Thập Niên 70: Lão Bà Chạy

Chương 5:

Cấy mạ thoạt nhìn đơn giản nhưng vẫn cần có chút kỹ thuật. Cầm mạ cắm thẳng vào trong đất, chỉ chốc lát sau mạ sẽ trôi nổi lên, như vậy chỉ có thể làm vô ích. Cấy mạ quan trọng nhất chính là thủ thế, chỉ dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp mạ cắm vào trong đất, như vậy mạ nhỏ sẽ lưu lại ở trên bùn không trôi nổi nữa.

Còn nữa phải đi lùi cấy mạ, như vậy tránh cho việc chân không cẩn thận dẫm hỏng mạ xảy ra.

Lúc đầu, tốc độ cấy mạ của Tưởng Nghênh Nam rất chậm, Hà Thúy Chi đã hoàn thành hai hàng mà cô vẫn chưa cắm xong một hàng. Chỉ chốc lát sau đã cảm thấy eo đau lưng đau, dù sao thì luôn phải cong lưng. Theo thời gian trôi đi mặt trời cũng càng ngày càng độc ác, Tưởng Nghênh Nam bởi vì bị gói kín mít nên sẽ không bị nắng chiếu đến nhưng lại rất nóng.

Cô nghĩ đến nếu mình không làm việc thì hai vợ chồng Hà Thúy Chi sẽ phải nuôi dưỡng. Vậy thì cô sẽ biến thành loại đàn ông sâu mọt mà kiếp trước mình khinh bỉ nhất. Tưởng tượng đến việc này cô đã tràn ngập động lực, cắn răng tiếp tục làm.

Loại chuyện như cấy mạ chủ yếu là quen tay hay việc, Tưởng Nghênh Nam cắm xong hai hàng cũng đã thuần thục nên tốc độ cũng nhanh hơn. Cô đi theo Hà Thúy Chi cấy mạ trong ruộng cả một buổi sáng. Đến lúc Hà Thúy Chi kêu cô đi lên chuẩn bị trở về ăn cơm trưa, Tưởng Nghênh Nam cảm giác eo mình cũng không đứng thẳng được.

Cô đỡ eo đi đến trên bờ ruộng, lưng đau làm cô muốn khóc.

Hà Thúy Chi đưa cho cô một bát nước lạnh, nói: “Lưng đau hả? Cũng không biết đi lên uống miếng nước nghỉ ngơi chút.”

Tưởng Nghênh Nam uống một hơi hết một bát nước sôi để nguội, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cô đấm lưng nói: “Con sợ đi lên nghỉ ngơi sẽ không muốn làm nữa.”

Hà Thúy Chi cười nói: “Đồ không có tiền đồ.”

Tuy miệng bà ấy đang mắng nhưng trong lòng vẫn vui vẻ. Con trai đã hạ quyết tâm muốn học tốt thì người làm mẹ như bà ấy sao có thể không vui. Nhìn bộ dáng con trai khó chịu, bà ấy thầm nghĩ như vậy không được, trước kia con trai không trải qua việc mệt nhọc như vậy mà đột nhiên làm sẽ rất mệt, thân thể sẽ không chịu được, phải làm cho nó chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể.

Tưởng Nghênh Nam không biết Hà Thúy Chi đang suy nghĩ gì. Hiện tại cô vừa mệt vừa đói trên người còn bẩn. Đã nghĩ đến việc trở về ăn no cơm sau đó rửa sạch sẽ nằm xuống ngủ một giấc thật tốt.

Khi hai mẹ con đang chuẩn bị trở về, không ít thôn dân cũng chuẩn bị trở về ăn cơm, đi ngang qua ruộng của hai người bọn họ.

“Ai ôi, anh con cả nhà thím Thúy Chi cũng ra đây làm việc ư?” Người phụ nữ cầm giỏ tre kia cười nói: “Lần này có thể kiên trì mấy ngày đây?”

Hà Thúy Chi vừa nghe lời này sắc mặt đã khó coi, con trai của bà ấy thì bà ấy muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được nhưng bà ấy không để người khác nói nó. Thật ra Tưởng Nghênh Nam không để ý, bởi vì cô biết cãi cọ với những người phụ nữ thích khua môi múa mép không có gì thú vị, dùng hành động thực tế lấp kín miệng đời mới được.

Nhưng Hà Thúy Chi không vui, từ nhỏ Hà Thúy Chi ở trong thôn đã không mấy người có thể ăn nói thắng được bà ấy.

Bà ấy dùng một loại ánh mắt miệt thị đánh giá trên dưới người phụ nữ kia, sau đó nói: “Cô lo con trai lớn nhà tôi có thể kiên trì mấy ngày làm gì? Cô vẫn nên lo cho mình trước đi. Lâu như vậy mà ngay cả quả trứng cũng không đẻ ra. Ai không biết còn tưởng rằng người đàn ông của cô ở trên giường cũng kiên trì không dài đấy.”

