Tưởng Đái Muội đã sợ hãi lại khϊếp sợ nhìn anh trai, cậu ta không nghĩ ra vì sao người anh vốn thích đưa mình đi chơi khắp nơi kia lại đột nhiên thay hình đổi dạng? Chẳng lẽ là phát sốt làm hỏng đầu óc?
Dù sao cũng là anh trai ruột nên Tưởng Đái Muội vẫn rất quan tâm Tưởng Nghênh Nam, lúc này tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn nói: “Anh, có phải bệnh của anh vẫn chưa khỏi hay không? Sao lại bắt đầu nói lung tung thế?”
Tưởng Nghênh Nam buông cổ áo Tưởng Đái Muội ra, thấy Tưởng Tiểu Hoa bên cạnh đang sợ hãi lôi kéo quần áo mình, trong lòng cô mềm nhũn, thầm nhủ sao có thể đánh nhau ở trước mặt đứa nhỏ chứ? Cô đau lòng ôm Tưởng Tiểu Hoa lên, nói với Tưởng Đái Muội: “Tao không nói đùa với mày. Nếu như ngày mai lúc đi làm công không nhìn thấy mày thì mày cứ chờ xem.”
Nói rồi một tay ôm Tưởng Tiểu Hoa, một tay nắm con trai Tưởng Thủ Nghiệp, dẫn theo hai đứa nhỏ đi về,
Tưởng Nghênh Nam nấu nước ở phòng bếp. Cô đã lớn như vậy nhưng trước nay cũng chưa từng đốt lửa nhóm bếp. Dựa theo một chút ký ức của thân thể này, Tưởng Nghênh Nam lăn lộn hồi lâu mới đốt được lửa lên. Hai đứa nhỏ đều rất ngoan, một mình ngồi ở băng ghế nhỏ ngoan ngoãn nhìn Tưởng Nghênh Nam bận việc.
Nước đun ở trong nồi, Tưởng Nghênh Nam đi đến trước mặt đứa nhỏ, thấy trên người hai đứa nhỏ đều rất bẩn. Quần áo không chỉ bẩn mà còn rách, vá chằng chịt nhiều miếng.
Ở thời hiện đại đứa nhỏ đều là bảo bối. Dù cho cha mẹ không mua được quần áo cũng phải cho đứa nhỏ mặc quần áo mới nhưng thời đại trước mắt này lại khác. Mọi người đều quá nghèo, ăn cơm no cũng là vấn đề, nào có tiền mua cho đứa nhỏ bộ đồ mới? Đặc biệt là đứa nhỏ lớn rất nhanh, mua quần áo mới năm thứ hai đã không thể mặc vừa, cho nên cha mẹ đều lấy quần áo cũ sửa lại cho đứa nhỏ mặc.
Hoặc là thay quần áo cũ của anh lớn cho em hai. Cứ như vậy đi xuống, cũng không thế nào phân nam nữ. Đứa nhỏ vốn dĩ sẽ không có quần áo mới để mặc. Khi đó còn có câu vè thuận miệng, gọi mới anh cả, cũ anh hai, khâu khâu vá vá là em ba.
Quần áo hai đứa nhỏ này cũng như vậy, Tưởng Nghênh Nam nhìn mà khó chịu trong lòng. Nhưng cô cũng không có cách khác, tạm thời không có cách nào để đứa nhỏ mặc quần áo mới nhưng giúp bọn chúng giặt sạch sẽ quần áo thì vẫn có thể. Đứa nhỏ mặc đồ sạch sẽ cũng không dễ bị sinh bệnh.
Chờ nước ấm đun xong, Tưởng Nghênh Nam tìm một cái bồn gỗ lớn ở trong phòng, sau đó cô tìm nửa ngày cũng không tìm được xà phòng dầu gội gì đó. Nghĩ lại thì vào thời kỳ này phỏng chừng dân quê cũng không dùng nổi dầu gội, mà xà phòng thì có vẻ nhà bọn họ cũng không có.
Nếu như chỉ tắm rửa thi cùng được nhưng gội đầu không thể chỉ dùng nước trong được chứ?
Tưởng Nghênh Nam bèn hỏi đứa nhỏ: “Ngày thường gội đầu bằng cái gì thế?”
Hai đứa nhỏ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tưởng Nghênh Nam, Tưởng Tiểu Hoa nói: “Mụ mụ dùng phấn gội đầu cho Tiểu Hoa.”
Phấn? Chẳng lẽ là bột giặt?
Tưởng Nghênh Nam thầm nghĩ nhưng lúc này tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy thứ gì như bột giặt. Cô lại đi vào phòng tìm một hồi, cuối cùng ở trên nóc ngăn tủ phát hiện một bình gốm tử nhỏ đựng bột phấn màu trắng. Cô nghiên cứu một chút, phát hiện đây là mặt kiềm. Dùng cái này gội đầu? Không tổn thương da đầu ư?
