Tình Nhân Hai Mặt

Chương 10: Bí ẩn

Một tiếng "Chị" kêu lên làm cô không kịp chuẩn bị, làm Bạc Minh Yên không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần trước gặp Mạnh Hủ Nhiên ở cửa quán bar.

Rồi lại nghĩ tới nụ hôn kia, luôn có một cảm giác ái muội không diễn tả được.

Bạc Minh Yên mím môi, không đáp, cho rằng do bản thân bị Lộc Yêu ảnh hưởng nghĩ lệch lạc.

Sau khi bình tĩnh lại, Bạc Minh Yên đứng dậy mời hai người ngồi xuống.

"Hai người hẳn là đã gặp nhau rồi." Phó Quân Tuyết đẩy Mạnh Hủ Nhiên ngồi vào ghế sau nói, "Cậu ấy ở bộ phận thiết kế tạm thời."

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, kéo lòng bàn tay sang một bên mặt, ánh mắt từ từ nhìn về phía Bạc Minh Yên: "Đã gặp qua."

Đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn mờ, giống như hồ nước vậy, khi nhìn chằm chằm vào ai sẽ cho người đó ảo giác rất tình cảm.

Ca sĩ dưới lầu lại hát bài mới, không rõ tên gì, nhưng giai điệu so với bài trước còn hưng phấn hơn, khiến tim người đập loạn xạ.

Bạc Minh Yên nhìn xẹt qua mặt Mạnh Hủ Nhiên, quay đầu nhìn Phó Quân Tuyết, đưa menu hỏi: "Cậu uống gì?"

Phó Quân Tuyết: "Hai ly Whiskey đá đi."

Đã từng chứng kiến bộ dáng Mạnh Hủ Nhiên uống ba ly rượu đã say, Bạc Minh Yên không yên tâm hỏi: "Em ấy có uống được không?"

Phó Quân Tuyết: "Được chứ, ẻm chính là --"

"Thêm một món tráng miệng nữa." Mạnh Hủ Nhiên ngắt lời chị mình, nhìn về phía Bạc Minh Yên nhướng mày: "Có món nào đặc biệt ngon không? Chị?"

Hai chữ cuối có chút thì thầm, còn cố ý kéo dài.

(Chị là 姐姐 nên 2 âm nhe quý vị)

Lỗ tai giống như bị cắn một chút, Bạc Minh Yên xoa vành tai thuận miệng đề đề nghị: "Bánh Lava cũng được lắm."

"Nguyên liệu là chocolate á," Phó Quân Tuyết vừa lật lật menu vừa nói, "Em ấy kén chọn lắm, không ăn chocolate đâu, nói nó quá ngọt, quá béo, làm ố răng, dễ tăng cân."

"...... Chị đừng có nói xấu em nha." Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên nghiêng đầu, đóng menu trước mặt Phó Quân Tuyết lại, "Em không kén ăn, kêu món đó đi."

Phó Quân Tuyết vốn định càu nhàu lại hai câu, nhưng mà nghĩ lại, lúc trước có phàn nàn Mạnh Hủ Nhiên cùng Bạc Minh Yên thì cũng là sau lưng em gái, hiện tại giáp mặt thì vẫn nên cho em gái chút mặt mũi, hơn nữa Mạnh Hủ Nhiên cũng là người sẽ để bụng mấy chuyện này.

Nghĩ đến điểm này, Phó Quân Tuyết dặn dò: "Đúng rồi, ở công ty em đừng bắt nạt Miya."

Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt một chút, câu mở với câu kết của chị gái không giống nhau, sau đó nàng đặt mu bàn tay lên chiếc cằm thanh tú của mình, buồn cười nói: "Sao chị cho rằng em có thể bắt nạt người khác?"

Nghe vậy, Bạc Minh Yên chột dạ mà nhìn Mạnh Hủ Nhiên một cái, thấy hàng mi dài của Mạnh Hủ Nhiên nhếch lên.

Trong quán bar ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt của cô ấy lại nhàn nhạt, giống như bao phủ một tầng sương, tầm mắt không chút để ý mà đảo qua, giống như một cái liếc mắt tùy ý.

"Đúng? Còn có ai thấy như vậy không ta?" Phó Quân Tuyết hỏi.

Lời còn chưa dứt, Bạc Minh Yên dời đi mắt, đã quay mặt đi, ánh mắt rơi vào người phục vụ ở bàn sau, nhân cơ hội gọi người phục vụ: "Ở đây cần gọi món."

Cọng dây mắt kính vàng khẽ đung đưa theo chuyển động của cô, chiết xạ ra chút ánh sáng lóa mắt, phần cuối của chân kính bị che sau đôi tai mềm mại.

