Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch

Chương 3: Đưa tiễn

Khúc Thanh Giang tìm lại giỏ trúc của mình, nhặt lên cỏ lam và tùng lam rơi loạn xạ trên mặt đất, rồi vội vàng đuổi theo Triệu Trường Hạ xuống núi.

Lúc xuống núi, nàng liên tục quay đầu nhìn về phía bụi cây, xác nhận không có ai ở đó leo ra hay bất kì động tĩnh gì mới hoàn toàn an tâm.

Tuy Triệu Trường Hạ đi trước không nói gì, nhưng vẫn để tâm đến Khúc Thanh Giang, trong lòng còn suy nghĩ một thiếu nữ mới lớn làm sao có gan lớn đến vậy, dám một mình lên rừng núi. Biểu hiện vừa rồi của nàng cũng xem như tương đối bình tĩnh, nếu không phải do bối cảnh thời đại hạn hẹp, đoán chừng nàng có thể đàm phán thành công với bọn bắt cóc rồi.

Khúc Thanh Giang ngẩng đầu nhìn Triệu Trường Hạ, mấy lần muốn nói, nhưng lại bị khí thế của đối phương uy hϊếp đến không biết nói gì để xua tan bầu không khí im lặng.

Đi được một lúc, đường núi quen thuộc bắt đầu xuất hiện trước mắt nàng, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được đặt xuống, vừa vui mừng không nhịn được mà tung tăng như chim sẻ, đồng thời vừa cảm thấy lo lắng khó tả.

Triệu Trường Hạ đứng lại, chỉ vào đường núi nói: "Chỗ này thường có người dân lui tới, dân chạy trốn sẽ không dám tới đây, ngươi đi theo con đường này để về hẳn là an toàn rồi."

Khúc Thanh Giang đột nhiên hỏi: "Trước kia ngươi từng tới chỗ này rồi sao?"

Nếu như chưa từng đến thì làm sao hiểu rõ được như vậy.

Triệu Trường Hạ cười cười, không trả lời nàng, nhưng ý cười đủ để giải thích hết thảy.

Khúc Thanh Giang thấy nàng muốn quay về, liền vội hỏi: "Xin chờ một chút!"

Triệu Trường Hạ ngẩn người.

"Ngươi có thể ở đây chờ ta một chút được không? Ta rất nhanh sẽ trở lại." Khúc Thanh Giang khẩn trương nói.

Triệu Trường Hạ chưa kịp nói sẽ chờ nàng hay không chờ nàng, nàng cứ như làn khói chạy đi mất.

Khúc Thanh Giang gấp gáp chạy, rất nhanh đã xuống chân núi, sau đó nàng nghe thấy tiếng của Lý thị đang gọi: "Tiểu tả*---- Nhạc nương** ----"

*Tả: là từ ngữ dùng để gọi phụ nữ trẻ tuổi, hay để trưởng bối gọi con gái, còn thay cho cô và tiểu thư.

**Nhạc nương: Từ nương ở đây có hai nghĩa một là cô nương/con gái, hai là gọi mẹ là nương. Cả hai từ trên đều có nghĩa gọi Khúc Thanh Giang là con gái mình nhưng với xưng hô thân thiết. Mẹ ruột của Khúc Thanh Giang họ Nhạc, nên gọi Nhạc nương.

"Tiểu nương, ta ở đây này!" Khúc Thanh Giang đáp.

Lý thị rất nhanh tìm tới chỗ nàng, sau khi trông thấy bộ dạng chật vật của nàng làm bà hơi kinh hãi, chầm chậm chạy tới: "Tiểu tả, ngươi bị sao vậy? Có sao không, chuyện là như thế nào...."

Giống như bị bắt nạt?

Đương nhiên Lý thị không nói ra lời này, dù nó không phải là sự thật đi chăng nữa, nhưng nếu bị người khác nghe thấy sợ rằng sẽ biến thành sự thật. Cuộc sống sau này của Khúc Thanh Giang cũng khó khăn hơn.

