Cha, Sao Cha Xuyên Không Rồi

Chương 28: Tôi đã nói rồi tôi thật sự không độc thân

Diệp Vũ Tranh nhìn Hứa Gian với vẻ nghi ngờ.

Nhưng cậu ta vẫn đưa điếu thuốc lên miệng.

“Hút thuốc rẻ tiền như vậy?” Hứa Gian khá là kinh ngạc.

"Bằng không thì sao? Tiết kiệm một chút." Diệp Vũ Tranh cười nói.

Hứa Gian cười khổ, sau đó đưa tay đến gần điếu thuốc: “Có vẻ sau khi tốt nghiệp cuộc sống của cậu càng khó khăn hơn.”

"Còn cậu thì sao, có khó khăn không?" Diệp Vũ Tranh hỏi.

“Liễu Du đối với tôi rất tốt.” Hứa Gian lại bổ sung thêm: “Chỉ cần cô ấy không tức giận là được.”

“Ai bảo cậu tìm vợ học võ.” Diệp Vũ Tranh cười nói.

"Tình huống của tôi thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết? Thật ra Liễu Du đi theo tôi cũng rất khổ cực. Nếu có ngày tôi phát đạt, tôi sẽ không quên khoảng thời gian vất vả trước đây.” Hứa Gian cười nói.

Sau đó lập tức lấy lại tinh thần nói:

"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hút thuốc đi."

Tạch!

Tiếng búng tay vang lên.

Ngón trỏ của Hứa Gian xuất hiện một đốm lửa đúng lúc châm một điếu thuốc cho Diệp Vũ Tranh.

Người sau theo bản năng muốn dùng tay che lại, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

"Vãi chưởng, cái quái gì vậy?"

Cậu ta giật mình lùi lại.

Thuốc cũng tắt theo.

Hứa Gian thu tay lại, ngọn lửa cũng biến mất: “Cái này gọi là hí phápt.”

"Sao cậu làm được vậy?" Diệp Vũ Tranh nắm lấy tay Hứa Gian ngửi thử.

Phát hiện không có mùi gì lạ.

“Cậu học được cái này ở đâu?” Cậu ta lại hỏi.

“Tôi cảm thấy viết tiểu thuyết không có gì thú vị, nên định tìm một vài sở thích lúc rảnh rỗi.” Hứa Gian rút tay lại, nghiêm túc nói:

"Sau này xin hãy gọi tôi là hí pháp sư."

"Hí pháp sư?" Diệp Vũ Tranh nghi hoặc: "Tại sao không phải là ảo thuật gia?"

Hứa Gian mười ngón tay giao nhau, chống khuỷu tay lên bàn, cười nói: “Bởi vì hí pháp của tôi ảo thuật gia không thể hiểu được.”

“Làm màu, trông còn rất ra hình ra dạng đấy.” Diệp Vũ Tranh nhặt điếu thuốc trên đất lên, thổi thổi rồi lại cất đi:

"Tôi sẽ hỏi giúp cậu. Đúng lúc tôi có một khách hàng nhận biểu diễn trong sự kiện của công ty. Tôi sẽ đánh tiếng với anh ta, để cậu đi diễn thử."

Nghe vậy, Hứa Gian lập tức nắm lấy tay Diệp Vũ Tranh nói:

"Anh Diệp, cậu đúng là anh trai của tôi, sau này tôi sẽ mua thuốc xịn cho cậu."

"Đừng, mua cho tôi hai bao bình thường là được." Diệp Vũ Tranh nói.

Hứa Gian trợn trắng mắt.

Nhưng lại cảm thấy hơi bất đắc dĩ, Diệp Vũ Tranh tính tình không tệ, thu nhập cao.

Nhưng bây giờ còn không dám hút thuốc đắt tiền.

"Vợ chồng hai người tiết kiệm được không ít tiền rồi phải không? Giá nhà ở Diệp Thành cũng ổn, năm sau là mua được nhà rồi nhỉ?" Diệp Vũ Tranh cười hỏi.

Hỏi đến việc này, Hứa Gian thấy hơi xấu hổ, 180.000 tệ đã bị hắn tiêu sạch rồi.

Chỉ còn lại 20.000 tệ.

Hôm nay mới là mùng 10 tháng 7, còn có 20 ngày nữa mới đến tháng sau, phải viết nhiều thêm để bù lại.

Nhưng ngày nào cũng phải gửi nước cho cha nên đều phải tiêu tiền.

Sau này mức tiêu dùng có thể còn cao hơn, nếu không chăm chỉ kiếm tiền sẽ không thể giúp được gì cho cha.

Hắn trả lời một cách mơ hồ, sau đó cả hai tiếp tục ăn.

Khi thanh toán, Hứa Gian mua thêm hai bao thuốc lá cho Diệp Vũ Tranh.

"Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi." Diệp Vũ Tranh cầm thuốc, cười nói.

“Cứ làm như tôi tặng thứ gì quý giá không bằng.” Hứa Gian cạn lời nói.

Diệp Vũ Tranh cười mấy tiếng, sau đó hai người ai về nhà nấy.

Hứa Gian đi bộ, Diệp Vũ Tranh bắt taxi.

Trên đường đi, Hứa Gian đi siêu thị một chuyến.

Lần này nước biến thành một thùng, còn lại là thịt khô và bánh quy nén, gạo và mì không gửi được, cũng không có nhiều nước để nấu nên chỉ có thể chống đỡ bằng đồ khô.

Về đến nhà, Hứa Gian gửi đồ đi.

Lúc này đã mệt mỏi, hắn bắt đầu đả tọa.

Lần này, hắn cảm giác được quan tưởng bóng ảnh của mình dịu đi một chút, hẳn là hiệu quả do hắn cho rằng mình là hí pháp sư mang lại.

Quả nhiên cần phải thay đổi tâm lý và nhận thức về bản thân.

Lần này tiêu hóa đã tốt hơn trước,

Cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự tiến bộ.