Việc thám hiểm hầm ngục của nhóm Anh Hùng vẫn tiến triển ổn thoả, hiện tại họ đang đi trong một hành lang của tầng chín. Tường và sàn của hành lang được xây bằng đá, với rêu mọc ra từ những kẽ hở của chúng. Cứ cách một quãng thì lại có những cái giá giữ đuốc bằng kim loại đã trở nên rỉ sét với thời gian.
Đi đầu trong chín người là Trinh Sát Bugotaka Endou, thủ lĩnh của mấy tên côn đồ trong lớp.
Endou bước đi chậm rãi và cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh. Trong chín người, chỉ duy nhất hắn là không cần sử dụng vòng cổ lân tinh, thứ vật phẩm ma pháp phát ra ánh sáng để giúp soi đường ở nơi tối như hũ nút này. Tất cả là nhờ kĩ năng Dạ Nhãn cho phép người ta nhìn trong bóng tối và Tăng Cường Thính Giác giúp cải thiện khả năng nghe.
Ánh sáng chói lọi từ vòng cổ lân tinh có thể đánh động tới kẻ địch và làm Endou loá mắt nên hắn yêu cầu mọi người phải dùng nó với công suất nhỏ nhất trừ trường hợp phải chiến đấu.
Đang đi thì Endou bỗng nhiên nghe loáng thoáng thấy những tiếng bước chân nặng nề, hắn liền cầm chiếc vòng cổ lân tinh trong tay rồi tắt bật ánh sáng ba lần để ra hiệu rằng có địch.
Nhận được tín hiệu, những người phía sau nắm chặt lấy vũ khí của họ. Thứ phát ra những tiếng bước chân đó thì nó cũng đang ngày càng tiến lại gần họ hơn.
"Bật đèn lên!" - Renji ra lệnh, cậu nhận ra rằng dù có muốn tránh phải đối mặt với kẻ địch cũng không được, nên chi bằng cứ thắp sáng cả chốn này, để ít ra còn thấy đường mà đánh. Vả lại, với những sinh vật đã sinh ra và lớn lên trong bóng tối của chốn hầm ngục sâu dưới đất này, chắc chắn mắt chúng không thể chịu được ánh sáng nhân tạo.
"Khoan đã! Đừng..."
Nghe vậy, Endou hoảng hốt vội quay đầu ra phía sau để ngăn họ lại, nhưng đã quá muộn, chỉ có mỗi hai tên đàn em của hắn là nhớ về việc không được sử dụng vòng cổ lân tinh. Thứ ánh sáng đó đối với mắt người thường thôi cũng là chói lắm rồi, vậy với một kẻ có thể nhìn trong bóng tối rõ như ban ngày thì sẽ thế nào?
"A!!!! Mắt tao!!!! Tao mù rồi!!!!"
Đối với Endou, người đang sử dụng kĩ năng Dạ Nhãn, nhìn thẳng vào ánh sáng đó chẳng khác nào ngắm một ngôi sao nổ tung bằng mắt trần. Võng mạc nhạy cảm của Endou bị ánh sáng đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội tới mức bị tổn thương, làm cho hắn chỉ còn thấy được mỗi một thế giới màu trắng xoá, và dĩ nhiên là chuyện này cực kỳ đau đớn rồi. Endou che mắt mình lại và rêи ɾỉ lăn lộn.
"Đ-Được rồi, để tôi giúp cậu."
Honoka đặt tay lên mắt của Endou và bắt đầu lầm rầm niệm chú, thứ ánh sáng dịu nhẹ của Thánh Ma Pháp phát ra từ bàn tay của cô. Biểu cảm trên mặt Endou dần dần thả lỏng trở lại. Khi đã hoàn toàn bình phục, Endou liền giải trừ kĩ năng Dạ Nhãn rồi chớp chớp mắt mấy cái để dần quen với ánh sáng xung quanh.
"Mẹ nó! Lũ khốn! Làm người ta ra nông nỗi này mà chẳng có nổi một lời xin lỗi sao!?"
"...Xin lỗi.”
“Đừng cãi nhau nữa! Kẻ địch tới rồi kìa!"
