Luận Về Cách Đẩy Ngã Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 8

Quan sát thấy vẻ mặt của Tề Vũ Hiên, biết đối phương cũng nghe vào lời của mình, nhưng cụ thể sẽ làm như thế nào, không phải Ngô Đoan có thể đoán được, hắn yên lặng ở trong lòng cho mỹ nhân đại phu thắp một ngọn nến, sau đó rời khỏi doanh trướng chiếu tướng, để Tề Vũ Hiên tự mình cân nhắc.

Từ Tử Du hoàn toàn không hay lịch sử đen đủi của mình đã bị Tề chiếu tướng biết, lúc này hắn còn đang tâm tâm niệm nghĩ xem nên làm sao lấy lòng Tiểu Hiên Hiên của hắn…

Tiểu Hiên Hiên như một trái măng cụt tươi ngon, chỉ cần cắt đi vỏ ngoài cứng rắn, là có thể ăn được thịt quả ngọt lành bên trong.

Hiện tại vấn đề là —— hắn phải làm sao để cắt đi cái vỏ ngoài cứng rắn kia…

Cố gắng nhớ lại nội dung trong truyện, Từ Tử Du lại một lần nữa may mắn hắn vừa xem xong truyện liền xuyên việt, cho nên hầu như các chi tiết vẫn còn đọng lại trong đầu hắn. Truyện viết theo ngôi thứ ba, đối với nội tâm Tề Vũ Hiên cũng miêu tả khá nhiều, là một người khuyết thiếu sự yêu thương của phụ mẫu, y đối với cảm giác ấm áp của cuộc sống gia đình gần như không hề có sức chống cự.

Chỉ là với kiểu người này thì cái khát vọng đối với cuộc sống gia đình đó lại bị che giấu thật sâu trong nội tâm của y, vẫn không ai phát hiện, cũng chính bởi vì vậy, khi y bị bệnh tiểu tiện thụ đã từng chăm sóc cho y, còn làm cho y một bát mì, tuy rằng bát mì đó khó ăn muốn chết, nhưng Tề Vũ Hiên lại bị cảm động.

Là một thanh niên tốt của thế kỉ mới, Từ Tử Du cho rằng, nấu cơm đối với hắn không hề có chút áp lực nào! Từ nhỏ đến lớn, nhà bọn họ lúc nào cũng là cha cầm muôi, mà hắn với anh trai cũng luyện ra một tay nấu nướng xuất sắc.

Cha đã từng rất đắc ý nói qua, trước kia chính là dựa vào tay nghề này đây mới thành công cưa đổ mẹ, Từ Tử Du từ lúc nghe kể chuyện đó, liền càng chăm chút tài nấu nướng của mình.

Con đường nhanh nhất đến trái tim của một người đàn ông là thông qua dạ dày, rất rõ ràng, đạo lý này vô luận cổ kim đều thông dụng…

Hăng hái bừng bừng tìm được nhà bếp quân doanh, Từ Tử Du nhìn cái chảo sắt với cái bếp cực đại nhất thời trợn tròn mắt, đồ làm bếp không thông dụng cái gì thật sự là hố chết người! !

Bất chấp tất cả dùng một viên thuốc do hắn điều chế có thể giúp nam nhân ‘hùng phong đại chấn’, đổi lấy quyền sử dụng nhà bếp khi trống việc, Từ Tử Du rèn luyện đủ ba ngày mới rốt cuộc tìm lại cảm giác nấu nướng như ở hiện đại.

Tuy rằng ở đây đồ làm bếp đơn sơ, gia vị rất ít ỏi, nhưng lại không làm khó được Từ Tử Du, ở cổ đại, đại đa số gia vị kì thật là thuốc Đông y chyện này hắn sẽ nói ra sao hử? ? ! ! ╮(╯▽╰)╭

Nhà bếp quân doanh đương nhiên không có những nguyên vật liệu tinh mỹ gì, may là Từ Tử Du sớm đoán được, Tề Vũ Hiên cần cũng không phải là thức ăn tinh xảo chi, mà là cái hương vị gia đình có người xắn tay áo làm cơm cho.

Hắn chọn lấy một miếng thịt ba chỉ, luộc vài cái trứng gà, lại đến phòng thuốc tìm hoa tiêu, tai vị, rồi đợi cho mùi thơm của gia vị lan tỏa, hắn dự định làm một nồi thịt kho tàu, đơn giản thơm ngon còn bổ sung dinh dưỡng.

Tốn non nửa ngày trong gian bếp, Từ Tử Du bưng một thố thịt kho tàu thơm nức cùng với vài cái màn thầu cười tủm tỉm đi ra.

Vài tên đầu bếp còn ở lại bên trong gian bếp hai mặt nhìn nhau, cứ cảm thấy vừa rồi hình như nghe được tin tức gì đó ghê gớm lắm…

Vài phút trước:

“Thơm quá đi, Từ đại phu thật không ngờ tay nghề ngươi tốt như vậy.” Đầu bếp giáp cười ha hả nói.

“Đúng vậy, Từ đại phu ngươi cần phải dạy chúng ta một tay đó.” Đầu bếp ất nuốt nuốt nước bọt, tuy nói bọn họ thường ngày cũng nấu cho chính mình một bàn nhỏ, thế nhưng món thịt kho tàu thơm sực nức thế này thật sự là chưa từng được nếm qua.

