Ăn cơm xong Tưởng Nghênh Nam lôi kéo Tưởng Đái Muội đi đốn củi, Hà Thúy Chi vừa rửa bát vừa lải nhải nói Tưởng Nghênh Nam lãng phí, nói đứa nhỏ không làm việc thì không cần ăn ngon.
Tưởng Lai Hỉ ngồi ở bên cạnh rút thuốc lào bị lải nhải làm phiền, đập tẩu hút thuốc xuống mặt đất một cái, nói: “Bà có thể bớt tranh cãi hay không?”
“Sao tôi không thể nói?” Hà Thúy Chi trừng mắt với Tưởng Lai Hỉ nói: “Nó là con trai tôi, tôi mắng nó vài câu thì sao?”
“Bà không nói đạo lý gì cả.” Tưởng Lai Hỉ nói: “Con trai lớn thương đứa nhỏ là chuyện tốt. Nếu không phải bởi vì đứa nhỏ nó có thể học giỏi sao? Chính là bởi vì Kha Chiêu Đệ chạy đứa nhỏ không ai chăm sóc nên nó mới không thể không học giỏi. Tôi cảm thấy phải yêu thương đứa nhỏ mới tốt, nó mới có thể luôn học giỏi.”
Tưởng Lai Hỉ miệng lưỡi vụng về không thẻ nói chuyện quá nhiều, cho tới nay đều là do Hà Thúy Chi nói không ngừng còn ông ấy chỉ lắng nghe. Hôm nay nói ra lời trong lòng làm Hà Thúy Chi nghe cũng thấy rất có đạo lý.
“Ông nói cũng đúng.” Hà Thúy Chi nói: “Cứ như ông nói thì, Kha Chiêu Đệ này bỏ chạy còn là chuyện tốt?”
Tưởng Lai Hỉ nói: “Dù sao cũng không làm giấy kết hôn, con trai lớn học giỏi về sau cuộc sống càng ngày càng tốt, còn sợ rằng không cưới được vợ à?”
Tưởng Đái Muội bị Tưởng Nghênh Nam kéo lên trên núi đốn củi, trong lòng rất không tình nguyện. Ăn trứng chưng còn chẳng chia chút nào cho mình, lúc làm việc lại nghĩ đến mình.
Tưởng Nghênh Nam cầm dao, đứng ở trên núi nhìn xung quanh, có chút mờ mịt nói: “Chặt củi thế nào đây?”
Tưởng Đái Muội đứng dựa vào một bên nói: “Khi còn nhỏ anh còn dẫn theo em đi chặt củi, hiện tại đã quên hết sao?”
“Khụ.” Tưởng Nghênh Nam ho khan một tiếng che giấu nói: “Em biết đấy, anh của em mấy năm nay không phải chịu khổ.”
Tưởng Đái Muội không nói chỉ ưm một tiếng, chỉ vào cành khô trên cây nói: “Chặt nhánh cây chết xuống. Việc này vốn di Tiểu Bảo làm, sao anh lại nhất định phải ôm vào mình?”
Tưởng Nghênh Nam nói: “Không phải nên chăm sóc em gái ư?”
“Vậy thì chăm sóc em trai cũng cần đấy.” Tưởng Đái Muội nhỏ giọng nói: “Sao không thấy anh chăm sóc em.”
Tưởng Nghênh Nam chém củi không nghe rõ, quay đầu nói: “Em vừa mới nói cái gì?”
“Chưa nói gì.” Tưởng Đái Muội trợn trắng mắt: “Em chính là nói... Gà rừng?!”
“Hửm? Cái gì?” Tưởng Nghênh Nam nói: “Làm sao vậy?”
“Có gà rừng.” Tưởng Đái Muội chỉ vào một thân cây phía trước, Tưởng Nghênh Nam đi qua xem, đã thấy trên cây có một con gà rừng lông đuôi rất dài đang ngồi.
Tưởng Đái Muội nhỏ giọng nói: “Xem em bắt nó thế nào đây.”
Tưởng Nghênh Nam lần đầu tiên nhìn thấy gà rừng sống, tưởng tượng đến cảnh bắt được gà rừng là có thể có thịt ăn, cô cũng rất hưng phấn. Thấy Tưởng Đái Muội muốn đi bắt gà, cô nhỏ giọng nói: “Có thể bắt được sao?”