Với thân thể cường tráng và to gấp đôi người thường, khuôn mặt đầy mụn cóc có những nét hoang dã tương đồng với người tối cổ, đôi mắt lộ rõ vẻ hung dữ, hai cái răng nanh chỉa ra từ miệng, râu ria, tóc tai rối bù. Con quái vật mặc khố và đeo một cái vòng cổ làm từ xương thú vật. Vũ khí trong tay nó là một cây chuỳ lớn và được đẽo một cách thô kệch từ đá.
Khi vừa tiến lại gần chỗ của nhóm Anh Hùng, con quái vật nhăn mặt và lấy tay che mắt lại. Rõ ràng là nó bị ánh sáng của vòng cổ lân tinh làm cho khó chịu ra mặt.
Cả Renji và Endou đều đồng thanh hô "Giám Định!", những người còn lại thì đứng cảnh giới cho họ, sẵn sàng chiến đấu nếu có biến. Tuy nhiên, con quái vật cũng đang có phần dè chừng do bị áp đảo về số lượng nên vẫn chưa động thủ. Tấm thẻ trạng thái của con quái vật xuất hiện ngay trước mặt cả hai, theo đó thì nó là một con troll.
Ngay khi nhận được thông tin, Endou đọc lướt qua nó, chỉ để ý kĩ tới những phần quan trọng như những kĩ năng hay ma pháp của con troll mà hắn không biết. Sau đó, hắn ra lệnh.
"Kenta! Tezuku! Lên, sử dụng chiến thuật như chúng ta đã tập."
"Vâng thưa đại ca!"
"Đã rõ ạ!"
Ngay lập tức, hai tên đàn em của Endou cùng hắn lao tới tấn công con troll. Cả ba di chuyển trong khi xếp thành hàng dọc, người này đi trước người kia. Với Thủ Hộ Binh Jounoe Kenta đi đầu, Endou ở giữa và Sát Thủ Keiran Tezuku đi cuối.
Endou đã từng thấy qua cách tấn công này trong một bộ phim hoạt hình cổ điển. Sau khi tìm hiểu về hầm ngục, hắn nhận ra đây là một chiến thuật cực kỳ phù hợp để sử dụng trong không gian không được rộng rãi như những đoạn hành lang của nơi này. Thế là hắn và đàn em bỏ công sức ra luyện tập để cho thành thục được cách chiến đấu này.
Thấy rằng kẻ địch đã di chuyển trước, con troll liền vung cây chuỳ đá trong tay mình xuống. Nhưng cách tấn công đơn giản này đã hoàn toàn bị Endou nhìn thấu.
Đầu tiên, Tekuzu nâng tấm khiên bự tổ bố của mình lên, che chắn cho đội hình khỏi đòn tấn công, gã này từ đầu đã sử dụng nhiều ma pháp gia cố cho bản thân để tăng khả năng phòng thủ. Chớp lấy cơ hội đó, Tezuku và Endou bắt đầu tấn công.
Endou lanh lẹ luồn xuống bên dưới sự che chắn của tấm khiên và áp sát con troll, hắn liên tục dùng hai con dao để rạch vô số vết trên phần bụng không được che chắn của nó. Con troll gầm lên vì đau đớn và tức giận, nó liền dùng chuỳ nhắm vào Endou mà vung, tuy nhiên, với chỉ số tốc độ của mình, hắn có thể tránh đòn đó dễ dàng.
Tất nhiên những thương tích do Endou gây ra không phải là đòn chí mạng, mà đó chỉ là mồi nhử để con Troll chỉ tập trung vào hắn.
Trong lúc đó, Sát Thủ Tekuzu sử dụng kĩ năng của mình để nhảy lên, trong tay tên này là thứ vũ khí kì lạ. Một quả cầu kim loại lớn bằng trái banh tennis, nối với ngón trỏ của Tekuzu bằng một sợi dây làm từ Mana, tên này liên tục xoay nó như đang biểu diễn kĩ thuật Vòng quanh thế giới của trò yoyo.
Đây là kĩ năng độc nhất của Tekuzu, Con Lắc Ma Thuật, cho phép hắn triệu hồi một con lắc và dùng nó làm vũ khí chiến đấu. Càng xoay con lắc thì lực li tâm của nó càng tăng lên với tốc độ chóng mặt, ngoài ra, sợi dây làm từ Mana có thể thu ngắn hay kéo dài tuỳ ý Tekuzu.
Tekuzu phóng quả cầu nhắm thẳng vào giữa mặt con troll, lực va chạm đã khiến cho nó phải choáng váng.
