Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch

Chương 9: Đùa giỡn

Gian phòng của Triệu Trường Hạ ở phía bắc, ngoại trừ có một cửa chính ra vào thì còn lại chỉ có một ô cửa sổ hình khối hướng bắc nên ánh sáng không tốt cho lắm.

Nhưng không gian bên trong cũng không hề nhỏ: Tính ra cũng được hai mươi mét vuông, giường, chiếu, đệm chăn, cái bàn cùng với một số vật dụng trong nhà rất đầy đủ, dưới gầm giường thì có chút lộn xộn, ở góc phòng có giỏ tre, tiếp đó là một vách ngăn gian nhỏ, bên trong có thùng đi vệ sinh và chậu rửa mặt lấy nước tắm rửa.

Nơi này bụi bặm nhiều, Triệu Trường Hạ dùng quần áo bẩn để lau giường, rồi trải chiếu lên xong mới đi tìm Khúc Phong.

Kinh Khê dẫn nàng đi qua, thuận tiện giới thiệu cho nàng về Khúc gia, và quy tắc của Khúc gia.

Khúc gia là một ngôi nhà có ba cửa ra vào, đi qua cửa thứ hai sẽ thấy đối diện là tiền đường, hai bên là phòng ốc. Xuyên qua tiền đường là bắc đường, bình thường hạ nhân cũng không được phép tuỳ tiện đi vào, mà phải đi ở hành lang hai bên.

Phòng của Khúc Phong ở phía đông của bắc đường, thư phòng của hắn ở phía tây. Sau bắc đường là nơi dành cho nữ quyến, bình thường nam nhân sẽ không được ra vào.

“Trong nhà có hai vị tiểu di nương, ngày thường Lý di nương chỉ phụ trách giặt giũ nấu cơm làm những chuyện vặt vãnh, các nàng chỉ chiếu cố lang quân và tiểu thư, cơm chúng ta phải tự nấu, quần áo tự mình giặt. Ngoài ra chúng ta còn phải làm việc nhà, bưng trà rót nước, quét dọn chuồng bò, chuồng ngựa và nuôi trâu ngựa các thứ.”

Triệu Trường Hạ nghe được xưng hô lạ lẫm: “Tiểu di nương?”

Kinh Khê trông thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng, nhỏ giọng nói: “Chính là hai tiểu thϊếp của lang quân.”

Triệu Trường Hạ nghi hoặc: “Chỉ có thϊếp, không có chính thất sao?”

Kinh Khê như bị doạ sợ, nhảy dựng lên muốn che miệng của nàng, nhưng chưa kịp đến gần đã bị nàng ngăn lại.

“Này, ngươi muốn gì?”

Triệu Trường Hạ đã rất kiềm chế để không vặn cánh tay của hắn, hỏi lại: “Lời này phải để ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Kinh Khê dùng sức để thoát ra nhưng không được, hắn nhịn không được trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng cảnh cáo: “Miệng của ngươi phải cẩn thận, có một số lời không thể nói lung tung được! Năm năm trước đại phu nhân đã mất, ngươi đừng nhắc việc này trước mặt lang quân và tiểu thư, tránh chọc cho bọn họ thương tâm!”

Chờ hắn nói xong, Triệu Trường Hạ buông tay hắn ra, nói: “Ta đã biết, đa tạ nhắc nhở, nhưng lần tới xin nói chuyện đàng hoàng đừng chạm vào ta.”

Kinh Khê thấy Triệu Trường Hạ ghét bỏ mình như vậy, không khỏi oán thầm: “Tất cả mọi người đều là hạ nhân, ngươi ngạo mạn cái gì? Thân thể cũng không phải quý giá lắm, có cái gì không được đυ.ng? Ta sẽ không nhắc nhở ngươi nữa, chờ ngươi đá trúng tảng đá cho đáng đời!”

Đã đến bắc đường, Kinh Khê đứng trước thư phòng thưa bẩm: “Lang quân, Triệu Lục Nguyệt đã đến.”

“Cho hắn vào!” Lời của Khúc Phong phát ra từ bên trong.

Triệu Trường Hạ mở cửa đi vào, Kinh Khê nhìn hắn chờ sai bảo, thấy Khúc Phong không cho ở lại, liền rời đi trước.

Khúc Phong đưa cho Triệu Trường Hạ hai tờ khế ước để nàng ký tên đồng ý, hắn nói: “Đây là dùng để lừa gạt người khác, nhưng đãi ngộ bên trên là thật, ngươi thấy thế nào?”

