EDIT: HẠ
Người vừa nói chuyện nhiều lắm cũng chỉ 17 – 18 tuổi, dáng người gầy nhỏ, thấy Thần Vũ Thâm không phản ứng mình, hắn cười đầy ẩn ý nói: “Vẫn bộ dáng cũ.”
Giản Dã không quen biết người đối diện, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí không thích hợp.
Thấy người có vóc dáng nhỏ bé đang chuẩn bị đi về phía trước, hắn đã đứng chắn trước mặt Thần Vũ Thâm, hơi hơi nâng ngữ điệu: “Cậu là ai, có việc gì?”
Diện mạo của Giản Dã kỳ thật cũng không thuộc dạng hung hãn, còn mang theo một loại lãnh khốc độc đáo, nhưng thời điểm hắn hơi hơi nheo mắt, vết sẹo trên mặt cũng bị kéo dài vài phần, lập tức khiến khí tràng không ngừng bành trướng.
Người có vóc dáng nhỏ bé chỉ đứng đến bả vai hắn, lúc này ngửa đầu nhìn, theo bản năng co rúm người lại.
Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng lui về phía sau, dùng dư quang nhìn về phía Thần Vũ Thâm: “Không tồi nha Abyss, trước đó thấy ID của cậu ở trong danh sách chiến đội, tôi còn tưởng chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới cậu cư nhiên thật sự trở về giới esport? Còn có đồng đội che chở như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy hâm mộ nha!”
Những người thuộc chiến đội ZX hiển nhiên cũng không hiểu rõ quan hệ giữa hai người, lúc này mới mở miệng hỏi: “LAN, đây là bạn của cậu?”
LAN cười như không cười cong cong khóe miệng: “Tôi cũng không dám có người bạn như thế này, bất quá, quả thực rất quen thuộc. Còn nhớ rõ, lúc ấy khi còn ở Thanh Huấn Doanh, chúng tôi còn từng đánh chung một đội, ai biết sau đó liền….”
Thần sắc Thần Vũ Thâm hơi hơi chấn động, mặt không biểu tình ngắt lời: “Cậu rốt cuộc muốn gì?”
LAN kỳ quái nhìn cậu: “Tôi có thể làm gì? Chẳng qua là xem ở mặt mũi chúng ta cùng tham gia một tiết mục, cho nên muốn cho mọi người biết. Đặc biệt là những đồng đội của cậu, không phải bọn họ cũng nên biết sao? Cậu cũng biết thời điểm cậu hung lên sẽ là bộ dáng gì, nếu như không cần thận mâu thuẫn với nhau rồi động chân động tay, cũng không biết mỗi lần đều có thể may mắn như lần trước không, vạn nhất nháo ra mạng người….”
Nói đến đây, hắn mỉa mai cong cong khóe miệng, kéo phần cổ áo xuống, lộ ra một vết thương cực kỳ dữ tợn, biểu tình trên mặt tức khắc lạnh xuống: “Vết thương này làm sao mà có, đời này tôi đều sẽ không quên.”
Giọng nói rơi xuống, mấy người của chiến đội ZX đều nhìn Thần Vũ Thâm bằng ánh mắt cảnh giác.
Hiển nhiên, việc trên cổ LAN có vết thương, làm đồng đội, bọn họ đương nhiên biết, nhưng bọn họ không nghĩ tới, lại có thể gặp được thủ phạm năm đó ở chỗ này.
Dù sao cũng là đồng đội, bọn họ đều theo bản năng bảo vệ LAN.
Trong lúc hai bên đều trầm mặc, đội trưởng chiến đội ZX bày ra sắc mặt ngưng trọng, mở miệng nói: “Loại tuyển thủ dẫm lên đường dây cao thế này cũng có thể đưa vào câu lạc bộ, ban quản lý GH không biết chuyện này sao?”
Ban quản lý có biết hay không, Giản Dã không biết, nhưng chuyện quá khứ của Thần Vũ Thâm, quả thực là lần đầu tiên hắn nghe được.
