chạy qua…
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ! ! Ta rốt cuộc đắc tội Tiểu Hiên Hiên chỗ nào rồi? ! !
Khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa, Từ Tử Du liều mạng hồi ức lại bản thân một lần.
Từ đầu tới đuôi hắn chỉ có mấy ngày hôm trước là đến cảm tạ đối phương, khi đó mới chính thức nói chuyện với y, những khi khác cả hai căn bản không cùng xuất hiện, theo lý thuyết hắn không có khả năng làm chuyện gì khiến đối phương mất hứng mới phải chứ? ! !
“Ngươi đi đi.” Tề Vũ Hiên do dự một chút, lên tiếng: “Một người nếu như không thích ngươi, vậy vô luận ngươi làm cái gì đều sẽ không thích.”
Tề Vũ Hiên nghĩ Từ Tử Du chắc chắn là bởi vì chuyện của Thẩm Trọng nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn lợi dụng chính mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại đối phương. Trong lòng tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không phát hỏa.
Đã sớm biết không phải sao? Ai lại đi thích chính mình chứ?