“Tiền công một tháng là một nghìn quan tiền, năm đấu gạo, nếu có lễ hội sẽ được thêm nửa cân thịt.... Mỗi tháng có thể nghỉ hai ngày.” Tuy Triệu Trường Hạ không hiểu giá trị của mấy thứ này, nhưng đi theo nhóm dân lưu lạc, nàng thấy một nghìn quan tiền có thể nuôi một nhà ba người, chưa kể số gạo Khúc gia cấp thêm.

Triệu Trường Hạ cầm bút ký tên mình, rồi lăn dấu tay. Khúc Phong phát hiện nàng biết chữ, nhưng nét chữ của nàng cho thấy không phải được học hành bài bản, lại lần nữa suy nghĩ về lai lịch của nàng.

“Ngươi không phải gọi là Triệu Lục Nguyệt à? Tại sao lại viết Triệu Trường Hạ?” Khúc Phong nghe Khúc Thanh Giang nói như vậy.

“Triệu Trường Hạ là tên, Lục Nguyệt là mật danh.”

Bên ngoài cửa Khúc Thanh Giang nghe câu trả lời của Triệu Trường Hạ, âm thầm cắn răng: Hay lắm, nguyên lai thì ra ngươi không tin tưởng ta, không nói cho ta biết tên thật!

Nhưng mà nghĩ lại, lúc đó đối phương nói là mật danh là “Lục Nguyệt”, cũng không nói tên thật là “Triệu Trường Hạ” mà? Vậy thì cũng không xem là đối phương lừa gạt nàng, nàng tức giận cái gì?

“Triệu Trường Hạ, nghĩa là 'đêm khuya ngồi ngắm mùa hè, trăng thu soi màn cửa' ư?” Khúc Thanh Giang nói thầm.

Triệu Trường Hạ nói chuyện với Khúc Phong xong rồi thì đi ra ngoài, trông thấy Khúc Thanh Giang đứng ở cửa ra vào liền hỏi: “Tiểu thư đến tìm lang quân à?”

Khúc Thanh Giang nghe xong bị nghẹn họng, suýt chút nữa quên không đổi xưng hô, lại nhịn không được mà nở nụ cười, nói: “Trước mặt người khác gọi như vậy cũng được, người khác không biết chuyện của chúng ta. Nhưng ta không thể ngay lập tức xem ngươi là hạ nhân, cho nên khi không có ai, ngươi không cần phải xưng hô như vậy với ta.”

Triệu Trường Hạ nói: “Ta vừa ký khế ước. Nói một cách khác là, ta đã nhận làm việc cho Khúc gia. Vì là công việc, nên ta phải có thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm.”

“Ta đây nên gọi ngươi là Triệu Trường Hạ hay Triệu Lục Nguyệt?” Khúc Thanh Giang tự hỏi tự đáp: “Hay là Lục Nguyệt a?”

Triệu Trường Hạ: “....”

Khúc Thanh Giang hỏi: “Ta đang cần người phụ một tay, ngươi chịu hỗ trợ không?”

Triệu Trường Hạ gật đầu, Khúc Thanh Giang liền dẫn nàng đi qua hành lang tiền đường đến trong sân.

Trong sân rộng lớn hơn so với tưởng tượng của Triệu Trường Hạ, ở đây có phòng nuôi tằm, nhà xí, phòng tiện ích, còn có chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng heo, ổ gà, cùng với một nơi được xem là một phường đơn giản để Khúc Thanh Giang chế tác thuốc nhuộm.

Khúc Thanh Giang chỉ vào hai cái chậu nằm ở góc phường, nói: “Có thể phiền ngươi vớt lá từ bên trong ra được không?”

Triệu Trường Hạ không nói hai lời, vén tay áo lên liền lấy lá cây từ trong tấm gỗ và hòn đá trong chậu ra.

Khúc Thanh Giang thấy nàng nhìn chằm chằm vào lá cây, mỉm cười nói: “Đây là cỏ lam ngươi hái giúp ta đó!”

Triệu Trường Hạ: “.....”

Ta có nên cảm thấy tự hào không?

Khúc Thanh Giang lại đưa cho nàng một cây gậy, nói: “Lát nữa ta sẽ đổ vôi vào, ngươi chỉ cần khuấy liên tục, cho đến khi ta kêu dừng.”

Đây cũng không phải là việc khó gì, mà cần dùng chút sức lực, không thành vấn đề, Triệu Trường Hạ làm theo lời nàng nói.

Lúc Khúc Thanh Giang làm những việc này trông rất tỉ mỉ, không giống như bộ dạng thấp thỏm lo âu khi ở trên núi, Triệu Trường Hạ nghĩ, nàng chắc là rất am hiểu trong lĩnh vực này.