Xuất phát từ bản năng, hắn quay đầu nhìn về phía Thần Vũ Thâm.
Lúc này, chỉ thấy Thần Vũ Thâm không còn dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng như bình thường, sắc mặt thoáng chốc giống như tro tàn, phảng phất khắp thế giới đều ảm đạm không còn màu sắc.
Đối với việc này, cậu không giải thích thêm cái gì, chỉ hơi hơi rũ mắt: “Đi thôi.”
Ánh mắt như vậy cậu đã trải qua quá nhiều, cho nên cậu ngược lại cảm thấy chết lặng.
Nhưng cho dù Thần Vũ Thâm muốn đi, đám người của chiến đội ZX vẫn đứng một loạt ở hành lang, ngăn chặn đường đi của cậu.
Thần sắc của LAN mỉa mai nhìn Thần Vũ Thâm, nhưng lại nói chuyện với Giản Dã: “Cho nên anh bạn này, sau khi trở về anh vẫn nên nói cho những người khác của GH, bảo bọn họ phải cẩn thận một chút, Abyss này, khi tàn nhẫn lên nói không chừng ngay cả đồng đội đều thọc.”
Đôi tay Thần Vũ Thâm nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn chằm chằm LAN, bởi vì áp chế tức giận, toàn bộ hốc mắt đều đỏ tươi như máu, ngữ khí mơ hồ có chút không xong: “Tránh ra!”
LAN ỷ vào việc chính mình có các thành viên của chiến đội ZX chống lưng, âm dương quái khí cong khóe môi: “Không tránh thì thế nào? Cậu cho rằng trốn tránh hai năm là thật sự không có việc gì sao? Chờ xem, nếu tôi đem chuyện trước kia của cậu giũ ra, cậu đoán, ban quản lý của GH có còn tiếp tục lưu lại cậu không?”
L*иg ngực Thần Vũ Thâm mơ hồ phập phồng hai cái, nắm tay càng siết càng chặt, mơ hồ còn mang theo run rẩy.
Nhưng cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không tiếp tục đôi co với kẻ làm cậu ghê tởm trước mắt.
Vì những kẻ rác rưởi này, thiếu chút nữa cậu đã chặt đứt kiếp sống chuyên nghiệp của mình, thật sự không đáng để chặt đứt lần nữa.
Thần Vũ Thâm hít sâu một hơi, rốt cuộc khống chế được cảm xúc của chính mình.
Cậu lạnh lùng đang muốn ngẩng đầu lên, bỗng nhiên có người kéo cậu ra phía sau.
Sức lực rất lớn khiến cậu lui về phía sau vài bước, khi nhìn lại, Giản Dã đã chạy tới trước mặt, trực diện lao lên, cứ như vậy nặng nề đυ.ng vào ngực LAN.
Dáng người hai người vốn chênh lệch rất lớn, Giản Dã đột nhiên lao tới, LAN cơ hồ như đạn pháo bay ra ngoài, cuối cùng chật vật đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Chuyện đột nhiên xảy ra làm LAN hơi ngốc ra, chờ phản ứng kịp, hắn lập tức tức giận: “Thế nào, tập thể GH các người đều muốn dẫm vào đường dây cao thế sao?!”
Giản Dã tùy tay vuốt mái đầu húi cua của mình, lộ ra một nụ cười phúc hậu lại vô hại: “Đường dây cao thế là cái gì, tôi không biết nha? Vừa rồi tôi sốt ruột muốn đi về, ngượng ngùng ha, cậu lùn như vậy, tôi không nhìn thấy, không cẩn thận đâm vào người cậu rồi?”
LAN cũng không nghĩ tới đối phương cư nhiên có thể trắng trợn nói dối, hắn bị dáng vẻ không biết xấu hổ của đối phương chọc giận, sắc mặt tái xanh: “Cậu, cậu….”