Khúc Thanh Giang điềm tĩnh nói: "Lúc ta lên núi hái cây cỏ vô tình bị trượt chân, ngã một cái, nên mới trông chật vật như vậy."

Lý thị thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được mà nhíu mày: "Lên núi? Sao ngươi có thể to gan như vậy, may mà chỉ là ngã một cái, nếu gặp phải heo rừng, cọp hay dẫm phải cái bẫy nào e là ngươi không sống sót được nữa."

"Đường lên núi có ký hiệu của thợ săn, ta nhìn theo có thể tránh được chỗ nào có bẫy. Hơn nữa ta không có đi sâu vào núi, cho nên chưa từng gặp heo rừng và cọp."

Lý thị nói: "Ta vừa đào được không ít măng mùa đông rồi, ngươi cũng đã hái cây cỏ xong, chúng ta về nhà đi?"

Khúc Thanh Giang hỏi: "Tiểu nương, ta đói bụng, người còn bánh không?"

"Còn, phần của ta vẫn chưa ăn, bánh còn mềm lắm." Lý thị đưa bánh cho nàng.

Khúc Thanh Giang cầm lấy bánh, sau đó giả vờ cùng Lý thị xuống núi, chưa đi được hai bước liền đột nhiên nói: "Hình như lúc ngã ta làm rơi lưỡi hái, ta muốn đi lấy nó về, tiểu nương người về nhà trước đi!"

"Ta đi lấy cùng ngươi!"

Ánh mắt của Khúc Thanh Giang từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc như bây giờ: "Tiểu nương, ta nói không cần, người đừng quá lo lắng người ở đây chờ ta, ta đi một chút liền trở lại ngay."

Lý thị khẽ giật mình, dưới chân như bị đóng đinh, thậm chí không thể nhúc nhích được.

Khúc Thanh Giang chạy trở lại chỗ đã từ biệt Triệu Trường Hạ, nhưng không còn bóng dáng cao lớn kia nữa, chỉ có lưỡi hái nàng cố tình để lại vẫn nằm lặng lẽ dưới đất.

"Ngươi còn ở đây không?" Khúc Thanh Giang nhỏ giọng hỏi thăm.

"Ta có đem đến một ít bánh, nếu ngươi đói thì ăn đi! Cảm tạ ơn cứu mạng hôm nay của ngươi, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!" Khúc Thanh Giang nói xong, đem bánh đặt lên cành cây, nàng lùi lại hai bước rồi quay đầu rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất hoàn toàn khỏi đường núi, Triệu Trường Hạ nãy giờ nằm sấp trốn ở một chỗ cuối cùng cũng đứng dậy, cầm bánh lên, rồi chậm rãi thong thả đi vào trong rừng sâu.

Khúc Thanh Giang ở đằng kia, nàng sửa sang lại quần áo, mới chạy chậm về phía Lý thị, cõng giỏ trúc lên vai: "Tiểu nương, ta tìm được lưỡi hái rồi, chúng ta về thôi!"

Lý thị chần chừ muốn nói rồi lại thôi, thấy nàng nhẹ nhàng đi tới, không giống như vừa bị gì, lo lắng trong lòng lập tức tiêu tán. Một lát sau, Lý thị hỏi: "Tiểu tả, bánh đã ăn chưa?"

Tim của Khúc Thanh Giang đập thình thịch, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Rồi ạ, trên đường đi tìm lưỡi hái đã ăn một cái, còn một cái không cẩn thận làm rơi xuống đất, cho nên ta không nhặt lên."

Lý thị tự hỏi, bình thường tính tình của Khúc Thanh Giang không có hấp tấp như thế, tại sao hôm nay hết vứt đồ bừa bãi, đầu tiên là làm rơi lưỡi hái, sau đó lại làm rơi là bánh?

Còn nữa, lúc đưa ra hai cái bánh, Khúc Thanh Giang liền cầm đi hết hai cái. Bánh không hề nhỏ, bà tất nhiên biết rõ, mà bà cũng rất rõ sức ăn của Khúc Thanh Giang không được nhiều. Bình thường Khúc Thanh Giang chỉ ăn được một cái, làm sao cầm hai cái đi được?