Đổ xong vôi, Khúc Thanh Giang phủi tay, hỏi: “Ngươi không hỏi ta đang làm gì à?”

“Nếu không hỏi thì có ảnh hưởng đến công việc và đãi ngộ tiền lương không?”

Khúc Thanh Giang cảm thấy câu hỏi này rất thú vị, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này ta cũng không biết.”

“Nếu không biết, cũng không liên quan đến ta, ta cần gì phải hỏi nhiều như vậy?”

“Ừ. Cái này rất phù hợp với tác phong của ngươi.”

“Tác phong của ta?”

Khúc Thanh Giang thấy màu nước thay đổi gần như không sai biệt cho lắm, liền vỗ vào tay của nàng: “Không cần khuấy nữa, chờ một lát cho nó lắng đọng xuống, rồi lại đem nước hớt ra.”

Hai người ngồi nghỉ ngơi tại cửa ra vào của phường, Triệu Trường Hạ thấy bốn bề vắng lặng, liền hỏi thăm: “Có chuyện này làm ta khó hiểu, cha ngươi, lang quân hắn hình như hiểu lầm ta là nam tử.”

Khúc Thang Giang nhìn nàng, nghẹn cười nói: “Hình như là vậy.”

Triệu Trường Hạ: “.....”

Không phải mắt của cha ngươi không tốt sao, ngươi còn cười được? Ngươi đúng là con gái hiếu thảo.

“Tại sao ngươi không nói cho hắn biết ta là nữ nhân?” Triệu Trường Hạ hỏi.

“Vậy tại sao ngươi không chủ động nói ngươi là nữ nhân cho hắn biết?” Khúc Thanh Giang hỏi ngược lại.

Triệu Trường Hạ bị sặc cho đến á khẩu không trả lời được, nghĩ thầm nha đầu này trở về nhà có chỗ dựa quả nhiên tính tình không giống nhau, nói chuyện mạnh miệng hơn mười phần.

Nàng nói: “Ta không muốn gây sự chú ý với người ngoài.”

Khúc Thanh Giang như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn nàng.

Đúng như nàng nói, dáng dấp cao lớn của nàng nếu mặc y phục nữ nhân và đeo trang sức đi trên đường, nhất định sẽ gây chú ý với người khác, sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết. Ngược lại, dáng dấp của nàng cao hơn chiều cao của nam nhân bình thường nhưng không gây chú ý.

Bất quá, Khúc Thanh Giang nhớ lại sự tình nàng từng lấy việc xử lý xác chết của hai tên nam nhân để hù doạ mình, vì vậy liền trêu chọc nàng: “Ta cũng không hy vọng ngươi quá nổi bật gây chú ý với người khác, không muốn nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ngươi, được phép nhìn ngươi chỉ có thể là ta mà thôi.”

Triệu Trường Hạ: “.....”

Đề tài này là như thế nào, càng nói lại càng có ý khác? Khúc Thang Giang vừa uống rượu vào sao?

Khúc Thanh Giang thấy vẻ mặt mơ hồ của nàng, rốt cuộc cũng báo được đại thù của mình, bật cười khúc khích.

Triệu Trường Hạ ý thức được nàng đang trêu chọc mình, cũng thập phần im lặng.

Đã qua một lát, Khúc Thanh Giang ngừng cười, lau khoé mắt cười ra nước mắt, nói: “Ngươi không có hộ khẩu, nói cách khác ngươi không tồn tại trên đời này, ngươi là nam hay nữ đều có vấn đề gì sao? Giới tính của ngươi, thân phận, chờ đến lúc ngươi đi làm hộ khẩu, hắn tự nhiên sẽ biết hết.”

Triệu Trường Hạ nghĩ thầm, Khúc Thanh Giang quả nhiên là “con gái hiếu thảo”, nếu thực sự đến lúc đó, không biết cha nàng có bị doạ sợ không đây.

————-

Tác giả có điều muốn nói:

Nhạc phụ:..... các ngươi thật sự rất “hiếu thuận” với ta!

Phương Tiện Diện Quân: Thật ra Khúc Thanh Giang còn có biệt danh là hủ giấm chua nhỏ, chương này đã bắt đầu thấy dấu hiệu rồi.

Triệu sói diệt: Sau khi đưa ta về nhà, liền làm khó dễ ta, chắc là vì đã chiếm được nên không còn quý trọng nữa?

Khúc Thanh Giang:......

———

P/s: Mình vừa thoát kiếp nạn lỗi app của s1apihd.com để đăng chương mới nè