Giản Dã không chờ hắn “Cậu” xong, tựa hồ bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Đúng rồi, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Gun, các người có thể gọi tôi là Cổn ca, đảm nhiệm vị trí phụ trợ, muốn đánh đoàn nhớ rõ tìm tôi.”
Nói tới đây hắn không chút để ý dùng ngón trỏ gãi gãi vết đao sẹo trên mặt: “Còn có, mặc kệ khi nào, muốn khai đoàn, tôi là người chuyên nghiệp nhất.”
Ẩn ý của lời này, là muốn ‘khai đoàn’ ngay tại chỗ sao?
Đừng nói người của chiến đội ZX, ngay cả Thần Vũ Thâm cũng bị thái độ của Giản Dã làm cho sửng sốt.
TRước đó, cậu đã chuẩn bị tâm lý để chịu chất vấn, chuẩn bị để bị xa lánh, trăm triệu lần không nghĩ tới, vị đồng đội mới quen không lâu này, cư nhiên có thể không chút do dự đứng trước mặt cậu, che trở cho cậu.
Cổ họng Thần Vũ Thâm mơ hồ lăn lăn, há miệng thở dốc, cuối cùng lại phát hiện một chữ cũng không nói lên lời.
Cách làm của Giản Dã, không thể nghi ngờ khiến hai bên càng thêm giằng co, không khí trong nháy mắt lại giương cung bạt kiếm lên.
Đang lúc giằng co, chỉ nghe có người nhẹ nhàng vỗ tay: “Ồ, nơi này rất náo nhiệt nha!”
Thanh âm quen thuộc làm Giản Dã theo bản năng quay đầu nhìn, khi thấy hai người đi tới, hắn lập tức vui vẻ: “Huấn luyện viên, đội trưởng!”
Thần Vũ Thâm rũ mắt, giấu đi cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy mắt.
Lâm Duyên cũng không khách khí, tùy tay nhét đống thẻ phòng vào tay Giản Dã, cười như không cười nhìn xung quanh một vòng: “Đang chơi cái gì, cho tôi chơi cùng được không?”
Lời vừa nói ra, bầu không khí vi diệu càng trở nên quỷ dị.
Vừa rồi hai người ở bên cạnh đã đứng ở đó một lát, tình hình cụ thể cũng nghe được rõ ràng.
Đối với thiên phú dùng hai ba câu đã có thể quấy đυ.c nước của Lâm Duyên, Cảnh Nguyên Châu cũng cảm thấy xem thế là đủ rồi, lúc này anh rất có hứng thú mà đứng ở bên cạnh, dáng vẻ chờ xem bọn họ muốn làm gì.
Đội trưởng ZX thấy hai người vừa xuất hiện, sắc mặt hơi đổi một chút, lúc này nhìn Lâm Duyên, lại nhìn Cảnh Nguyên Châu, nuốt nước miếng nói: “Chỉ là tình cờ gặp trên đường, không chơi gì cả.”
“Ồ, như vậy à.” Lâm Duyên thoạt nhìn có hơi thất vọng, “Tôi còn tưởng quý đội đem tuyển thủ của chúng tôi chặn ở hành lang, là đang chuẩn bị chỉ giáo cái gì?”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, làm cho đội trưởng ZX không nhịn được đổ mồ hôi lạnh: “Sao có thể, là gặp người quen mà thôi…. Đơn thuần, là đội viên ôn lại chuyện cũ.”
“Ôn chuyện?” Lâm Duyên dùng dư quang xẹt qua thần sắc không tốt của Thần Vũ Thâm, cong cong khóe miệng: “Vừa rồi không biết tình huống gì, thiếu chút nữa tôi còn cho rằng quý đội đến để trả thù?”
“Sao có thể là trả thù, chỉ đùa một chút thôi.” Đội trưởng ZX theo bản năng liếc mắt nhìn Cảnh Nguyên Châu ở bên cạnh, cười làm lành, “Hôm nay coi như nhận thức, Cảnh đội, trong lúc quay tiết mục, mong anh chiếu cố nhiều hơn.”