Tưởng Đái Muội không nói chuyện, lặng lẽ đi về hướng kia.
Tưởng Nghênh Nam nhìn cậu ta, luôn cảm thấy không đáng tin cậy. Con gà rừng kia đối diện với phương hướng này, sao lại không nhìn thấy một người sống sờ sờ to đùng đến gần mình như thế?
Quả nhiên Tưởng Đái Muội còn chưa tới gần cây kia, gà rừng đã kêu lên, vùng vẫy cánh bay lên. Tưởng Đái Muội lớn tiếng nói: “Không tốt, chạy!”
Gà rừng mới vừa bay lên tới tốc độ còn không phải rất nhanh, Tưởng Nghênh Nam thấy gà rừng vừa bay, trong lòng quýnh lên. Không chút suy nghĩ đã ném dao chẻ củi trong tay ra ngoài, nào biết chuẩn đến ghê gớm.
Con gà rừng kia kêu thảm thiết một tiếng đã rớt xuống mặt đất, Tưởng Đái Muội tiến lên một tay bắt được gà rừng, xoay người nói: “Anh, anh thật trâu bò, xa như vậy cũng có thể ném trúng gà rừng.”
Nhìn gà rừng trong tay Tưởng Đái Muội, Tưởng Nghênh Nam vui mừng như điên: “Mau mang đến đây anh nhìn xem.”
Tưởng Đái Muội mang gà rừng lại đây, hai anh em nhìn gà rừng còn giãy giụa ở trên tay, dường như đã thấy một mâm thịt thơm nức vẫy tay với bọn họ. Chỉ bằng vào tưởng tượng cũng đã sắp chảy nước miếng, Tưởng Nghênh Nam nói: “Có thịt.”
“Đúng!” Tưởng Đái Muội nói: “Rốt cuộc có thể ăn được thịt.”
“Chúng ta trở về đi.” Tưởng Nghênh Nam cũng không thèm chặt củi nữa.
“Anh có phải ngốc hay không?” Tưởng Đái Muội ghét bỏ nhìn Tưởng Nghênh Nam: “Cứ cầm gà trong tay trở về như vậy, bị người phát hiện thì gà này còn không phải bị giao nộp lên à? Chúng ta còn có thể ăn thịt sao?”
Tưởng Nghênh Nam suýt chút nữa đã quên, thời buổi này tất cả đều là nhà nước, ngay cả bắt được món ăn hoang dã cũng phải sung công. Cô suy nghĩ nói: “Chúng ta nhanh chặt chút củi rồi giấu gà rừng vào trong mang về.”
Nói làm là làm, chỉ chốc lát hai anh em đã chặt được hai bó củi, Tưởng Đái Muội giấu gà rừng ở trong bó củi xong. Tưởng Nghênh Nam phát hiện một ít nấm ở dưới gốc cây, thầm nghĩ một con gà rừng mà nhà có bảy miệng ăn thì có thể chia kiểu gì? Thải chút nấm hầm canh với gà rừng, đứa nhỏ cũng có thể thêm một chút dinh dưỡng.
Chờ trời hoàn toàn tối, hai anh em lúc này mới ôm củi ôm nấm đi về.
Lúc này Hà Thúy Chi còn chưa ngủ, đang ở trong sân dạy dỗ Tưởng Tiểu Bảo.
“Con thật là lười biếng. Anh trai con đã làm việc vất cả cả một ngày trời mà con còn bắt anh đi đốn củi? Sao con lại có năng lực như vậy, học được anh trai con cách sai khiến người khác...”
Tưởng Tiểu Bảo nhảy nhót lung tung ở trong sân tránh né cái chổi trong tay Hà Thúy Chi: “Là chính anh ấy muốn làm con cũng không ép! Cha! Mẹ đánh con!”
Tưởng Nghênh Nam vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng cốt nhục tương tàn như vậy. Súy chút nữa cũng bị chổi trong tay Hà Thúy Chi đập trúng, vội vàng nghiêng người tránh ra nói: “Chuyện gì vậy?”