Tưởng Nghênh Nam đưa mặt kiềm lấy được đến trước mặt hai đứa nhỏ, nói: “Là dùng phấn này sao?”
“Vâng!” Hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn gật đầu.
Tưởng Nghênh Nam nhìn đầu tóc Tiểu Hoa lơ thơ, thầm nghĩ dùng cái này gội đầu khó trách tóc phát triển kém như vậy.
Kỳ thật lúc này phụ nữ đều hạn chế gội đầu, trong đồ ăn của mỗi nhà cũng không có mỡ gì. Tóc xơ xác rất nhiều. Không gội đầu thời gian dài thì tóc còn trơn dầu một chút. Nếu thường xuyên dội đầu thì tóc sẽ không còn dáng vẻ gì nữa.
Tưởng Nghênh Nam cuối cùng vẫn không cách nào lấy mặt kiềm này gội đầu cho đứa nhỏ, đành nấu thêm mấy nồi nước đôi, cho đứa nhỏ gội thêm mấy lần. Cô lấy từ trong ngăn tủ hai bộ quần áo cũng cũ nát ra đưa cho đứa nhỏ thay, sau đó mình cũng tắm rửa một chút rồi cầm thùng đựng quần áo đi ra phía sông.
Trên bờ sông đều là ruộng, trước mắt đúng là mùa cấy mạ, trên cơ bản người trong thôn đều tập trung ở chỗ này. Tưởng Nghênh Nam một đường đi tới nhưng phàm là người thấy hắn đều không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần. Đặc biệt là mấy người phụ nữ còn ghế đầu vào một chỗ, chỉ vào Tưởng Nghênh Nam trong miệng lẩm bẩm nói không ngừng.
Không cần nghe cũng biết họ đang nói cái gì, đơn giản chính là Tưởng Nghênh Nam ham ăn biếng làm bức ép khiến vợ chạy rồi. Hiện tại chỉ có thể tự mình giặt quần áo.
Mặt Tưởng Nghênh Nam không có biểu tình gì ngồi xổm xuống bờ sông, sau đó hái từ cây bồ kết xuống mấy quả để giặt quần áo. Giặt xong cô muốn chờ bồ kết trên cây mọc xong sẽ hái về nhà để tích trữ. Mặt kiềm gội đầu quá tổn thương da đầu. bồ kết là quả thuần tự nhiên không quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa đúng để gội đầu.
Khi cô đang giặt thì có hai người phụ nữ cầm khăn mặt lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Nghênh Nam bên cạnh bắt đầu xát khăn mặt. Tưởng Nghênh Nam một lòng một dạ giặt quần áo, hai phụ nữ kia bèn nói: “Đàn ông giặt quần áo sao?”
Tưởng Nghênh Nam vừa xát vừa thuận miệng lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Đều tại Kha Chiêu Đệ chạy, nếu không sao anh lại phải giặt quần áo, anh nói có đúng không?”
Tưởng Nghênh Nam không muốn đáp lại các cô, một phụ nữ khác bèn nói: “Nghe nói ngày mai anh muốn làm công sao? Nếu anh sớm sớm nghĩ như vậy thì vợ anh cũng sẽ không chạy phải không?”
Tưởng Nghênh Nam không nói chuyện, thuần túy coi các cô đang đánh rắm trước mặt mình. Cô giặt xong quần áo lại vắt khô sau đó xách thùng lên, ánh mắt cũng không nhìn họ một cái đã nhấc chân đi rồi.
Hai người phụ nữ thấy Tưởng Nghênh Nam không để ý tới mình, trong lòng có chút không phục, trợn trắng mắt nói: “Vợ cũng chạy, còn có gì hay mà ra vẻ?”
“Theo tôi thấy, anh ta chính là tên vô dụng cả đời này.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Giặt xong quần áo trở về phơi xong, thời gian cũng không còn sớm. Tưởng Nghênh Nam thấy ống khói nhà Hà Thúy Chi bốc khói lên. Cô thầm nghĩ vừa mới từ bờ sông trở về thấy mọi người đều còn ở ngoài ruộng làm việc, nhanh như vậy Hà Thúy Chi đã trở lại sao?
Cô cân nhắc tạm thời mình còn phải làm sâu gạo một đoạn thời gian, vì không bỏ lỡ lúc ăn cơm cô dẫn theo hai đứa nhỏ chạy nhanh về phía nhà Hà Thúy Chi. Đi đến bếp của nhà Hà Thúy Chi đã thấy em gái nhỏ Tưởng Tiểu Bảo mới mười tuổi đang dẫm lên băng ghế cho nước vào trong nồi.