Ngay khi con Troll vừa dính đòn của Tekuzu, Endou đã bắt đầu niệm chú cho ma pháp tăng cường chỉ số sức khoẻ, và dùng nó lên Thủ Hộ Binh Kenta.
Cảm nhận được sức mạnh tràn trề trong mình, Kenta thực hiện phần tiếp theo của kế hoạch. Hắn giơ tấm khiên ra phía trước và bắt đầu chạy, tông thẳng vào người con troll, liên tục đẩy nó về phía sau. Một tiếng rầm vang lên khi con troll đâm sầm vào tường đá, bị tấm khiên kẹp chặt, nó chẳng tài nào thoát ra được.
"Chờ mãi! Làm tốt lắm Kenta!"
Endou nói thế đoạn nhảy lên vai của Kenta, dùng một tay để đẩy cằm của con troll lên, tay kia cầm dao rạch một đường trên cổ họng của nó. Chiến thuật tấn công phối hợp của nhóm Endou đã thành công rực rỡ, chỉ trong chốc lát mà đã đánh bại một con quái vật đáng gờm, không để nó kịp trở tay.
Ngoài ra, vì cả ba cũng đã sử dụng ma pháp hỗ trợ vô thuộc tính Liên Kết nên lượng điểm kinh nghiệm nhận được đã được chia đều ra.
"Thành công rồi! Tuyệt lắm tụi bây!" – Endou hét lên đầy hào hứng.
"Vâng, thưa đại ca!"
"Cảm ơn vì lời khen của anh!!!"
"Dù vậy, tao hơi tiếc là thằng Kadou không tham gia được. Chán thật, dù sao thì chức nghiệp của nó cũng là Pháp Sư Tập Sự. Nếu có nó đứng ngoài xài ma pháp để hỗ trợ là đội hình hoàn hảo rồi..."
"Đại ca nói đúng, giá mà Kadou nó hoàn thành việc luyện tập sớm hơn thì tuyệt."
Tuy bản thân không thích lắm, nhưng Renji cũng có phần ngưỡng mộ sự phối hợp chặt chẽ của nhóm Endou để tận dụng được tài năng của mỗi thành viên, trong khi cậu và những người khác toàn chọn cách đánh riêng lẻ.
"Nhưng chẳng phải thế này cũng là tuyệt lắm rồi sao!? Chúng ta đã xử con quái vật đó một cách dễ dàng! Đại ca, anh đúng là thiên tài khi nghĩ ra được chiến thuật này."
"Tất nhiên! Tao mà!"
Endou dựa lưng lên tường và mỉm cười tự mãn... Tuy nhiên, có một tiếng cạch vang lên khi hắn làm thế. Và ngay lập tức, một cửa bẫy mở ra ngay dưới chân Tekuzu và Endou, thế là cả hai tên cùng rơi xuống dưới đó, chỉ kịp thốt ra từ "Ể?" một cách ngu ngốc.
Hoá ra, ở ngay đoạn tường đó có công tắc bẫy sập được nguỵ trang thành một cục gạch lòi ra một tí. Chỗ Endou dựa lưng vào... không đâu khác mà chính là chỗ cái công tắc được bố trí.
"Đại ca!!! Tekuzu!!! Hai người có sao không!?"
Thấy cả hai rơi xuống, Kenta thì la hét, còn những người khác trừ Akihiro và Renji cũng đứng xung quanh hố bẫy và quan sát. Nhưng họ chỉ thấy ánh sáng phát ra từ vòng cổ lân tinh của hai tên kia càng lúc càng nhỏ đi, thế cũng đủ biết cái hố sâu cỡ nào.
"Khoan đã! Đừng tụ tập quanh chỗ đó! Lỡ như còn bẫy nữa thì chết!"
Nghe Renji lên tiếng cảnh báo, họ liền lùi lại, chỉ còn mỗi Kenta và Honoka là không rời khỏi chỗ đó.
"Omura, cậu đã tạo kênh liên lạc từ trước rồi phải không?"
"Rồi, từ trước khi chúng ta xuống hầm ngục nữa."
"Vậy sao chúng ta còn không mau liên lạc với họ đi?"
Kênh liên lạc, kĩ năng độc nhất của Chiến Binh Miyata Omura, cho phép cậu ta tạo ra một kênh liên lạc giữa nhiều người để họ có thể nói chuyện thông qua nó như thần giao cách cảm.