Gương mặt của người phụ nữ kia vốn đã đen bị Hà Thúy Chi vừa nói, tức khắc còn đen như đáy nồi. Kết hôn ba năm không sinh con vẫn luôn là một nỗi đau trong lòng cô ta. Việc này bị Hà Thúy Chi không lưu tình chút nào lấy ra trào phúng, nhất thời tức giận đến mức không nên lời.

Tưởng Nghênh Nam cảm thấy lấy chuyện phụ nữ không sinh được đứa nhỏ ra trào phúng đối phương thì đúng lắm, nhưng thấy đối phương tức giận trong lòng vẫn không nhịn được thấy sảng khoái, cô nhấc cái rổ đựng ấm nước đặt dưới đất lên, nói với Hà Thúy Chi: “Mẹ, trở về đi, con đói bụng.”

Chủ yếu là lại không đi, cô sợ hai người sẽ đánh nhau.

Hà Thúy Chi thắng một ván đắc ý chống nạnh nói: “Đi! Trở về ăn cơm thôi!”

Tưởng Tiểu Bảo đã sớm nấu xong cơm chờ mọi người trở về ăn, Tưởng Nghênh Nam múc nước ở sân giếng nước rửa sạch sẽ bùn trên đùi trên tay. Lúc ăn cơm, cô thấy hai anh em Tưởng Thủ Nghiệp ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, cô nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của bọn chúng, nói: “Buổi sáng làm gì thế?”

Tưởng Tiểu Hoa hoạt bát hơn so với Tưởng Thủ Nghiệp một chút, được ba ba xoa đầu cô bé cảm thấy rất thoải mái, đã ngửa đầu lớn tiếng nói: “Cùng cô nhỏ đi nhổ cỏ heo!”

Tưởng Nghênh Nam vừa nghe đã có chút đau lòng, không tự chủ được nghĩ đến thời kỳ này đại đa số đứa nhỏ đều phải trải qua như vậy. Cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cam chịu. Cô hỏi: “Vậy có nghe lời cô cô không?”

“Có!”

Hai đứa nhỏ động tác nhất trí gật đầu: “Chúng con rất ngoan.”

Tưởng Nghênh Nam cười cầm lấy bát cơm của mình gạt ra một nửa cho hai đứa nhỏ: “Ba ba khen thưởng bé ngoan ăn cơm.”

Tưởng Tiểu Bảo vừa thấy, đôi mắt cũng sáng lên nhìn Hà Thúy Chi cùng Tưởng Lai Hỉ cũng muốn bọn họ phân cho mình một chút cơm. Hà Thúy Chi làm như không thấy, không tán đồng nhìn Tưởng Nghênh Nam nói: “Đứa nhỏ không làm việc, ăn tốt như vậy làm gì? Buổi chiều con còn phải làm việc, không thể không ăn ngon được.”

Tưởng Nghênh Nam cười nói: “Không sao, con ăn khoai lang đỏ nhiều một chút.”

Hà Thúy Chi nhìn vẫn rất đau lòng, vừa quay đầu đã thấy Tưởng Đái Muội đang vùi đầu ăn, ăn cực kỳ vui sướиɠ. Bà ấy đã cảm thấy hình ảnh có chút chói mắt, anh trai đã sửa tính rất tốt. Sao thằng hai vẫn còn bộ dáng cũ. Bà ấy duỗi tay vỗ cái bàn, nói: “Thằng hai, chia cơm của con cho anh trai một nửa.”

“A?” Tưởng Đái Muội vô tội chịu liên lụy vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Buổi chiều con cũng phải làm việc.”

“Con cho rằng mẹ không biết con toàn lười biếng sao?” Hà Thúy Chi vỗ mạnh cái bàn: “Nhanh lên, anh trai con làm vất vả cả buổi sáng, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.”

Lúc Tưởng Đái Muội ủy khuất chia cơm cho Tưởng Nghênh Nam đã thầm nghĩ con trai lớn cùng con trai thứ khác nhau lớn như vậy sao? Cậu ta cảm thấy ở trong cái nhà này địa vị của mình là thấp nhất, ngay cả em gái mới mười tuổi cũng dám bắt nạt cậu ta.

Kỳ thật cậu ta không hề cảm nhận sai. Ở cái nhà này, địa vị của cậu ta đúng là thấp nhất. Tưởng Nghênh Nam là con trai cả, đối với hai vợ chồng Tưởng Lai Hỉ mà nói bản thân đã có ý nghĩa đặc biệt. Tưởng Tiểu Bảo lại là đứa con gái mong mỏi đã lâu, đương nhiên sẽ phá lệ thích hơn một ít. Còn loại trung gian như Tưởng Đái Muội thì chưa cần nói những chuyện khác, ngay cái tên đã có thể nhìn ra địa vị của cậu ta.