Trong lòng có chút thắc mắc, nhưng bà không nói ra, bằng không người ta sẽ tưởng bà tính toán chi li từng cái bánh.

Về đến nhà, Khúc Thanh Giang bỏ giỏ trúc xuống rồi đi đến phòng bếp lấy nước ấm tắm rửa. Tuy hai tên nam nhân không tính là xâm phạm nàng, nhưng tay và miệng bị bọn hắn chạm qua nàng cảm thấy rất bẩn.

Nếu không có cái chết của bọn hắn làm nàng hoàn toàn hả giận, tiêu trừ nỗi sợ trong lòng, có lẽ giờ khắc này nàng không thể tắm rửa như chưa có chuyện gì được.

"Thân thủ của nàng sao có thể tốt như vậy?" Khúc Thanh Giang tựa vào vách đá thành bồn tắm, trong tiềm thức không ngừng nhớ lại cảnh tượng Triệu Trường Hạ nhảy từ trên cây xuống, giải quyết gọn gàng hai tên tiểu nhân ấy.

Nàng nghĩ, nếu nàng cũng có thân thủ như vậy, cho dù ra trận gϊếŧ địch nàng cũng dám, huống chi là lên núi một mình.

Không đúng, hiện tại là thời hoà bình, tại sao nàng phải đi ra gϊếŧ địch?

Nghĩ đến đây, nàng lấy nước rửa mặt cho thật tỉnh táo.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vị ân nhân cứu mạng của nàng thật anh dũng hiên ngang và thực sự quyến rũ a!

....

"Nghe nói ngươi cùng Nhạc nương lên núi, sao không thấy Nhạc nương đâu?"

"Lúc nàng lên núi không cẩn thận bị ngã, quần áo bị bẩn, nên đã đi tắm rửa rồi."

Nghe thấy âm thanh nói chuyện bên ngoài, nàng nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài, liền thấy cha nàng Khúc Phong đang nói chuyện với Lý thị.

"Cha!" Khúc Thanh Giang kêu một tiếng, bước nhỏ đi lại.

Khí hậu hiện tại không tính là quá lạnh, Khúc Phong mặc nhiều quần áo, còn khoác thêm áo choàng. Khi Khúc Thanh Giang đến gần, hắn cởϊ áσ choàng trùm lên đầu nàng, nhẹ nhàng nói: "Trời lạnh như vậy, sao con tắm xong không khoác thêm áo choàng, sẽ bị lạnh mất!"

Khúc Thanh Giang cột lại áo choàng nói: "Vừa tắm nước nóng xong, cơ thể rất ấm, nhưng mà áo của cha ấm hơn."

Khúc Phong lộ ra nụ cười hài lòng.

Khúc Thanh Giang hỏi: "Chuyện cúng tổ vào đông chí đã thảo luận xong chưa?"

Dáng vẻ tươi cười của Khúc Phong biến mất, mặt liền giận. Khúc Thanh Giang thấy thế, đoán được sự tình không đơn giản như vậy: "Nhà bá phụ, thúc phụ bọn hắn đang giục cha lập người kế thừa à?"

"Ừ, đừng quan tâm bọn hắn làm cái trò khỉ gió gì." Khúc Phong ho khan, lại hỏi, "Lúc lên núi con bị ngã? Đầu bị đập vào có bị tổn thương ở đâu không?"

"Không có việc gì." Khúc Thanh Giang lắc đầu. Sức khoẻ của cha nàng vốn không tốt, nàng không muốn cha biết chuyện xảy ra lúc sáng, càng không thể để hắn cảm thấy nàng bất thường, cho nên cố tình không nghĩ đến hai tên dân chạy trốn.

Nàng mỉm cười nói: "Cha, ta đoán buổi sáng nhất định người bị thúc bá làm cho không có khẩu vị ăn, hiện tại khẳng định là đói bụng. Ta cũng đói bụng, chúng ta ăn gì chút đi!"