Những người khác của GH hắn không biết, nhưng lực ảnh hưởng của Titans ở trong giới còn bày ở nơi đó, ít nhiều vẫn nên nể mặt mũi.
Cảnh Nguyên Châu nâng lông mi, nghe vậy, không cho ý kiến “Ừ” một tiếng: “Khách khí rồi.”
Lâm Duyên nhìn thời gian, nhàn nhạt nói: “Nếu không có việc gì, chúng tôi liền đi trước một bước.”
Thần Vũ Thâm cũng không nói gì, chậm rãi hít một hơi sâu, đi phía sau Lâm Duyên.
LAN đã bị đồng đội đỡ dậy, thấy bọn họ sắp đi, hắn không cam lòng buột miệng thốt ra: “Chờ một chút!”
Thần Vũ Thâm đối với sự dây dưa của người này không hề có cảm giác gì nữa, cậu quay đầu lại, ánh mắt chết lặng nhìn hắn ta.
Cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, LAN âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nói với Lâm Duyên: “Anh là, huấn luyện viên của GH đúng không? Câu lạc bộ của các người có biết….”
“Biết.” Không chờ hắn nói xong, Lâm Duyên đã lưu loát đánh gãy lời nói của hắn, “Về tiểu sử của mỗi tuyển thủ, câu lạc bộ chúng tôi đều đã tiến hành tìm hiểu rõ ràng.”
LAN bị chặn họng, một lát sau, đồng tử hắn mở to thêm vài phần, dáng vẻ như không thể tin: “Biết các người còn….”
“Lựa chọn tuyển thủ nào, đó là tự do của chúng tôi.” Lâm Duyên cười như không cười nhìn LAN, mặt mày mang theo vẻ hiền lành, “Hơn nữa, chính bởi vì biết rất rõ ràng, chúng tôi mới tìm mọi cách để đem Abyss đào vào trong đội. Còn về chúng tôi biết bao nhiêu, cậu có cần tôi báo với cậu ở chỗ này không?”
LAN còn muốn nói cái gì, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Duyên, hắn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, toàn bộ lời muốn nói đều bị chặn trong cổ họng.
Lâm Duyên rũ mắt nhìn hắn một cái, lộ ra một tia cười khinh thường: “Cho nên, tôi khuyên quý câu lạc bộ một câu, tốt nhất các người không nên có bất luận hành vi bôi đen nào đối với GH chúng tôi, nếu để tôi nghe được chút tiếng gió, khi đó đúng lúc tôi không vui, đại khái, tôi cũng muốn các người cảm thấy không vui giống như vậy. Thân phận tuyển thủ không dễ có, lúc nên quý trọng, vẫn nên quý trọng thật tốt.”
Thân mình LAN hơi hơi chấn động, theo bản năng muốn tránh đi ánh mắt lộ liễu của Lâm Duyên, giây tiếp theo, Lâm Duyên đã xoay người nhìn về phía đội trưởng ZX.
Lúc này, Lâm Duyên lại thay bằng nụ cười tản mạn như trước, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì mà nói: “Đúng rồi, dù sao tiết mục cũng chưa bắt đầu thu, hai đội chúng ta cũng coi như hợp ý, buổi tối tiến hành một trận đấu hữu nghị, thế nào?”
Đội trưởng chiến đội ZX: “……”
Hợp, hợp ý sao?!
Tuy rằng lý trí nói cho hắn phải kiên quyết cự tuyệt, nhưng hắn vẫn theo bản năng nhìn thoáng qua Cảnh Nguyên Châu bên cạnh.
Phải biết rằng, bọn họ chỉ là chiến đội thứ cấp, hoàn toàn không hề có bất luận cơ hội nào để luận bàn với tuyển thủ đỉnh cấp, có thể nói, đây là cơ hội rất khó có được.
