Cha, Sao Cha Xuyên Không Rồi

Chương 25: Thành lập môn phái(2)

Bởi vì vết thương khá nặng nên bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi buôn chuyện, nếu không đã phải tham gia xây dựng trùng tu rồi.

Lúc này trong phòng Hứa Hữu Nghiêm, quản sự Dương và giáo tập Võ đang cung kính đứng.

Họ đều bị thương nặng.

“May mà phu nhân đã dạy cho hai dược đồng nên thương vong của chúng ta không quá nghiêm trọng, vết thương cũng có thể nhanh chóng bình phục.” Quản sự Dương nói.

"Thiên Ngưu Tông đã bị chúng ta tấn công không kịp đề phòng. Lại có thêm lão gia anh minh dũng mãnh, nếu không chúng ta đã phải chịu tai ương rồi." Giáo tập Võ cũng bội phục.

Hứa Hữu Nghiêm ngồi trên ghế cao, tay cầm mấy tờ giấy xem từng tờ một.

Mỗi tờ giấy đều có sự tồn tại của bóng ảnh.

Đây là một trong những chiến lợi phẩm của bọn họ lần này, quan tưởng bóng ảnh.

Người khác không lấy được không có nghĩa là ông ấy không thể.

Phải biết rằng những cuốn sách do tiên nhân đưa cho năm đó có chứa rất nhiều.

Những thứ này ông ấy biết hết.

ông ấy giữ lại hai cái, số còn lại giao cho quản sự Dương: "Cầm đi, người có công lớn được thử trước."

Quan tưởng không phải chỉ một lần là thành công, thời gian đầu quan tưởng không có nguy hiểm gì.

Càng về sau thì nguy hiểm càng lớn.

Phương pháp quan tưởng thu nạp theo cách này đều chỉ được một lần nên có thể coi là quý giá.

Sắp xếp xong việc này, Hứa Hữu Nghiêm mới hỏi đến những chuyện khác:

"Đã chuẩn bị xong đồ chưa?"

"Sắp rồi, ngày mai hoặc ngày kia là có thể giao cho lão gia." Quản sự Dương cung kính nói.

Đồ mà ông ấy nói ở đây là một chiếc nhẫn, dùng để tặng lên cho thượng giới.

Đương nhiên sẽ không dám bất cẩn chút nào.

"Tốt, không thể chậm trễ thêm nữa." Hứa Hữu Nghiêm nói.

Im lặng một lúc, ông ấy lại nói:

“Hai người đã bao giờ nghe nói về nước trong quan tưởng chưa?”

"Nước trong quan tưởng?" Quản sự Dương và giáo tập Võ nhìn nhau.

Họ chưa từng nghe nói đến.

“Hoặc là có biết đến thứ gì có liên quan không?” Hứa Hữu Nghiêm lại hỏi.

"Thứ gì có liên quan?" Quản sự Dương suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Trước đây tiểu nhân từng nghe nói, nếu ăn vào tiên quả là Tiên Diên quả, trong miệng sinh dịch, dẫn khí hóa tinh. Không biết cái này có tính không?"

"Tiên Diên quả?" Hứa Hữu Nghiêm hơi suy nghĩ, rồi lắc đầu nói:

“Đây là lời đồn đại của người thường, thật ra loại quả này có tên là quả Thủy Tiên, hoặc là quả giải khát. Nhưng có thể thử xem có hay không."

"Mấy ngày nay vẫn đang tìm kiếm vị trí của Thiên Ngưu Tông, nếu có nhất định sẽ báo cho lão gia ngay lập tức." Quản sự Dương nói.

Thật ra khả năng có là rất thấp, nếu quả Thủy Tiên thực sự có thể giải khát, vậy nó ở đây chắc chắn rất hiếm và quý giá.

Lão gia hẳn cũng hiểu nên quản sự Dương đổi chủ đề:

"Có chuyện muốn hỏi lão gia."

"Nói đi." Hứa Hữu Nghiêm nói.

“Những người khác ở đây đều có tên gọi tương xứng với thế lực của môn phái. Hiện tại lão gia đã có được sự ủng hộ của thượng giới, đã định sẵn là sẽ không tầm thường. Vì vậy, có phải đã đến lúc phải xem xét phương diện này không?" Quản sự Dương hỏi.

Giáo tập Võ cũng nói theo:

"Đúng vậy, mấy người bọn họ là một môn phái, chúng ta nhiều người như vậy, còn có lão gia trấn giữ, nhất định phải lấy một danh hiệu. Nếu không tên tuổi của lão gia không truyền đi được."

Nghe được lời này, Hứa Hữu Nghiêm cũng cảm thấy có lý.

Đặc biệt là ông ấy chắc chắn sẽ rời khỏi đây, con đường này đầy rẫy những nguy hiểm và chướng ngại.

Muốn đi ra ngoài cần phải có đủ thực lực và danh tiếng.

"Vậy mấy ngày này sẽ nghĩ một cái tên."

...

Sáng sớm, Hứa Gian tỉnh lại, phát hiện trên kênh livestream có không ít thông báo.

Cha hắn cũng gửi tin đến.

Nói là muốn thành lập môn phái, cần có một cái tên nên muốn hỏi ý kiến của hắn.

Còn nói trong vòng hai ngày đồ sẽ được gửi tới, hẳn là không có vấn đề gì.

"Còn muốn thành lập môn phái?" Hứa Gian cảm thấy khó có thể tin được.

Nhưng mà gọi là môn phái gì thì hay đây?

Thiên Đạo Tông.

Đủ hoành tráng, nhưng có hơi quê.

"Đồ ở đây hẳn là nhẫn rồi, không biết trông như thế nào, hiệu quả ra sao." Hứa Gian rất mong đợi.

Năng lực hiện tại của hắn chỉ là xiếc khỉ, căn bản không có sát thương gì cả.

Nhưng nếu trong túi có vài quả pháo thì uy lực sẽ khác ngay.

Giơ tay chộp một quả ném sẽ nổ "bùm" một tiếng.

Vẫn chưa nghĩ ra tên môn phái nên hắn đi xem phần chat trên kênh livestream trước.

Sau đó lập tức cau mày.

Có người nhắc tin riêng cho rắn:

"Anh có thể đã bị phát hiện rồi, tốt nhất nên liên lạc với tôi."