Tưởng Nghênh Nam nói: “Sao em lại đun? Người kia... Mẹ đâu?”
Cô em gái nhỏ này hình như rất không thích nguyên chủ, nghe thấy cô hỏi như vậy, Tưởng Tiểu Bảo còn tuổi nhỏ cực kỳ thuần thục trợn trắng mắt nói: “Còn chưa về đâu.”
Tưởng Nghênh Nam xấu hổ gãi gãi tóc, đối xử với những người phụ nữ mỉa mai mình thì cô có thể làm lơ nhưng không thể làm vậy với em gái nhỏ, cô nói: “Vậy em đang làm gì?”
“Nấu cơm nha!” Tưởng Tiểu Bảo nói: “Nếu không cha mẹ về sẽ ăn gì chứ?”
Một câu nói làm cho Tưởng Nghênh Nam không có chỗ dung thân, cha mẹ làm việc bên ngoài, em gái nhỏ mười tuổi ở nhà nấu cơm, một thanh niên trai tráng như vậy mà chỉ biết chờ ăn? Cô có cảm giác đời này mình cũng chưa từng thấy hổ thẹn như vậy, Tưởng Nghênh Nam suy nghĩ nói với Tưởng Tiểu Bảo: “Để anh làm cho, em dẫn hai đứa nhỏ đi chơi đi.”
Tưởng Tiểu Bảo quay đầu nhìn anh cả, trong giọng nói hơi có chút không thể tưởng tượng nói: “Thật sao?”
“Còn có thể là giả nữa à?” Tưởng Nghênh Nam nói: “Hôm nay anh trai nấu cơm ăn.”
“Quá tốt, đi chơi thôi!” Cuối cùng thì Tưởng Tiểu Bảo chỉ là một đứa nhỏ, nghe vậy lập tức nhảy từ băng ghế nhỏ thượng, nhảy nhót đi tới nắm tay cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ chạy trong sân.
Tưởng Nghênh Nam chà xát tay, từ hôm nay trở đi cô muốn gánh vác trách nhiệm của một người cha, người anh cả. Cô thầm nghĩ Tưởng Tiểu Bảo đã đốt lửa xong, việc khó nhất đã làm giúp mình thì nấu cơm còn có thể làm khó mình đến đâu chứ?
Sau đó khi cô cầm cái bồn tráng men chuẩn bị vo gạo bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, ngày thường ở nhà ăn bao nhiêu gạo?
Tưởng Nghênh Nam mở lu gạo ra, lu gạo chỉ còn lại có hơn một nửa gạo. Theo lý thuyết bốn người thêm ba đứa nhỏ, một bữa sẽ ăn không ít gạo nhưng cô cũng biết hiện tại món chính cũng không phải là gạo. Gạo chính là lương thực tinh quý. Hiện tại chỉ ngày mùa thì mỗi ngày mới có thể ăn cơm, chờ lúc nông nhàn phỏng chừng chỉ có thể ăn khoai lang đỏ.
Lương thực ở hiện tại vô cùng trân quý, Tưởng Nghênh Nam cân nhác hồi lâu, cuối cùng chỉ nấu phần cơm cho ba người. Cô định mình không ăn cơm, Tưởng Lai Hỉ cùng Hà Thúy Chi làm một ngày thì mỗi người một phần. Tưởng Đái Muội tuổi nhỏ làm việc lại lười biếng chỉ ăn nửa phần, lượng cơm dư lại hơi ít chút nhưng miễn cưỡng cho mấy đứa nhỏ ăn một chút cơm, ăn không đủ no sẽ ăn khoai lang đỏ.
Sau đó lúc cô chuẩn bị hấp khoai lang đỏ lại gặp khó khăn, nhiều người như vậy đến cùng phải hấp bao nhiêu khoai lang đỏ chứ? mà khoai lang đỏ ở đâu đây?
Tưởng Nghênh Nam không có cách nào đành đi tới cửa, Tưởng Tiểu Bảo đang dẫn theo hai đứa nhỏ chơi bùn. Vẻ mặt Tưởng Nghênh Nam nghiêm nghị nói: “Tiểu Bảo ơi.”
“Chuyện gì?” Tưởng Tiểu Bảo tràn ngập cảnh giác nhìn Tưởng Nghênh Nam.
Tưởng Nghênh Nam nói: “Khoai lang đỏ nhà chúng ta để ở chỗ nào thế?”
Ánh mắt Tưởng Tiểu Bảo nhìn về phía Tưởng Nghênh Nam lập tức thay đổi. Đó là một loại ánh mắt nhìn Tưởng Nghênh Nam nói không nên lời. Nếu nhất định phải hình dung vậy thì ánh mắt kia giống như đang nhìn một đống phân vậy.