"Làm ngay đây! Endou? Tekuzu? Cả hai có sao không?"
Tuy nhiên, trong một lúc mà vẫn không nhận được câu trả lời từ Endou hay Tekuzu, tưởng chừng như cả hai đã chết. Nhóm Anh Hùng cảm thấy lạnh sống lưng vì điều này, còn Kenta thì tiếp tục gào thét, khóc lóc.
"Không!!! Đại ca!!! Tekuzu!!! Sao hai người lại chết thảm vậy chứ!?"
|Tao chết hồi nào hả!?| - Tiếng hét giận dữ của Endou vang vọng trong đầu của Kenta nhờ vào kĩ năng của Omura.
"Hả? Đ... Đại ca? Anh còn sống!! Thế còn Tekuzu thì sao?"
|Nó cũng chả hề hấn gì cả, chưa gì mà đã trù ẻo tụi tao rồi hả thằng khốn!?|
"Hức, e-em xin lỗi!"
|Kêu mấy đứa kia ngồi chờ đi, lát nữa là tao với Tekuzu lên ngay.|
"Vâng thưa đại ca!"
Cái hố mà Endou rơi xuống rất sâu, ít nhất cũng tầm hai mươi mét. Trong khi cả hai đang rơi xuống, Endou đã nhanh chóng niệm chú cho một ma pháp phong hệ của mình, tạo ra một đệm đỡ bằng gió để đỡ lấy cả hai.
Tuy nhiên, khi vừa đặt chân xuống nền đất dưới đáy hố bẫy này, Endou có thể nghe thấy tiếng thở và gầm gừ ở gần đó. Endou đã nhận ra một việc, hắn và Tekuzu không phải là hai sinh vật duy nhất ở dưới này.
"Tekuzu! Mau bật hết công suất của cái vòng cổ chết tiệt đó đi!"
Ánh sáng chói loà phát ra từ hai cái vòng cổ lân tinh đã thắp sáng hết không gian xung quanh. Trước mặt Endou là một con quái vật hình người với lớp da nhẵn nhụi màu tím hồng, mắt đỏ như máu và có ba cánh tay. Một cánh tay to, cơ bắp tràn đầy sức mạnh ở bên phải và hai cánh tay nhỏ hơn ở bên trái.
Con quái vật vung cánh tay cơ bắp của nó xuống, toan nghiền nát Endou và Tekuzu, nhưng sự phản xạ kịp thời đã cứu mạng cả hai.
"Tao cần mày câu giờ một chút, có được không hả Tekuzu?"
"Tất nhiên là được rồi đại ca!!!"
Ngay lập tức, Tezuku lao vào tấn công con quái vật với kĩ năng Con Lắc Ma Thuật của mình. Còn Endou thì lấy từ trong túi ra một chai chứa thuốc hồi Mana, đồng thời sử dụng Giám Định lên con quái vật. Vừa tu chai thuốc, Endou vừa kiểm tra thông tin của con quái vật, kết quả cho biết nó có tên là Saevus. Sau khi đã lướt qua những chi tiết quan trọng, Endou ném tấm thẻ trạng thái của con quái qua một bên rồi lẩm bẩm.
"Chắc là dùng nó trong tình huống này cũng được."
"Xong chưa đại ca? Mình em chắc khó chơi lại con này quá!"
Tekuzu vừa nói vừa phải liên tục né đòn tấn công của con Saevus, tuy tên nà thỉnh thoảng lại tung một đòn bằng con lắc nhưng gần như không hề hấn gì. Cứ đà này thì Tekuzu sẽ tiêu đời sớm thôi.
"Đợi tao một chút nữa thôi!"
"Vâng thưa đại ca!"
Như được tiếp thêm năng lượng, Tekuzu nhảy lóc chóc, lanh lẹ như một con khỉ để tránh những đòn tấn công mà con Saevus tung ra.
Trong khi đó, Endou vẫn đứng ở chỗ an toàn, hắn cất con dao của mình lại vào bao. Sau đó, Endou lần mò trong túi đeo bên hông, lấy ra một đồng vàng Pluton rồi hô. "Khe đút tiền!"