Cuối cùng, đội trưởng ZX vẫn không thể ngăn cản dụ hoặc được đánh với Titans, nghiêm túc gật đầu: “Được, định thời gian đi.”
-
Trên đường trở về phòng nghỉ, Cảnh Nguyên Châu hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, nói: “Sao tôi cảm thấy, chính mình trong bất tri bất giác lại bị lợi dụng một phen?”
Lâm Duyên không cho là đúng: “Dùng một chút cũng có sao đâu, nhỏ mọn như vậy làm gì?”
Cảnh Nguyên Châu: “Lần này thì thôi, lần sau muốn dùng phải thu phí.”
Lâm Duyên bật cười: “Được rồi được rồi, ủy khuất sao? Cùng lắm thì tôi viết giấy nợ phí phục vụ cho anh, như vậy, anh không thể nói tôi lại bóc lột anh đi?”
Cảnh Nguyên Châu nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Đầu óc của Giản Dã vẫn còn đặt ở chuyện trước đó, lúc này cảm thấy càng nghĩ càng giận: “Tôi nói này, huấn luyện viên, sao hai người xuất hiện đúng lúc thế, nếu chậm hơn một chút không phải tốt hơn sao? Theo tôi, không nên dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy.”
“Thế nào, cậu thật sự muốn khai đoàn đánh nhau à?” Lâm Duyên nhìn cậu ta một cái, học theo ngữ điệu nói: “Khai đoàn, tôi là chuyên nghiệp nhất’, a, Cổn ca rất ngầu nha, là sợ người ta không có chứng cứ kiện tuyển thủ của chiến đội chúng ta dẫm vào đường dây cao thế sao?”
Giản Dã ho nhẹ hai tiếng: “Không phải, hành tẩu giang hồ, không phải nên trọng chữ ‘nghĩa’ sao?”
Lâm Duyên không hề có cảm tình nói: “Có nhiều thời gian xem tiểu thuyết võ hiệp như vậy, không bằng tôi xắp xếp thêm thời gian luyện bổ binh cho cậu, thế nào?”
Giản Dã đặc biệt co được giãn được: “…. Huấn luyện viên, tôi sai rồi!”
Lâm Duyên cũng không thật sự muốn giáo huấn cậu ta, nghe vậy cười nhẹ một tiếng, nghiêng người nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh.
Từ lúc bắt đầu, Thần Vũ Thâm chưa hề nói chuyện.
Một đường này cậu đều không lên tiếng, tuy rằng đã cố gắng khắc chế, nhưng có thể phát hiện thân mình cậu không nhịn được nhẹ run rẩy.
Vừa rồi khi đối mặt với LAN, cậu vốn tưởng chính mình có khả năng sẽ bùng nổ lần nữa, kết quả, cậu bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều, khối thịt mềm mại trong lòng ngược lại không ngừng bị đâm từng nhát từng nhát, trở nên hoàn toàn rách nát.
Hẹn đấu hữu nghị với chiến đội ZX là vì ai, cậu hiểu rõ hơn ai hết.
Trong hai năm hoàn toàn phong bế chính mình, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ấm áp.
Lâm Duyên nhìn dáng vẻ Thần Vũ Thâm, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hắn đem áo khoác cởi xuống, tùy tay khoác trên người thiếu niên, thuận tiện dùng tay xoa xoa đầu cậu ta một chút: “Được rồi, đừng ủy khuất nữa. Không phải tôi đã cố ý hẹn đấu hữu nghị cho cậu rồi sao? Tối hôm nay, có oán báo oán, có thù báo thù, biết không?”
Hắn không nói còn tốt, vừa nói, chỉ cảm thấy thân thể Thần Vũ Thâm càng run hơn.
Lâm Duyên thật sự không biết dỗ dành người khác, đang cảm thấy đau đầu, chỉ nghe thiếu niên bên cạnh nghẹn ngào hai tiếng, mới bày ra ngữ điệu quật cường: “Tôi không…. Ủy khuất.”
