Tưởng Nghênh Nam mặc kệ cậu ta, ôm đứa nhỏ nhanh như chớp đã về tới nhà mình, đặt đứa nhỏ ở trên giường xong, cô sờ sờ chăn trên giường. Thời tiết nóng, người dễ ra mồ hôi, chăn cũng toàn mùi mồ hôi, cần phải giặt.
Cô nằm xuống bên cạnh đứa nhỏ, vì để đứa nhỏ ngủ an ổn một chút, cây quạt trên tay không hề dừng lại. Cứ như vậy chẳng được bao lâu cô cũng mơ mơ màng màng, biết mình muốn ngủ, cô đặt cây quạt sang một bên, tự điều chỉnh tư thế một chút rồi ngủ.
Vừa muốn ngủ, bên tai đã truyền đến một tiếng thì thầm: “Sau đó rốt cuộc thế nào...”
“Hả?” Tưởng Nghênh Nam cả kinh, người bắn ra thân thể đã khởi động xong, sau đó cô đã thấy Tưởng Đái Muội bò đến trên giường mình.
Tưởng Nghênh Nam vừa kinh hãi lại tức, chỉ vào bên ngoài nói: “Cút xuống đi!”
“Ách, anh sao lại như thế?” Tưởng Đái Muội ở nằm xuống bên người Tưởng Nghênh Nam nói: “Đêm nay em ngủ cùng anh, anh lại nói cho ta nghe một chút về Tiểu Lý phi đao kia sau đó thế nào đi? Anh ta có phát hiện ra bộ mặt thật của Long Khiếu Vân không?”
“Cút!” Tưởng Nghênh Nam dùng một chân đạp Tưởng Đái Muội xuống, đẩy cậu ta ra ngoài nói: “Còn dám ầm ĩ không cho anh ngủ, đời này mày cũng đừng nghĩ đến ăn thịt.”
...
Cấy mạ cũng chỉ mấy ngày như vậy, tất cả mạ đều đã gieo xong, kế tiếp chỉ cần chú ý tưới nước, bón phân và làm cỏ là được. Ruộng khoai lang đỏ cũng đã gieo xong, kế tiếp Tưởng Nghênh Nam chỉ cần quan tâm một chút mảnh đất phần trăm nhà mình là được. Nhưng cô sẽ không phải trồng rau, cũng may đất phần trăm cũng không lớn, cô chỉ cần xới tơi đất, trồng rau đều do Hà Thúy Chi giúp cô làm.
Hôm nay Tưởng Nghênh Nam giúp đỡ Tưởng Lai Hỉ xuống ruộng bón phân, cái gọi là bón phân chính là tưới phân. Cô làm xong thì ra sông rửa sạch sẽ chân tay, vừa trở về đã thấy Hà Thúy Chi trong sân nhà mình.
Từ sau khi Kha Chiêu Đệ chạy Tưởng Nghênh Nam đều không đốt lửa, đều dẫn theo đứa nhỏ cùng ăn với cha mẹ. Nhà này cũng chỉ về ở vào buổi tối, Hà Thúy Chi có việc gì sẽ nói ngay vào lúc ăn cơm, đã rất lâu không tới nhà Tưởng Nghênh Nam.
Thoạt nhìn là bà ấy đang đợi Tưởng Nghênh Nam, thấy hắn trở về bèn nói: “Cho con mấy con gà con, con nuôi ở nhà, một thời gian nữa là có thể ăn được trứng gà.”
Lúc này toàn bộ đồ vật đều là của nhà nước, nhưng là dân chúng cũng có thể nuôi gà, không thể nuôi nhiều, chiếu theo đầu người mà nuôi. Nói cách khác trong nhà có mấy người thì sẽ nuôi bấy nhiêu gà. Tưởng Nghênh Nam thấy Hà Thúy Chi mang đến tổng cộng bốn con gà nhỏ. Cô thấy kỳ quái hỏi: “Không phải chỉ có ba người sao?”
Hà Thúy Chi nói: “Kha Chiêu Đệ đã chạy kia cũng tính là người của nhà họ Tưởng.”