Ngay tức thì, một tấm thẻ phát sáng màu xanh lá xuất hiện trước mặt Endou. Nếu ai nhìn thoáng qua sẽ tưởng rằng đây là thẻ trạng thái của hắn, nhưng nó lại có kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều. Ở trên tấm thẻ chỉ có dòng chữ liên tục phát sáng nhấp nháy [NẠP XU ĐỂ QUẨY NÀO!!!] và một cái khe hẹp kế bên.
Endou không ngần ngại đút đồng Pluton vào cái khe. Ngay khi đồng xu chạm vào tấm thẻ, nó biến mất hoàn toàn vào hư không, rồi sau đó lại có một tiếng kim loại va vào nhau vang lên.
"Punch Punch Revolution – Beyond Abilities."
Vừa dứt lời, cả người Endou phát ra một ánh sáng màu vàng, hắn đưa hai tay lên trước mặt để thủ thế như một võ sĩ quyền anh và bắt đầu nhún nhảy.
"Chiến nào!!!"
Endou hô lên đầy hào hứng rồi lao tới chỗ con Saevus, trước khi con quái vật kịp nhận ra, hắn đã tung một đấm trời giáng vào giữa mặt nó. Endou không dừng lại, hắn liên tục tung ra vô số đòn đấm liên hoàn, hết tay trái lại tới tay phải, như thể không có hồi kết.
"Đại ca!?"
"Tekuzu, tránh ra, tao sẽ xử con này một mình!"
---0o0---
Endou ngậm một điếu thuốc lá vào mồm, sau đó hắn dùng nắm tay bên phải vẫn còn đang bị bao phủ trong lửa để châm thuốc. Rồi hắn phẩy phẩy tay để dập ngọn lửa còn cháy âm ỉ.
Rít một hơi thật dài, biểu hiện của Endou lộ rõ vẻ đê mê của một gã đói thuốc lâu ngày, sau đó hắn mở miệng nhả ra làn khói trắng cay xè.
"Hà hà! Đúng là đéo có gì đã bằng chơi một điếu sau khi lao động!"
"Đại ca!!! Kĩ năng vừa rồi là thế nào vậy!? Anh gϊếŧ con quái đó dễ như bỡn luôn!!?"
Tekuzu cuống hết cả lên, cũng phải thôi, bởi con quái vật Saevus đáng gờm lúc nãy giờ chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy nằm bên cạnh chỗ Endou đang hút thuốc.
"À... Kĩ năng độc nhất của tao đấy mà..."
"Tuyệt quá! Mà tại sao nãy giờ anh lại không xài nó vậy!?"
Nghe Tekuzu hỏi vậy, Endou im lặng một lúc, thở dài rồi mới nói.
"Nghe này, Tekuzu, trong vài ngày gần đây tao đã nhận ra hai chuyện..."
"Ơ? Chuyện gì ạ?"
"Đừng có cắt lời tao! Đầu tiên thì, tao không rõ bao nhiêu đứa đã nhận ra rồi, nhưng mày không thể dùng Giám Định lên kĩ năng độc nhất của người khác."
"Hả? Thật thế sao? Giám Định!"
Thật vậy, tuy thẻ trạng thái của Endou xuất hiện trước mặt Tekuzu, nhưng khi gã định mở rộng kỹ năng Punch Punch Revolution để đọc thông tin về nó thì bảng thông báo với nội dung Bạn không có đủ thẩm quyền. lại xuất hiện.
"Đúng là không được thật!" – Tekuzu gật gù.
"Hẳn thằng khốn Nisehiro đã nhận ra từ lâu rồi, nên cứ thấy đứa nào luyện tập mấy kĩ năng trông lạ lạ là nó xáp lại gặng hỏi ngay. Lúc đầu tao thấy nó cứ lúi húi vừa nghe vừa viết cái mẹ gì đó là đã sinh nghi rồi."
"Thế nên đại ca mới giấu nghề!?"
"Ừ, nó cũng có gợi chuyện với tao vài lần rồi. Nhưng lần nào tao cũng nói chưa dùng được rồi đánh trống lảng thôi."
"Tuy vậy, em vẫn chưa hiểu lắm vì sao đại ca phải giấu..."
"Thằng này, chẳng lẽ mày không nhận ra à!?"
"Nhận ra gì ạ?"