Lâm Duyên mỉm cười: “Tốt, cậu không ủy khuất, chỉ là cảm động thôi.”
Lần này Thần Vũ Thâm không phản bác, lại lần nữa trầm mặc.
Vừa vặn đã đi tới cửa phòng nghỉ, Lâm Duyên cũng không nói thêm gì nữa, đẩy cửa đi vào.
Bởi vì trước đó đã ngủ ở trong xe, mọi người cũng không tiếp tục ngủ ở phòng nghỉ nữa, từng người nằm trên sô pha, chờ thẻ phòng được đưa đến.
Cố Lạc nhìn thấy bốn người đi vào cùng nhau, hơi hơi sửng sốt: “Sao mọi người lại cùng nhau trở về?”
Tất Diêu Hoa nhìn thoáng qua áo khoác đang trùm trên đầu Thần Vũ Thâm, nghĩ nghĩ, đặc biệt khiêm tốn nói: “Đây là đang COS cái gì? Hiệp khách che mặt?”
Nghe hắn nói như vậy, Giản Dã nhịn không được cười ra tiếng.
Đầu Thần Vũ Thâm càng cúi thấp hơn.
Lâm Duyên vừa phân thẻ phòng cho mọi người, vừa đem chuyện phát sinh vừa rồi kể lại một lần.
Cố Lạc hỏi: “Cho nên hạng mục huấn luyện tối hôm nay là đấu hữu nghị với ZX?”
Giản Dã nhịn không được phun tào một câu: “Cùng bọn họ? Hữu nghị cái quỷ gì!”
Lâm Duyên nhướng mày: “Nếu mọi người cảm thấy mệt, không muốn đánh cũng được, tôi sẽ nói với ZX bên kia.”
“Đánh, vì cái gì không đánh?” Tất Diêu Hoa nhìn thoáng qua Thần Vũ Thâm vẫn trầm mặc bên cạnh, dùng sức vỗ vỗ bàn, “ZX bên kia cho rằng GH chúng ta không có người sao? Nhìn xem, đứa nhỏ này đã bị khi dễ đến mẹ nó tự bế!”
Tâm tình Thần Vũ Thâm nguyên bản còn đặc biệt không tốt, sau khi không ngừng bị ‘Kí©ɧ ŧɧí©ɧ’, cậu đã sớm không còn xúc động nữa.
Lúc này rốt cuộc nhịn không được đem áo khoác của Lâm Duyên kéo xuống, lộ ra cặp mắt đỏ tươi, mặt vô biểu tình nhìn Tất Diêu Hoa một cái.
Trong ánh mắt này, tựa hồ đang viết bốn chữ cảnh cáo: Tôi, không, tự, bế.
Nhưng trọng điểm chú ý của Tất Diêu Hoa trước nay đều chạy lệch, nhìn thấy tầm mắt ‘Ủy khuất’ của cậu, chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng: “Sao còn khóc thành như vậy?”
Thần Vũ Thâm: “…..”
Lâm Duyên ở bên cạnh đã cười không thở được, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, tổng kết nói: “Vậy việc thi đấu coi như định ra rồi. Trong khách sạn có lắp đặt máy tính, đến lúc đó đúng giờ đăng nhập vào là được. Vừa lúc có thể lấy ZX làm đối tượng luyện tập, xem huấn luyện phong bế lúc trước có hiệu quả không. Tuy rằng nói là ‘Thi đấu hữu nghị’, nhưng khẩu hiệu của đêm nay tôi tin rằng mọi người đều đã biết đến đúng không?”
Vẻ mặt mọi người tràn ngập mê mang: “Khẩu hiệu gì?”
Cảnh Nguyên Châu cong khóe miệng: “Thi đấu đệ nhất, hữu nghị đi tìm chết!”
Lâm Duyên búng tay một cái: “Chính xác!”