Tưởng Nghênh Nam không còn lời gì để nói, chỉ nói trong nhà có mấy người thì nuôi bấy nhiêu gà chứ không nói tất cả người trong nhà đều phải ở nhà. Đối với Kha Chiêu Đệ đã chạy kia mà Hà Thúy Chi còn muốn lợi dụng cô ta, Tưởng Nghênh Nam trừ chịu phục ra cũng không còn gì để nói.
Hà Thúy Chi nói: “Mấy con gà này con nuôi trước đi, một thời gian nữa mẹ sẽ bắt cho con hai con heo con về, ăn tết không gϊếŧ heo không được. Con cũng không cần lo lắng, cứ để hai đứa nhỏ giúp đỡ nhổ cỏ heo, chăm sóc chúng không phí công.”
Nói đến heo, Tưởng Nghênh Nam lại muốn ăn thịt. Khoảng cách giữa một lần ăn thịt, đã qua bốn ngày, Tưởng Nghênh Nam lại có một loại cảm giác hư không, loại cảm giác này chỉ có thịt mới có thể bổ khuyết. Tiễn Hà Thúy Chi đi, Tưởng Nghênh Nam để hai đứa nhỏ chơi ở trong sân, mình thì đi ra ngoài tìm một vòng, cuối cùng tìm được Tưởng Đái Muội ở nhà của Kha lão tứ.
Lúc này Tưởng Đái Muội đang chơi bài, Tưởng Nghênh Nam xuất hiện ở cửa, ánh mặt trời bị bóng lưng của hắn che khuất, rũ xuống một bóng râm ở trên người Tưởng Đái Muội.
Tưởng Đái Muội như có cảm giác, xoay người lại, đã thấy anh trai nhà mình đề tay lên dao chặt củi, đằng đằng sát khí nhìn cậu ta.
Cậu ta hoảng sợ, trốn xuống dưới bàn: “Anh điên rồi! Em chỉ đánh bài thôi, làm gì đến nỗi cầm đao chứ?”
Kha lão tứ và ba người kia đều có quan hệ không tồi với Tưởng Nghênh Nam, đều cùng nhau đánh bài ai mà không biết nhau chứ? Kha lão tứ cười hoà giải nói: “Anh Tưởng à, anh làm gì vậy? Mấy người chúng ta đã lâu không cùng nhau đánh bài, thế nào? Cùng nhau chơi hai ván đi?”
“Không được, người nghèo không có tiền đánh bài.” Tưởng Nghênh Nam dùng đao chỉ vào Tưởng Đái Muội nói: “Ra đây, bằng không tao ném đao.”
Nói đến ném đao, Tưởng Đái Muội đã không nhịn được nhớ tới buổi chiều chạng vạng kia, anh trai cậu ta phi một dao lên trời đã đánh trúng gà rừng. Cảnh tượng kia đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng cậu ta. Đánh cậu ta có lẽ còn dễ hơn đánh gà rừng nhiều. Tưởng Đái Muội luống cuống tay chân bò ra bên ngoài, Kha lão tứ nói: “Không có tiền không sợ đâu, chúng ta cho mượn không phải được rồi à.”
Những người này đều như thế, trước vay tiền cho đánh bài, đến lúc đó sẽ có cơ hội thua càng nhiều tiền. Tưởng Nghênh Nam không có hứng thú chút nào nói: “Tôi không đánh bạc, từ hôm nay trở đi hai anh em tôi đều không đánh bạc. Nếu sau này tôi còn nhìn thấy ai dẫn nó đi bài bạc thì tôi sẽ đến đập nát nhà người ấy.”
Đám người Kha lão tứ còn không phục, đang chuẩn bị xắn tay áo làm một hồi.
Tưởng Nghênh Nam bình tĩnh giơ dao chặt củi trong tay lên nói: “Dù sao thì tao cũng bị chuyện vợ chạy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hiện tại chuyện gì cũng có thể làm được.”