Khúc Phong vui tươi hớn hở đáp ứng nàng: "Được!"

Hai cha con nàng đi phía trước, còn Lý thị đi phía sau không khỏi khó hiểu, bà nhớ rõ Khúc Thanh Giang vừa ăn bánh cách đây nửa canh giờ, sao lại nhanh đói như vậy?

Bất quá đây không phải là vấn đề quan trọng, chuyện bà lo lắng là người nhà Khúc gia đang giục Khúc Phong tìm người thừa kế.

Khúc gia ở Hộc Sơn có thể xem là nhà giàu, mấy chục năm tổ tiên của Khúc gia hoạt động kinh doanh, tích lũy được không ít tài sản. Trong số các con cháu đời sau, Khúc Phong ra ngoài lập nghiệp, đơn độc dùng hết sức để tạo ra ruộng đất của mình, và quản lý hơn hai trăm mẫu rừng trúc, cuối cùng trở thành người giàu nhất của Khúc gia.

Tuy nhiên, dòng dõi này có chút khó khăn về vấn đề sinh con, Khúc Phong chính là con trai độc nhất, thậm chí không có huynh đệ tỷ muội nào. Từ lúc trong bụng mẹ hắn đã gầy yếu, cha hắn bán của cải ruộng đất mặt tiền, đập nồi bán sắt để chữa bệnh cho hắn. Thật vất vả lắm mới nuôi hắn sống tốt, nhưng cơ thể không khoẻ lắm, mãi cho đến năm ba mươi tuổi mới có một đứa con gái, chính là Khúc Thanh Giang.

Về sau, thẳng đến khi Nhạc thị tức là mẹ ruột của Khúc Thanh Giang qua đời, Lý thị cũng không thể sinh thêm cho Khúc Phong đứa con nào.

Nhạc thị khi còn tại thế đã vì Khúc Phong mà nạp thϊếp cho hắn, chính là Lý thị, Lý thị đã nhiều năm vào Khúc gia nhưng bụng một mực không có động tĩnh gì.

Trong những năm đầu, người trong tộc đề nghị Khúc Phong nhận một nam hài trong Khúc gia để làm người thừa kế, Khúc Phong rất khó chịu với chuyện này, để bịt miệng bọn họ nên đã thuê một người chuyên môn sinh con về làm thϊếp.

Người trong tộc quả nhiên chịu yên tĩnh hai năm. Nhưng mà đã qua hai năm, người thϊếp kia cũng giống Lý thị, không có truyền đến tin tức gì vui, người trong tộc lại bắt đầu rục rịch.

Tài sản hôm nay của Khúc gia không tính còn nhiều như trước, nhưng vẫn còn trăm mẫu đất, và vài rừng trúc, Khúc gia ở Hộc Sơn cũng miễn cưỡng được xem là đại gia tộc.

Nhiều năm trước Khúc gia xác thực là nhà giàu, nhưng sau khi phân chia, con cháu kinh doanh không tốt, nên tính đến hiện tại mỗi dòng chỉ còn hơn ba mươi mẫu đất.

Người trong tộc bọn họ có nhiều con nối dõi, nhưng tài sản không còn nhiều, nếu cứ phân chia cho từng con cháu sẽ không còn bao nhiêu đất. Nhưng nếu Khúc Phong nhận nuôi con cháu của bọn họ, thừa kế tài sản của Khúc Phong, thì tài sản cũng là của bọn họ rồi!

Bọn họ không che giấu ý định của mình, Khúc Phong cũng minh bạch. Nhưng để biết tâm tư của hắn, Lý thị cũng không hiểu cho lắm, Lý thị chỉ lo lắng cho Khúc Thanh Giang, mặc kệ Khúc Phong có con nối dõi hay không, cuộc sống sau này của Khúc Thanh Giang e là sẽ khó khăn.

__________

Khúc Thanh Giang: Mị lực của sói diệt bắn ra bốn phía luôn nha!

Triệu sói diệt:......

Trong một lúc không biết nên nói Khúc Thanh Giang mê gái, hay nên phàn nàn sói diệt quá tốt.