Mạnh Hủ Nhiên cụp mi xuống, giấu đi nụ cười trong mắt: "Không có ai."

Gọi món không lâu, người phục vụ mang rượu và bánh ngọt đến.

Trong lúc này, Phó Quân Tuyết lại nhắc lại chủ đề trước đó: "Nếu không phải cậu thi lên thạc sĩ ở Mỹ, không chừng cậu với em gái tôi đã sớm gặp nhau rồi, em ấy được nhận vào cùng trường đại học với cậu."

Trường Cao đẳng Nghệ thuật Saint Martin ở London về cơ bản là sự lựa chọn hàng đầu cho những ai du học ngành thiết kế thời trang.

Bạc Minh Yên cũng không thấy ngạc nhiên lắm, cười cười nói: "Đúng vậy, thật đáng tiếc."

Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu của cô rất bình thản, không hề có một chút tiếc nuối nào.

Mạnh Hủ Nhiên cắt một góc bánh, thái mỏng, không cắt vào tới nhân, cười nhạt một tiếng.

Bạc Minh Yên bình tĩnh cúi đầu, độ cong khóe môi cũng chậm rãi thu lại

"Con mà lúc trước cậu hay cho ăn đó," Phó Quân Tuyế dừng lại một chút, miêu tả:"Phần lông trắng phía sau là chữ Z"

Bạc Minh Yên nói ra miêu tên: "Là tiểu Tia chớp."

Trong kỳ nghỉ hè năm cuối, sân sau đột nhiên xuất hiện một con mèo đi lạc, đạp lên chút ánh sáng hoàng hôn cuối cùng, trèo tường vào sân. Màu lông rất sáng, ngoại hình rất đẹp và có một đôi mắt màu xanh khói. Khi đó Phó Quân Tuyết còn nói giỡn con mèo kia thật giống Bạc Minh Yên.

Bạc Minh Yên cho nó ăn hai cục ức gà. Từ đó về sau, mỗi buổi chiều con mèo đó đều đến phơi nắng, Bạc Minh Yên để thức ăn cho mèo, đồ hộp và nước uống ở cùng một chỗ, sau đó còn có một con cáo tới ăn.

Nhưng sau khi rời khỏi nước Anh quốc lúc sau, Bạc Minh Yên cũng chưa từng hỏi về tình trạng của chúng dù chỉ một lần. Phó Quân Tuyết còn tưởng rằng Bạc Minh Yên đã quên mất chúng nó.

"Ừ, đúng rồi, còn có con cáo ăn ké." Phó Quân Tuyết nghiêng đầu về phía Mạnh Hủ Nhiên, "Sau này đều là em ấy cho chúng ăn, còn triệt sản cho tia chớp nữa, nuôi tia chớp với con cáo kia như lợn luôn."

Bạc Minh Yên sửng sốt một chút, nhướng mi nhìn về phía Mạnh Hủ Nhiên, có chút kinh ngạc: "Sao cô lại triệt sản Tia Chớp? Trước đây tôi còn định nhận nuôi nó, nhưng nó không có thân cận con người, chạm vào một chút cũng không được."

"Có lẽ tôi có thể chất hút mèo đi, nó vậy chứ hôn tôi nhiều lắm." Nói đến nơi này, động tác múc bánh của Mạnh Hủ Nhiên dừng lại, rồi ngẩng đầu lên sau đó tiến tới trước mặt Mãn Mãn kiêu ngạo, trực tiếp đối diện cặp mắt Bạc Minh Yên rồi lại chầm chậm nó thêm một câu, "Còn xin tôi chạm vào nữa."

"......"

Bạc Minh Yên cụp mắt xuống, nhấp một ngụm rượu để làm dịu cổ họng.

Cùng lúc đó, Phó Quân Tuyết cầm thìa muốn múc ra một miếng bánh nhỏ ăn thử,nghiêng người về phía Mạnh Hủ Nhiên không khách khí nói: "Không biết là ai, tay lần nào cũng bị trầy xước, mỗi lần đi tiêm phòng về đều khóc --"

"Rượu cũng không ngăn được miệng chị sao?" Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên mở miệng, kéo dĩa bánh ra khỏi tầm tay Phó Quân Tuyết, "Cái này của em, muốn ăn thì chị gọi cái khác đi."

Nghe được lời này, Phó Quân Tuyết thu tay lại, cười khẩy: "Thật là một chút cũng không thay đổi, cho chị đây ăn một cái thì làm sao vậy."

