Tưởng Đái Muội cầm xẻng đào hai cái ở chỗ Tưởng Nghênh Nam chỉ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, cậu ta xoay người nhìn Tưởng Nghênh Nam ngồi ở bên cạnh hóng mát, nói: “Anh không đào sao?”
Tưởng Nghênh Nam nói: “Anh chỉ mang theo một cái xẻng cùng một cái cuốc, mày đào một mình đi.”
“Không phải...” Tưởng Đái Muội nói: “Dựa vào cái gì mà một mình em phải đào mà anh lại có thể ngồi ở nơi này hóng mát chứ?”
“Không thể nói như vậy được, em trai tốt của anh.” Biểu tình của Tưởng Nghênh Nam đoan chính, vẻ mặt như ‘anh sẽ nói lý với em’ nói: “Nếu không phải do anh thì sao mày có thể nghĩ đến việc hôm nay lên núi đào bẫy chứ?”
Tưởng Đái Muội không nói lời nào, rất hiển nhiên lúc cậu ta đang đánh bài vui vẻ, sao có thể nghĩ đến việc này. Tưởng Nghênh Nam lại nói: “Nếu không phải là anh thì mày sẽ biết đào bẫy ở nơi nào ư?”
Tưởng Đái Muội tiếp tục trầm mặc, rất hiển nhiên cậu ta cũng không biết.
“Mày cũng không biết.” Mặt Tưởng Nghênh Nam mang theo nụ cười của anh lớn nói: “Mày xem đi, từ chuẩn bị đồ vật đến chọn chỗ đều là anh làm. Động não cùng động tay là hai việc khác nhau. Nếu như anh cũng động tay thì mày còn có ích gì nữa? Mày nói có phải hay không?”
Tưởng Đái Muội ngốc nghếch nhìn Tưởng Nghênh Nam, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ mịt. Anh trai nói rất có đạo lý, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cậu ta nói: “Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà.” Tưởng Nghênh Nam cắt ngang lời của cậu ta nói: “Tuy rằng anh là anh trai nhưng anh cũng không thể giúp mày làm tất cả được. Mày là người đàn ông trẻ nhất ở nhà chúng ta. Mày thật sự có thể nhẫn tâm nhìn anh trai mày một mình tìm chỗ đào bẫy cuối cùng dâng thịt đến trước mặt mày sao? Đến lúc ấy, mày có mặt mũi mà ăn miếng thịt kia sao?”
Tưởng Đái Muội bị Tưởng Nghênh Nam nói lòng tràn đầy hổ thẹn, đúng vậy, sao cậu ta có thể để anh trai làm tất như vậy. Cậu ta không nói hai lời đã vùi đầu cực khổ làm việc. Tưởng Nghênh Nam ngồi ở bên cạnh nghe âm thanh em trai đào đất, ngồi ở dưới bóng cây, gió núi thổi qua sợi tóc. Cô bỗng nhiên cảm thấy thời đại này cũng tốt, ít nhất mọi người đều tương đối thuần phác, không gian xảo giống như người hiện đại.
Cô ngồi ở chỗ này nhìn Tưởng Đái Muội vất vả đào hố, giữa chừng còn đi về một chuyến mang nước sôi để nguội cùng nồi khoai lang luộc cho Tưởng Đái Muội, khiến cho Tưởng Đái Muội cảm động muốn chết, làm việc càng thêm hăng say.
Mãi cho đến lúc chạng vạng, mặt trời sắp xuống núi, Tưởng Đái Muội cuối cùng đào hố xong. Tưởng Nghênh Nam rất quan tâm đi đến đưa cho Tưởng Đái Muội một cái khăn mặt nói: “Thật là vất vả, tới lau mồ hôi nghỉ tạm chút đi, việc tiếp theo anh sẽ làm.”
Tưởng Đái Muội bò từ hố lên, tiếp nhận khăn mặt anh trai đưa qua, vừa lau mồ hôi vừa cảm động không thôi. Anh trai thật sự đã thay đổi, trước kia anh chưa bao giờ sẽ đối tốt với mình như vậy.
Tưởng Nghênh Nam dùng cây trúc chẻ rất mảnh đan thành một thứ như cái lưới. Tuy rằng làm thủ công hơi kém một chút nhưng chỉ cần có thể sử dụng là được. Cô để cái lưới trúc lên miệng hố, sau đó lại để củi lên trên miệng hố, sau đó còn để một lớp lá cây lên trên. Cuối cùng ở chính giữa thả hai miếng khoai lang đỏ. Cô còn thực âm hiểm cắt một trong hai miếng khoai lang đỏ ra, làm cho mùi khoai lang đỏ thơm ngọt tản mát ra.
Làm xong tất cả việc này, Tưởng Nghênh Nam vỗ vỗ bả vai Tưởng Đái Muội nói: “Buổi chiều mỗi ngày đều tới đây nhìn xem.”
“Được.” Tưởng Đái Muội nhìn cái bẫy này, thầm nghĩ bẫy của anh trai thật khác biệt. Bẫy của người khác chỉ tùy tiện đặt một vài que củi ở mặt trên, đâu giống bẫy của anh trai không chỉ ngụy trang tốt như vậy, mặt trên còn có mồi. Tưởng Đái Muội nhịn không được nghĩ, nếu như mình là lợn rừng con thỏ gì đó trên núi, phỏng chừng cũng sẽ mắc mưu.
