“Cô nương, cô đi nhanh chút, chủ nhân đang đợi trong phòng.” Một thị nữ đi bên cạnh không ngừng thúc giục.
Ngô Doanh Doanh còn nhớ khi trước bọn họ động chút là trách mắng nàng, nhưng nàng có hệ thống nên học rất nhanh, được khách nhân bình chọn là hoa khôi của thanh lâu này nên mới được chủ nhân gọi đến gặp.
Số điểm tích lũy của nàng đã hao gần hết. Hệ thống nói nếu nàng còn không đi ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông nữa thì nhiệm vụ lần này sẽ phát thất bại.
Nhiệm vụ công lược của thế giới này khá khó nhằn. Từ khi xuyên đến đây, nàng đã mất đằng đẵng ba năm để học kỹ nghệ. Ba năm qua, nàng chẳng kiếm được mấy điểm tích lũy, cả ngày ăn uống cần kiệm, cuối cùng hôm nay cũng đã bắt đầu bước chân vào con đường công lược rồi.
“Thật đúng là tiện tỳ, thế mà lại được mặc váy áo đẹp như thế đi chăm sóc chủ nhân.”
Vải sa y mỏng manh thoáng khí dán trên người, hai núʍ ѵú xinh xắn như ẩn như hiện. Nghe thấy đám thị nữ lén ghen ghét mình, Ngô Doanh Doanh bèn vờ như do dự: “Tỷ tỷ… ta nghe nói chủ nhân hung dữ lắm… Liệu… liệu ta không đi có được không?”
Mấy thị nữ nhìn nhau: “Cô nghe ai nói vậy hả? Chủ nhân đâu có hung dữ?”
“Thì ta… ta nghe Trương tỷ tỷ dạy lễ nghe nói… Tỷ ấy nói… thứ đó của chủ nhân rất to. Nếu ta đi rồi, với cơ thể yếu ớt mảnh mai này của ta thì chắc chắn sẽ không về nổi nữa. Tỷ tỷ… ta sợ lắm… liệu ta có phục vụ chủ nhân nổi không?”
Kể ra Ngô Doanh Doanh cũng chỉ mới mười sáu trăng tròn, đúng độ tuổi ngây thơ chưa biết gì, nên sợ cũng là điều dễ hiểu.
“Ngươi nói bậy…” Một giọng nữ kích động vυ't lên từ trong đám người.
“Để nàng ta vào.” Giọng nữ kia còn chưa dứt thì đã bị một giọng nam trầm ấm cắt ngang.
Cửa mở ra, Ngô Doanh Doanh bị thị nữ đẩy vào, đồng thời nàng còn nghe thấy giọng nữ xin tha ở bên ngoài. Lần này Trương tỷ tỷ gặp rắc rối to rồi!~
Ngô Doanh Doanh đi từng bước nhỏ đến cạnh rèm che.
“Cô chính là hoa khôi do khách nhân bình chọn?”
Bên giường có một người đàn ông thoạt trông mới trên đôi mươi đang tựa, vẻ mặt vô cùng hờ hững nhẹ nhàng, áo choàng ngoài xõa bên vai, không thấy mặc áo trong, l*иg ngực để trần, có thể thấy rõ mấy sợi gân dưới vùng ngư nhân tuyến.
Ngô Doanh Doanh khẽ giọng đáp vâng, xấu hổ e sợ cụp mắt xuống.
“Vào đây, để ta nhìn xem.”
Vải sa y trên người nàng là màu hồng nhạt xuyên thấu. Làn da của Ngô Doanh Doanh trắng như tuyết nên khoác bộ váy ấy lên mình không hề có vẻ tục tĩu mà thậm chí còn ngây thơ yêu kiều.
Nàng đi đến trước mặt người đàn ông ấy. Dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt trang điểm nhẹ của Ngô Doanh Doanh vô cùng xinh đẹp, là vẻ xinh đẹp vừa quyến rũ mà lại vừa thoát tục.
“Cũng có đôi phần nhan sắc.” Ngô Doanh Doanh nhún eo, người đàn ông kia lại đưa tay kéo nàng vào lòng, khiến mỹ nhân yêu kiều ngã ngồi xuống đùi của hắn, kinh hoảng la lên: “A…”