Lúc còn ở chung, Bạc Minh Yên không ít lần nghe Phó Quân Tuyết nói về Mạnh Hủ Nhiên.

Phó Quân Tuyết từng nói về đứa em gái mình như này -- "Nhìn em ấy có vẻ tiểu thư, lười nhác cáu kỉnh, nhưng trong xương lại rất kiên cường. Em ấy biết rất rõ bản thân mình nghĩ cái gì muốn cái gì, mà đồ em ấy muốn, mặc kệ thế nào cũng lấy cho bằng được, mà có được rồi, tính chiếm hữu cũng đặc biệt mạnh."

Bạc Minh Yên là có chút hâm mộ tính này Mạnh Hủ Nhiên.

Đá viên trong ly rượu va vào thành ly, hai chị em cãi nhau,, Bạc Minh Yên an an tĩnh tĩnh nghe, bên môi còn treo một nụ cười nhạt

"Nếu gọi thêm một cái thì chị ăn không hết." Phó Quân Tuyết nhìn về phía Bạc Minh Yên đề nghị, "Nếu không chúng ta chia nhau ăn nha?"

Khi nãy đã chia với Lộc Yêu một cái, Bạc Minh Yên ăn không nổi nữa, vừa định nói thì thấy Mạnh Hủ Nhiên đẩy đĩa tới trước mặt Phó Quân Tuyết, "Một miếng."

"Xớ." Phó Quân Tuyết nói, "Giờ đưa chị đây cũng không cần, chị đây muốn chia với Miya."

Bạc Minh chớp mắt, ho hai tiếng rồi nói: "Khi nãy tôi ăn một cái rồi."

Mạnh Hủ Nhiên "chậc" một cái: "Hết hạn, qua lượt."

Nói xong, ngón trỏ và ngón cái cầm mép đĩa,

Phó Quân Tuyết vội vàng múc một thìa bánh trước khi Mạnh Hủ Nhiên lấy ra bánh đi.

Qua lại có chút buồn cười, Bạc Minh Yên nở nụ cười.

"Hiện tại thấy cậu không học tiếp ở Anh cũng tốt, bằng không ba chúng ta ở chung với nhau, mà cậu với em tôi kẻ xướng người họa, tôi sẽ tức chết." Phó Quân Tuyết ăn xong bánh kem rồi lại nói, "Có điều, tôi cũng không mong cậu đi Mỹ học."

Vào năm cuối, Phó Quân Tuyết thuận miệng hỏi Bạc Minh Yên muốn thi tuyển sinh sau đại học ở trường nào ở nước nào, Bạc Minh Yên còn nói tham gia kỳ thi ở Saint Martins.

Nhưng cuối cùng, không biết như thế nào, Bạc Minh Yên đột nhiên thay đổi chủ ý, lại đi thi tuyển sinh ở nước Mỹ.

Kể từ đó, liên lạc của Bạc Minh Yên cùng Phó Quân Tuyết đã giảm đi rất nhiều và cũng đồng nghĩa với ngừng hẳn với Mạnh Hủ Nhiên.

Một tiếng nặng nề vang lên.

Chiếc cốc trước mặt Mạnh Hủ Nhiên rơi xuống bàn.

Những tảng đá vụn trượt xuống mép bàn dọc theo ly rượu đang đung đưa và rơi xuống lòng cô ấy. Trang phục thì mỏng, quán bar thì bật nhiệt độ thấp nhất, tuy là mùa hè nhưng có đá rơi xuống trên đùi dù một viên vẫn cảm thấy lạnh.

Mạnh Hủ Nhiên hít một hơi, đột nhiên đứng dậy.

Bạc Minh Yên nhanh chóng lấy túi khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cô ấy.

Phó Quân Tuyết thì lấy mấy từ khăn giấy từ hộp khăn giấy trên bàn, lau đi rượu trên đó vừa cau mày nói: "Kéo bánh đi tới đâu thế."

Đổi lại ngày thường, Mạnh Hủ Nhiên nhất định sẽ đáp lại mấy câu, nhưng bây giờ lại im lặng, không rên một tiếng, Phó Quân Tuyết thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, quan tâm nói: "Không sao chứ?"

Mạnh Hủ Nhiên bình tĩnh nói: "Em đi vào nhà vệ sinh một chút."

Sau khi dọn bàn xong, Bạc Minh Yên cùng Phó Quân Tuyết nói chuyện phiếm vài câu, Phó Quân Tuyết nói: "Tối nay hai đứa tôi sẽ ở nhà cũ, tối muộn mới về được."

Bạc Minh Yên nói được, lấy cớ đi phòng vệ sinh mà thanh toán hóa đơn..