“Từ đại phu, ngươi làm một thố lớn như vậy là để tặng người à?” Đầu bếp bính trực tiếp chăm chăm vào thố thịt, cho dù là được để lại một chén nhỏ cũng tốt lắm rồi.

“Đây là cơm tình yêu ta làm cho tướng quân, các ngươi nói xem không biết liệu chiếu tướng có thích hay không nhỉ?” Từ Tử Du mặt ngượng ngùng cười ngọt ngào, cứ như là tiểu tức phụ vừa mới xuất giá.

Đầu bếp giáp ất bính: …

“Ngươi nói…” Đầu bếp giáp gian nan nuốt nuốt nước miếng: “Đây là làm cho tướng quân á? Tề tướng quân?”

“Đúng vậy. Ta rất thích tướng quân, không biết y có thích ta làm cơm cho y không nữa…” Từ Tử Du bày ra vẻ mặt ao ước, dường như đang tưởng tượng về một viễn cảnh tươi đẹp hài hoà của hắn và tướng quân.

Đầu bếp ất cùng bính nhìn nhau liếc mắt, tràn đầy đồng tình: “Ha hả… ngươi thật có lòng, vậy mau đi đi…”

“Ừm, đa tạ mấy vị, nói không chừng ngày mai ta còn đến. Nếu như tướng quân thích ăn ấy mà…” Từ Tử Du nháy mắt mấy cái, ám chỉ với mấy đầu bếp nọ.

Mấy đầu bếp yên lặng dọn lại những gia vị Từ Tử Du dùng thừa, trong lòng thầm nghĩ: không biết tiểu Từ đại phu có còn sống trở về được nữa hay không…

Bưng một thố mỹ vị hương thơm lan tỏa bốn phía, Từ Tử Du nhàn nhã dọc theo một đường xuyên qua quân doanh thẳng đến doanh trướng tướng quân.

Bị mùi vị thơm nức hấp dẫn, trên đường vô số binh lính thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm thố thức ăn hương vị ngọt ngào kia, nỗ lực nuốt xuống nước bọt.

Cũng không biết là ai tốt số có mỹ nhân nguyện ý xắn tay áo tay làm cơm cho thế…

Ôm các loại tâm tình hâm mộ ghen tị hận, chúng binh sĩ ánh mắt một đường đuổi theo bóng dáng Từ Tử Du, cho đến khi nhìn hắn một đường thẳng tiến doanh trướng tướng quân, đều kinh hồn rớt cằm.

“Thơm quá!” Ngô Đoan trong doanh trướng đã nghe đến hương thơm bên ngoài, nhịn không được hít hà, theo mùi hương đi ra.

Từ Tử Du đang cùng hai thị vệ canh cửa lôi kéo làm quen, để bọn họ thay hắn thông bẩm một tiếng.

Ngô Đoan xốc mành trướng lên liền đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Từ Tử Du, nhất thời bị kinh diễm có chút đầu váng mắt hoa, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, từ lúc ngày đó Từ Tử Du nhảy sông được chiếu tướng vớt lên, Từ đại phu này trước kia nhìn tầm thường thế vậy mà mấy ngày nay lại sáng chói đến đáng sợ.

Theo như tin tức mà Ngô Đoan thu được, hai ngày này thời gian làm việc của tiểu Từ đại phu lúc nào cũng chật kín người là người, rất nhiều binh sĩ dùng đủ loại bệnh vặt vãnh để mượn cớ đi tìm Từ đại phu trị liệu. Quả nhiên mỹ nhân là có sức hấp dẫn người khác nhất…

“Ngô quân sư.” Từ Tử Du vừa nhìn thấy Ngô Đoan hai mắt liền sáng lấp lánh, người này là hảo hữu của Tề Vũ Hiên, là một lợi khí tuyệt hảo có thể dùng để công lược Tề Vũ Hiên! Chỉ cần có thể chứng minh được chân tình của mình đối với Tề Vũ Hiên cho hắn thấy, vậy hắn tuyệt đối có thể giúp đỡ mình không ít việc!

“Ngươi biết ta?” Ngô Đoan nhíu mày.

Đây quả thật là một câu vô nghĩa… Trong quân doanh ai mà không biết Ngô quân sư? Biết bao lần tướng quân phải xuất chiến cũng đều là do Ngô quân sư bày mưu tính kế, kẻ mà ngoại tộc muốn diệt trừ nhất, ngoại trừ Tề Vũ Hiên, thì đứng thứ hai chính là Ngô Đoan.

Kỳ thực Ngô Đoan đây là cố tạo cơ hội để Từ Tử Du tiếp lời mà thôi. Cũng không phải hắn khoe khoang, tướng mạo của hắn cũng tuyệt đối xưng được với anh tuấn tiêu sái, cùng đứng bên cạnh Tề Vũ Hiên, thiếu vài phần khí thế thị huyết, nhưng hơn vài phần ôn tồn săn sóc.

Nếu như hắn cố ý câu dẫn người, không thể nói là trăm phần trăm thành công, nhưng chắc chắn phải hơn chín phần tỉ lệ thành công. Hơn nữa, Từ Tử Du nếu như thực sự không có ý tốt, như vậy một kẻ không có chút giá trị vũ lực nào như hắn, rõ ràng so với Tề tướng quân thì dễ xuống tay hơn nhiều.