Lời vừa nói ra, đám người Kha lão tứ hai mặt nhìn nhau trong lòng đều có chút kiêng dè. Trong thôn đều đang truyền tai nhau là từ khi vợ của con trai lớn nhà họ Tưởng bỏ chạy khiến hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thay đổi hoàn toàn, không chỉ biết nói chuyện nữa mà mỗi ngày còn biết làm việc. Thoạt nhìn rất quái dị, có lẽ là điên rồi.
Không ai dám so hung ác với một kẻ điên cầm dao, mắt thấy đồng bọn đều sợ, Tưởng Đái Muội sợ hãi rụt rè bò ra ngoài, nói nhẹ như nàng dâu nhỏ: “Anh, mau bỏ dao xuống, em không đánh bài còn không được sao?”
Tưởng Nghênh Nam không nói chuyện, xoay người đã đi ra ngoài. Tưởng Đái Muội ngoan ngoãn đi theo phía sau, Tưởng Nghênh Nam đặt cái sọt ở bên ngoài lên lưng Tưởng Đái Muội, sau đó nói: “Đi theo anh.”
Tưởng Đái Muội cõng cái sọt nói: “Đi chỗ nào thế?”
Tưởng Nghênh Nam dẫn theo Tưởng Đái Muội đi thẳng lên núi, gặp được người chỉ nói là đi đốn củi. Tưởng Đái Muội vừa đi vừa nghĩ chỉ có lúc nào cần đốn củi thì anh trai mới nghĩ đến mình, ngày thường ai để ý mình đang làm gì đâu.
Vốn tưởng rằng anh trai chỉ dẫn theo cậu ta lên núi đốn củi, kết quả Tưởng Nghênh Nam đi thẳng vào sâu trong núi, chỗ nào khó đi thì đi chỗ đó. Tưởng Đái Muội nói: “Anh, cứ ở chỗ này đi, nơi này rất nhiều củi rồi.”
Tưởng Nghênh Nam cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Biết gọi mày tới là làm gì không?”
Tưởng Đái Muội: “Không phải nói đốn củi sao?”
“Đốn củi thì cần gì đến mày.” Tưởng Nghênh Nam nói: “Mày còn muốn ăn thịt không?”
Tưởng Đái Muội nhanh chóng hồi tưởng lại mùi hương của canh gà bốn ngày trước, sau đó nhớ tới ngày đó cũng là lúc đi đốn củi đã đánh được gà rừng. Cậu ta lập tức hưng phấn nói: “Anh, hôm nay ra đây không phải vì đốn củi à?”
Tưởng Nghênh Nam cười mà không nói, rốt cuộc cô dẫn theo Tưởng Đái Muội đi tới chỗ sâu trong núi, ngày thường không ai tới chỗ này. Cô ngừng lại, mỉm cười nhìn Tưởng Đái Muội nói: “Muội à.”
“...” Tưởng Đái Muội: “Anh, anh mà còn gọi như vậy thì em sẽ không coi anh là anh nữa.”
“Tốt thôi, Đái Muội.” Tưởng Nghênh Nam nói: “Nếu anh có thể khiến cho mày có thịt ăn thì có phải anh làm gì thì mày sẽ làm cái đó không?”
“Đương nhiên.” Tưởng Đái Muội nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh có thể để cho em ăn thịt, muốn em làm gì cũng được.”
“Vậy tốt.” Tưởng Nghênh Nam lấy cái cuốc và cái xẻng từ trong sọt sau lưng của Tưởng Đái Muội, cô chỉ vào miếng đất dưới chân kia nói: “Đào đi.”
“A?” Vẻ mặt Tưởng Đái Muội mộng bức: “Đào cái gì?”
“Đào hố.” Tưởng Nghênh Nam nói: “Theo anh quan sát nơi này nhiều dấu chân thú hoang nhất, đào một cái bẫy ở chỗ này dễ bắt được thú hoang nhất. Không phải mày nói chỉ cần có thể cho mày ăn thịt thì muốn mày làm gì cũng được sao? Ra tay đi, nhìn anh làm gì?”
Tưởng Đái Muội: “...”