Sau đó, hắn bước vào phòng tắm mà không ngoảnh lại.
Từ Vãn Thời liên tục gật đầu, nhanh chóng đứng dậy, quỳ gối sau lưng hắn rồi cùng nhau bước vào phòng tắm.
Phòng tắm của Trần Thanh Diễm là một phòng riêng biệt, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, bên cạnh có một bồn tắm suối nước nóng đôi, đủ cho hai người thoải mái tắm trong đó.
Cô chỉ từng vào một lần nhưng không đủ tư cách để tận hưởng, thay vào đó cô bị giữ dưới nước và khẩu giao cho hắn, sau khi khẩu giao xong, cô bị trói vào mép bồn tắm, hắn tách chân cô ra rồi hung hăng thao vào tiểu huyệt cho đến khi cô ngất xỉu.
Xong việc, việc đầu tiên hắn làm là thay nước nóng trong bồn tắm.
Từ đó trở đi, cô không bao giờ được phép bước vào một bước.
Trần Thanh Diễm mở vòi hoa sen, hơi nước tràn ra bắn vào một nơi cố định nhỏ trong không gian. Từ Vãn Thời vẫn như cũ quỳ gối bò đến bên chân hắn, thận trọng hỏi hắn: “Có cần em giúp không?”
Trần Thanh Diễm không đáp lại cô, coi như bằng lòng, cô bám vào tường chậm rãi bò lên, không để ý nước bắn vào người hay làm ướt quần áo, cô cầm lấy sữa tắm bên cạnh bôi lên cơ thể hắn, từ bả vai, phía sau lưng, đến l*иg ngực rắn chắc của hắn, những ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua từng tấc da trên cơ thể hắn.
Hai má cô đỏ bừng, hơi nóng trong phòng làm mắt cô hơi ướt, khi đến dươиɠ ѵậŧ của hắn, cô dừng lại một chút, sau đó chấm một ít sữa tắm lên môi rồi chạm vào vật khổng lồ im lặng giữa háng hắn.
Đột nhiên cô cảm thấy một bàn tay túm lấy tóc sau gáy rồi kéo cô lên một cách hung bạo.
Da đầu Từ Vãn Thời đau nhức, sợ hãi kêu lên: “Chủ nhân!”
Ngay lập tức, Trần Thanh Diễm ấn cô vào tường phòng tắm, nước ấm làm ướt tóc cô, một nửa được Trần Thanh Diễm nắm chặt trong tay, nửa còn lại ướt do nước bắn vào, đọng lại thành từng sợi dọc theo trán cô, cô bị sặc nước ho nhẹ mấy tiếng.
Khi ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt không rõ ý tứ của Trần Thanh Diễm, trong lòng có chút khẩn trương.
Cô nhẹ giọng giải thích: “Chủ nhân, em sẽ không chạm vào anh, chỉ là muốn giúp anh rửa sạch sẽ thôi, nếu anh không thích, em có thể đổi cách khác.”
Tuy nhiên, Trần Thanh Diễm đã giữ cằm cô, nhìn chằm chằm vào cô rồi trả lời một cách thờ ơ: “Tối qua em đã cao trào được bao nhiêu lần?”
Từ Vãn Thời ngẩn người.
Hoa tâm trong cô dường như nhận ra điều gì đó đột nhiên nhảy lên, cô cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng lại khó giấu được sự căng thẳng trong giọng nói: “Một... một lần cũng không có, là chủ nhân... anh không cho phép em...”