Từ khi Tưởng Nghênh Nam chia trứng chưng cho Tưởng Tiểu Bảo ăn, Tưởng Tiểu Bảo đã thân cận với Tưởng Nghênh Nam hơn rất nhiều. Cô bé trốn sau lưng Tưởng Nghênh Nam, túm lấy quần áo Tưởng Nghênh Nam nói: “Anh, mẹ đánh em!”
Tưởng Nghênh Nam thích chiều đứa nhỏ, đứa bé lanh lợi giống Tưởng Tiểu Bảo là kiểu cô thích nhất, lập tức che chở Tưởng Tiểu Bảo nói: “Mẹ, làm sao vậy? Làm sao lại đánh em gái?”
“Nha đầu này mà không đánh thì sẽ lên tận trời.” Hà Thúy Chi nói: “Con cũng vậy, lúc này còn đi chặt củi làm gì? Định từ bỏ sức khỏe à?”
“Không có việc gì.” Tưởng Nghênh Nam biết vì sao Hà Thúy Chi tức giận bèn nói: “Mẹ vào nhà đi, con có thứ này muốn cho mẹ xem.” Nói rồi cô ngoắc ngoắc tay với Tưởng Đái Muội đang ở phía sau.
Vào phòng, đầu tiên Tưởng Nghênh Nam đặt nấm mình hái được lên trên bàn, Hà Thúy Chi vừa thấy đã nói: “Thèm ăn sao? Ngày mai để Tiểu Bảo xào cho con ăn.”
“Còn nữa đây.” Tưởng Đái Muội lấy gà rừng từ trong bó củi ra, như hiến vật quý nói: “Mẹ, chúng ta bắt được gà rừng.”
“Gà rừng!” Hai mắt Tưởng Tiểu Bảo sáng lên nói: “Có thịt ăn!”
Hà Thúy Chi cầm gà rừng lên, nói: “Nha, vẫn là sống này.”
Tưởng Đái Muội hiện tại rất sùng bái Tưởng Nghênh Nam: “Mẹ không biết đâu, gà rừng kia đang bay trên trời, anh trai cầm dao chặt củi tùy tiện vung một cái đã đập trúng gà rừng.”
“Con trai mẹ thật có bản lĩnh.” Hà Thúy Chi tự hào tán thưởng một câu, sau đó nói: “Nếu không thả vào hậu viện nuôi hai ngày đi, đây là gà mái còn có thể đẻ trứng.”
Tưởng Nghênh Nam trợn tròn mắt, thịt đến miệng còn bay?
Cô nói: “Mẹ, đêm dài lắm mộng.”
“Có ý gì?”
Tưởng Nghênh Nam vì ăn thịt cũng liều mạng: “Nuôi gà ở sân sau, chẳng may chạy ra bị người khác phát hiện, vậy thì gà cũng không có mà ăn.”
Tưởng Đái Muội phụ họa nói: “Đúng vậy mẹ, vẫn nên nhanh gϊếŧ ăn vào trong bụng mới yên tâm.”
Hà Thúy Chi biết hai bọn họ muốn ăn thịt, nhưng bọn họ nói cũng có đạo lý, bà ấy suy nghĩ chút rồi nói: “Vậy cũng được, Tiểu Bảo đến phía sau giúp mẹ gϊếŧ gà.”
Biết ngày mai có thịt gà ăn, lúc Tưởng Nghênh Nam nấu nước tắm rửa trong lòng cũng vui sướиɠ. Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày ăn chút thịt sẽ gian nan như vậy.
Tắm rửa mãi cũng tắm đến một chỗ không thể tả. Ngày hôm qua vừa đến thế giới này, trong lòng còn loạn, cho nên cũng không chú ý việc này. Hôm nay bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở đây, Tưởng Nghênh Nam lại nghĩ tới chuyện này mà buồn rầu. Hiện tại cô đã không phải là phụ nữ, cấu tạo thân thể không giống trước kia.
Trước kia cô cũng đã kết hôn, không xa lạ với thứ này trên người đàn ông. Nhưng mọc lên ở trên người mình, vẫn cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Trước kia lúc cô xem nhỏ thuyết còn ảo tưởng mình xuyên qua thành mỹ nam cổ đại, ngồi ôm vô số mỹ nữ. Nhưng mà hiện tại thật sự biến thành đàn ông, có một vấn đề lại làm cô không thể không đối mặt, đó chính là về sau có thể có phụ nữ hay không.