Cha, Sao Cha Xuyên Không Rồi

Chương 19: Có thể là điểm đặc biệt của họ

"Cẩn thật chút, tôi đi kết liễu ông chủ của bọn họ." Người đàn ông trung niên cường tráng dẫn theo người đi đến phía căn phòng.

Mặc dù hơi đơn sơ nhưng lại vô cùng bắt mắt.

Người đàn ông cường tráng đi đến trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Kẽo kẹt ~

Khi cửa đang dần mở ra, một bóng người xuất hiện trước mắt của người đàn ông cường tráng.

Ông ấy ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế tựa cao, vẻ mặt mang theo nụ cười.

Sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: "Chào mừng đã đến với quý phủ của tôi."

Đồng tử của người đàn ông cường tráng kia co rụt lại.

Cùng lúc đó, những tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía sau.

"Là hố bẫy đó, chạy mau~"

...

...

Trong sảnh lớn.

Hứa Gian đang ngồi trên ghế, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Tuy rằng hắn quen biết với trường Nhac Lạc nhưng mà hắn vẫn không nói thẳng ra.

Tốt hơn hết là đừng cướp đi sự nổi bật của người khác.

Hơn nữa, người khác có thể có năng lực đáng kể, sẽ thật xấu hổ nếu tự biến mình thành kẻ ngốc.

“Huấn luyện quân sự sớm như vậy mà hình thức còn là khép kín nữa sao?” Dương Diệu Cường khá kinh ngạc.

"Đúng vậy, rất kỳ lạ." Dương Vân Tuyết hơi tức giận nói.

Chưa từng gặp được trường hợp như vậy.

"Lúc quay về cháu sẽ hỏi giúp mọi người, chắc là có thể hỏi được một số chuyện." Dương Diệu Cường nói.

"Đúng vậy đúng vậy, để cho Diệu Cường nhà chúng ta hỏi trước, những người khác đừng vội vã tham gia vào, nếu không chuyện đơn giản lại trở nên phức tạp." Dương Hương Châu nói.

Lúc nói chuyện còn cố tình liếc nhìn Hứa Gian một cái.

Hứa Gian cũng hiểu được hành động đó, nói lại:

"Cháu sẽ không đi linh tinh đâu."

"Đúng thế, người lớn làm việc lớn, trẻ con chen vào thì càng phiền phức hơn." Dương Hương Châu cười ha ha nói.

Sau đó bọn họ nói chuyện phiếm, Hứa Gian ngồi cạnh cô nhóc.

Đây là con gái của chị Dương Diệu Cường.

"Chú ơi, chú có thể đối đáp thơ cổ không?" Cô bé hỏi.

"Cháu làm được sao?" Hứa Gian kinh ngạc.

"Dạ vâng ạ, nếu không thì chú thi với cháu nhé?" Vẻ mặt của cô nhóc đắc ý nói.

Hứa Gian hơi khó tin, cô bé này mới bao nhiêu tuổi chứ?

Tám tuổi?

Một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi mà đã thật sự có thể đối đáp thơ cổ rồi.

"Chú bắt đầu nhé?" Hứa Gian suy nghĩ cũng thấy rảnh rỗi, chơi với cô bé cũng không sao cả.

Đầu tiên hắn đưa ra một câu đơn giản: "Đào hoa đàm thủy thâm ngàn thước (Nước ao hoa đào sâu ngàn thước)."

"Nhĩ đích nhân sinh cương khai thủy (Kiếp nhân sinh của người mới vừa chỉ bắt đầu)." Cô nhóc trả lời.

Hả?

Hứa Gian hơi nghi hoặc, đây cũng gọi là đối lại sao?

"Sàng tiền minh nguyệt quang (Trước giường trăng soi sáng tỏ)."

"Lĩnh đạo ngã tiểu giang (Chỉ dẫn cho tôi với Tiểu Giang)."

"Đại phong khởi hề vân phi dương (Gió lớn kéo mây bay lên trời)."

"Na cá tựu thị Cao Khải Cường (Đó chính là Cao Khải Cường)."

Hứa Gian: "..."

Chúng ta vẫn nên chơi ảo thuật đi.

"Chú ơi chúng ta tiếp tục nào."

"Thôi, chú biến một cái kẹo ra cho cháu nhé."

Sau khi ăn cơm tối.

Mấy người Dương Hương Châu mới rời đi.

Lúc này cậu Hạ Sinh mới hỏi Hứa Gian:

"Cháu nói đi, cháu đã từng nghe đến trường học này chưa, Liễu Du là giáo viên chắc là biết rất nhiều."

Lúc này Hứa Gian mới hiểu được, vì sao lại phải đưa Liễu Du về cùng.

Hóa ra là lĩnh vực mà cô am hiểu.

"Cháu đã từng nghe qua rồi." Hứa Gian cũng không nói dối.

"Trường học này có phổ biến không?"

"Có, chắc là không có vấn đề gì lớn cả đâu."

"Huấn luyện quân sự khép kín, có phải hơi quá đáng đúng không?"

"Có thể là điểm đặc biệt của họ."

Ngay từ đầu Hứa Gian cũng thấy quá đáng nhưng sau khi đi vài lần thfi mới phát hiện trường học chỉ là theo đạo luyện quyền mà thôi.

Cũng không để ý đến thế.

Còn lý do vì sao lại khép kín thì không thể nào biết được.

"Cậu nghe nói sau này cha mẹ còn phải đến, đến lúc đó nhờ cháu đi giúp cậu mợ một chuyến."

"Vâng ạ."

Hứa Gian không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.

Thật ra mối quan hệ giữa hắn và Hạ Ngư cũng không quá tốt.

Không phải ai cũng dễ sống chung như Hạ Lộ cả, Hạ Ngư giống dì cả của cô ta.

Đối xử với hắn hơi không tốt, nhưng mà không nói ra rõ ràng, lúc có mặt Liễu Du cũng không nhắc đến điều đó.

Dù ít dù nhiều vẫn kiêng dè mặt mũi của hắn, vì vậy đi giúp đỡ thăm hỏi cô ta cũng là điều nên làm.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bên kia Dương Diệu Cường sẽ không đi.

Hắn không cần thiết phải làm chuyện thừa thãi.

...

Dương Diệu Cường vừa về đến nhà đã lấy điện thoại di động ra gọi cho đồng nghiệp.

Tuy rằng bị người người trong nhà lôi kéo theo nhưng mà hắn ta đã đồng ý rồi thì cũng phải làm việc.

Nếu không quan hệ họ hàng sẽ dễ dàng bị căng thẳng.

Rất nhanh sau đó một giọng nói của phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia.

Dương Diệu Cường nói lý do hắn ta gọi đến.

"Trường nữ sinh Nhã Lạc sao? Cậu muốn tìm hiểu về thông tin của trường này à? Không được, trường học khác thì có thể chứ trường này không được."

"Vì sao?"

Dương Diệu Cường kinh ngạc.

"Cậu không hiểu được đâu, không thể trêu vào trường này được, bây giờ cậu vẫn chưa trở thành thành viên chính thức, đợi nửa tháng nữa cậu chuyển lên chính thức thì đến lúc đó cậu sẽ biết."