Khi đi ngang qua lối nhỏ trước phòng vệ sinh, cô thấy một bóng người.

Người nọ ngược sáng, mái tóc dài đến thắt lưng, dáng người mảnh khảnh, một làn khói mờ kéo dài từ môi tràn ra và khuếch tán trong không khí, giống như hình đại diện trong WeChat.

Ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng quét qua làn khói từ khóe mắt.

Cảm xúc trong đáy mắt cô ấy giống như một làn khói cũng mỏng giữa những đầu ngón tay mảnh khảnh, nóng bỏng trong nơi tối tăm bí ẩn.

Trong lòng Bạc Minh Yên bỗng dưng chấn động.

"Lúc trước có người nói tôi hút thuốc trông rất đẹp, nhưng tôi không tin." Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu, vứt điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, "Nhưng mà thấy phản ứng của cô, vậy chắc là thật rồi."

Người này hình như uống rượu vào, là da mặt đặc biệt dày.

"Vậy cô tiếp tục xinh đẹp một mình nhé." Bạc Minh Yên nhấc chân bước đi.

"A này." Mạnh Hủ Nhiên kêu cô một tiếng.

A này không để ý tới cô ấy.

"Miya" xen lẫn trong tiếng cười, nghe giống như đang đùa cô.

Miya mắt điếc tai ngơ.

"Chị."

Bước chân Bạc Minh Yên dừng lại

Mạnh Hủ Nhiên đến gần cô, đưa điện thoại qua: "Tia Chớp và Cáo nhỏ."

Trên màn hình, một con mèo và một con cáo âu yếm nhau dưới ánh nắng vàng, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Bạc Minh Yên: "Béo lên nhiều."

Mạnh Hủ Nhiên vuốt màn hình xuống, cho cô xem những bức ảnh khác, cười nói: "Hai đứa bây giờ đang được chủ nhà cho ăn đến kén chọn luôn rồi."

Khi nói lời này, Mạnh Hủ Nhiên là dựa gần vào Bạc Minh Yên, môi gần như chạm vào tai cô, hơi thở ấm áp dường như bao trùm toàn bộ tai cô.

Mùi bạc hà thoang thoảng vương vấn khắp cơ thể.

Bạc Minh Ngôn mấp máy môi: "Cô..."

Mạnh Hủ Nhiên vừa vặn cũng lên tiếng ngay lúc này.

Hai giọng nói chồng lên nhau rồi va chạm, sau đó cũng đồng thời dừng lại.

Mạnh Hủ Nhiên bật cười: "Cô trước."

"Thứ hai cô muốn ăn cái gì?" Bạc Minh Yên yên lặng mà nới rộng khoảng cách, tiếp tục đi về phía trước.

Không nghĩ tới Bạc Minh Yên sẽ hỏi cái này, Mạnh Hủ Nhiên ngẩn người, nói theo cô: "Chưa nghĩ ra, nghĩ được rồi sẽ nói cho cô."

"Được." Bạc Minh Yên hỏi, "Vừa rồi cô muốn nói cái gì?"

Ánh đèn ngoài kia chiếu vào, bóng hai người ở dưới đất thì thật gần nhau, giọng hát của nữ ca sĩ nghe nhẹ nhàng, mang theo âm điệu vương vấn.

Mạnh Hủ Nhiên: "Quên rồi"

Cô ấy đột nhiên không muốn hỏi đối phương tại sao lại đến Mỹ học.

........

*Không phải trường này là trường được nhắc tới không, điểm qua đôi nét nha:

-Central Saint Martins College of Art and Design: là trường lâu đời nhất trong số các trường chuyên ngành của Đại học Mỹ thuật London. Được thành lập năm 1854, hiện nay Trường Saint Martin là trường mỹ thuật và nghệ thuật thương mại lớn nhất Anh. Trường là nôi đào tạo của rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng của thời đại.

Nó là trường thành viên của ĐH Mỹ thuật London nhé.

Còn Đại học Mỹ thuật London (University of the Arts London – UAL) được thành lập năm 2004 tiền thân là học viện London thành lập năm 1986 là trường đại học công lập chuyên ngành nghệ thuật và thiết kế lớn nhất ở Châu Âu và dẫn đầu thế giới trong việc giảng dạy và nghiên cứu. Trường cung cấp đa dạng các khóa học, từ các khóa nghề, đại học đến bậc sau đại học, với nhiều chuyên ngành, bao gồm: Thời trang và Dệt may, Mỹ thuật, Thiết kế nội thất và không gian, Phương tiện truyền thông, Đồ họa và Truyền thông, và Nghệ thuật.