Lúc hai người trở về Tưởng Tiểu Bảo đã nấu xong cơm, Hà Thúy Chi thấy người Tưởng Đái Muội đầy bùn trở lại, ghét bỏ nói: “Lớn như vậy rồi mà còn học đứa nhỏ đi chơi bùn.”
Vừa về nhà đã bị mắng oan, Tưởng Đái Muội sao có thể chịu được ủy khuất này, cậu ta lập tức phải giải thích. Tưởng Nghênh Nam vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, thì thầm ở bên tai nói: “Chờ cầm đồ vật trở lại cho mẹ một kinh hỉ, đến lúc đó không cần phải nói mẹ cũng biết đã mắng oan mày.”
Tốt thôi, tưởng tượng đến rất nhanh có thể ăn thịt, trong lòng Tưởng Đái Muội cảm thấy rất tốt đẹp. Ngay cả vừa mới bị Hà Thúy Chi mắng cũng thấy không sao cả, chờ mang được thịt về, mẹ nhất định sẽ thích mình.
Tưởng Tiểu Bảo thấy hai anh em ghé vào cùng nhau thì thầm không biết nói cái gì, cô bé cũng xông tới ôm đùi Tưởng Nghênh Nam nói: “Nói cái gì thế? Em cũng muốn nghe.”
Tưởng Đái Muội nói: “Đi sang một bên đi, người lớn nói chuyện đứa nhỏ xen vào làm gì.”
“Hừ!” Tưởng Tiểu Bảo trừng mắt nhìn Tưởng Đái Muội một cái, sau đó làm nũng nói với Tưởng Nghênh Nam: “Anh lớn nói cho em đi.”
Tưởng Nghênh Nam yên lặng nhìn Tưởng Tiểu Bảo trong chốc lát, sau đó nói: “Chúng ta đang nói Hà Nữu Nữu nhà cách vách thật ngoan. Anh trai bảo cô bé làm gì cô bé đều làm cái đó chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện. Thật là một cô bé ngoan, đứa nhỏ như vậy làm người ta thích nhất.”
Tưởng Đái Muội suýt chút nữa không nhịn được cười, còn may cậu ta đã kịp thời nhịn xuống, còn phụ họa nói: “Đúng vậy, nhà bọn họ thực sự có phúc, nếu như em có em gái như vậy thì tốt rồi.”
Tưởng Tiểu Bảo tức giận đứng tại chỗ, đang muốn cãi nhau xem mình tốt hơn so với Hà Nữu Nữu nhưng là anh trai vừa mới nói Hà Nữu Nữu rất ngoan chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện. Cô bé nghẹn lại không dám cãi nhưng lại tủi thân, rõ ràng có em gái rồi mà lại thích em gái của người khác, thật là tức chết người đi được.
Ngày hôm sau, Tưởng Nghênh Nam vẫn giúp đỡ Tưởng Lai Hỉ xuống ruộng làm việc, giữa trưa ăn cơm đã không nhìn thấy Tưởng Đái Muội. Hà Thúy Chi bực bội nói: “Suốt ngày chỉ biết chạy loạn, có bản lĩnh đừng trở về ăn cơm.”
Tưởng Nghênh Nam thầm nghĩ cậu ta có thể đi nơi nào chứ? Ngày hôm qua mình đã nói, người trong thôn tạm thời hẳn là sẽ không tìm cậu ta đánh bài, vậy thì còn có thể đi chỗ nào? Thời buổi này hoạt động giải trí thiếu thốn như vậy, chỗ mà cậu ta có thể đi cũng chỉ có mấy nơi như thế.
Bỗng nhiên Tưởng Nghênh Nam nghĩ tới điều gì, cậu ta sẽ không lên núi bây giờ chứ?
Tên ngốc này, động vật khứu giác rất nhanh nhạy. Nếu như cậu ta luôn canh giữ ở đó thì sao động vật còn mắc mưu đây?
Nghĩ vậy cô ăn cơm rất nhanh, sau đó mang theo dao chặt củi vội vã lên núi.
Còn chưa đi đến chỗ đặt bẫy ngày hôm qua, cô đã nghe thấy có tiếng người hùng hùng hổ hổ. Chờ Tưởng Nghênh Nam đi qua đã thấy Tưởng Đái Muội cầm cục đá ném vào trong bẫy, trong miệng mắng không ngừng.
Tưởng Nghênh Nam nói: “Mày làm gì thế?”
Tưởng Đái Muội cả kinh, quay đầu thấy Tưởng Nghênh Nam, kinh hỉ nói: “Anh, có thịt ăn!”
“Bắt được rồi sao? Con gì thế?” Tưởng Nghênh Nam vừa đi đến bên cạnh vừa nói: “Là con vật rất lớn sao? Có phải lợn rừng không?”
Khi cô đến gần đã thấy dưới bẫy có một con giống như là hươu. Cổ thật dài, đôi mắt to, trên đầu còn có sừng, lông trên người màu vàng. Tưởng Nghênh Nam kinh hỉ nói: “Chúng ta bắt được hươu sao?”
“Ai nha, lộc là gì?” Tưởng Đái Muội vui rạo rực chỉ vào con vật kia nói: “Hươu mà mày cũng không biết sao?”
“Đây là hươu bào ư?”
Tưởng Nghênh Nam nói: “Vừa rồi mày hùng hổ làm gì đấy?”
“Chúng ta tính sai rồi anh.” Tưởng Đái Muội nói: “Sớm biết thì nên chôn một ít cọc gỗ dưới bẫy. Con hươu bào này tuy bị bắt được nhưng không chết thì chúng ta cũng không mang đi được.”