Tưởng Nghênh Nam nhìn biểu tình ủy khuất của cậu ta cảm thấy có chút buồn cười, cố ý nghiêm trang nói: “Muội à...”

“Hả?” Tưởng Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tưởng Nghênh Nam nói: “Không nói em. Anh đang gọi em hai đấy.”

Tưởng Đái Muội lập tức đen mặt: “Không được gọi em như vậy.”

“À, vậy thì em trai à.” Tưởng Nghênh Nam nói: “Ở trong nhà, nếu muốn ăn ngon thì phải nỗ lực làm việc. Nếu em thích nhàn hạ như vậy thì sau này chỉ có thể ăn vỏ khoai lang.”

Tưởng Tiểu Bảo phụ trách ở nhà cho heo ăn nói: “Vỏ khoai lang mà cho anh ấy ăn thì heo ăn cái gì đây?”

Tưởng Đái Muội tức giận muốn chết, cắn mạnh khoai lang đỏ. Cả nhà đều bắt nạt cậu ta, tất cả đều là người xấu!

Tuy rằng rất mệt, nhưng buổi chiều Tưởng Nghênh Nam vẫn kiên trì làm một buổi chiều. Sau khi trở về bàn ăn, Tưởng Tiểu Bảo trừ bưng dưa muối, cơm và khoai lang đỏ lên, còn mang ra một bát trứng chưng thơm ngào ngạt.

Tưởng Nghênh Nam ngửi thấy mùi đã không nhịn được nuốt nước miếng. Rõ ràng mấy ngày trước mình còn ghét bỏ thịt nhưng lúc này mới mấy ngày ngắn ngủn qua đi chỉ nhìn một bát trứng gà chưng đã chảy nước miếng sao? Thật là quá không có tiền đồ.

Tưởng Đái Muội hưng phấn nói: “Không phải nói trứng gà cần phải đi bán sao, sao hôm nay lại trứng chưng?”

Hà Thúy Chi cười tủm tỉm đưa trứng chưng đẩy đến trước mặt Tưởng Nghênh Nam nói: “Anh cả hôm nay quá vất vả, ăn chút trứng chưng bồi bổ thân thể, bằng không thân thể sẽ không chịu được.”

Tưởng Đái Muội: “...”

Mắt thấy Hà Thúy Chi rất có tư thế để một mình cô độc hưởng trứng chưng, Tưởng Nghênh Nam ngượng ngùng nói: “Cha mẹ, hai người cũng ăn.”

Con trai còn nghĩ đến mình, miệng Hà Thúy Chi cười đến không khép được, mặc kệ chồng Tưởng Lai Hỉ có cảm thụ gì đã nói: “Con cứ ăn đi. Mẹ và cha con không thích ăn.”

Tay Tưởng Lai Hỉ đang kẹp dưa muối dừng một chút, thầm nghĩ bà đau lòng con trai muốn cho con trai ăn một mình thì cứ nói. Sao tôi lại không thích ăn trứng chưn? Tôi rất thích ăn có được không?

Hà Thúy Chi có suy nghĩ gì Tưởng Nghênh Nam cũng biết, nhìn bát trứng chưng thơm ngào ngạt này, trong lòng không thể không cảm động. Cô lấy một cái muỗng xúc một muỗng trứng chưng bỏ vào trong bát của Tưởng Tiểu Hoa: “Ăn trứng.”

Một muỗng này khiến Hà Thúy Chi đau lòng đến chết: “Đứa nhỏ ăn tốt như vậy làm gì?”

Tưởng Nghênh Nam không nghĩ nhiều, lại chia cho Tưởng Thủ Nghiệp hai muỗng, lúc sau lại chia cho Tưởng Tiểu Bảo hai muỗng. Một bát trứng chưng tổng cộng cũng chỉ có một chút xíu như thế. Chia như vậy thì không còn thừa bao nhiêu. Hà Thúy Chi đau lòng ghê gớm: “Đây là để con ăn bổ thân thể...”

“Con vẫn còn.” Tưởng Nghênh Nam ăn nốt hai muỗng trứng chưng trong bát nói: “Đứa nhỏ cũng cần phát triển thân thể, cũng cần bồi bổ.”

Ăn cũng đã ăn, Hà Thúy Chi cũng không thể nói gì, trừ bỏ dạy bảo Tưởng Nghênh Nam vài câu không đau không ngứa thì chỉ tự mình đau lòng.