"Từ lúc tới đây, đám trong lớp không còn coi bốn thằng tụi mình ra gì nữa. Dù sao chúng nó cũng là “siêu anh hùng” cả rồi mà, sợ gì tụi mình!? Đã thế còn có thằng chó Renji chống lưng... Mẹ!"
Endou vứt mẩu tàn thuốc xuống đất rồi lấy chân dậm lên, chà chà thật mạnh như đang dồn hết mọi sự tức tối vào nó.
"Đại ca nói đúng..."
"Tao nghĩ thế nào cũng có vài đứa sẽ chơi trò đâm lén sau lưng tụi mình. Thế nên, từ giờ bốn anh em mình chỉ có nước dựa vào nhau mà sống thôi. Và phải giấu cho thật kĩ công dụng của mấy kĩ năng độc nhất làm con bài tủ."
"Khoan!? Thế còn Con Lắc Ma Thuật của em thì sao đây!?"
Không may thay, hầu như ai trong lớp cũng đã biết kĩ năng độc nhất của Tekuzu có thể làm được gì rồi.
"...Ngay ngày thứ hai là mày đã đi bô lô ba la khoe hết với tụi nó mà giờ còn hỏi tao câu đó à!? Mà tao cũng mới biết cái vụ Giám Định gần đây thôi, nhưng tao đã bàn với hai đứa kia về vụ này rồi, còn mày thì đành phải chịu làm bình phong thôi."
"Sao đại ca phân biệt đối xử thế được!?"
"Đùa vậy thôi chứ tao thấy cách sử dụng kĩ năng của mày cũng linh hoạt lắm nên chắc chẳng lo gặp bất lợi nhiều đâu. Chỉ cần từ giờ mày tìm cách sử dụng nó cho uyển chuyển vào là ổn thôi."
"Vâng thưa đại ca... À mà, thế còn thằng Kadou thì sao? Bỏ nó một mình thế có sao không?"
"Tao đi trước mày một bước, lúc còn ở lâu đài tao đã dùng ma pháp Liên Kết với nó rồi. Nên chắc chắn nó vẫn tăng cấp đều đều, chẳng việc gì phải sợ lũ kia cả."
"Đại ca thật là nhìn xa trông rộng."
"Ờ, sao chả được. Mà tao với mày ở dưới này hơi lâu rồi đấy, lên thôi."
Ngay sau đó, Endou liền dùng ma pháp phong hệ để đưa cả hai ra khỏi cái hố bẫy. Khi cả hai lên được chỗ cũ, Kenta liền ôm lấy cả hai mà khóc bù lu bù loa vì mừng. Nhưng những người còn lại thì trông không có vẻ gì thích thú việc phải chờ đợi nãy giờ.
"Hai đứa tụi bây làm gì dưới đó mà lâu thế?" - Renji lên tiếng, nghe giọng điệu thôi cũng đủ thấy rõ ràng cậu ta đang rất bực mình.
"Có quái vật ở dưới đó nên tốn chút thời gian dọn dẹp."
"Khoan! Cái mùi này? Mày hút thuốc à?"
"Ơ hay? Mày là mẹ tao hay sao mà hỏi tao câu đó làm gì?"
"Nghe này, thằng khốn, tụi tao không chờ mày để nghỉ hút thuốc, hiểu chứ? Đây là lần đầu cũng như lần cuối, nếu mày giở trò thế này nữa thì tụi tao sẽ bỏ mày lại!"
"Dạ, con nghe rồi thưa mẹ."
Thái độ dửng dung, bỡn cợt của Endou càng khiến cho Renji thêm tức tối, cậu ta liền nắm lấy cổ áo hắn giật lên.
"Bỏ tay mày ra, không thì đừng trách."
Endou hoàn toàn không thích cách xử sự của Renji, hắn vứt nụ cười mỉa mai đi và buông lời đe doạ. Có điều đó không phải là lời doạ xuông.
Renji bỗng nhiên cảm thấy có gì đó lạnh lạnh kề vào cần cổ mình. Chẳng biết từ lúc nào, Endou đã nhanh tay rút con dao găm ra khỏi bao và ấn nó vào cổ của cậu rồi. Renji nuốt nước bọt, mồ hôi nhỏ từng giọt trên mặt do căng thẳng, tuy vậy, cậu cũng quyết không bỏ.
Tuy nhiên, trước khi cả hai kịp làm gì nhau, thì chỉa vào trước mặt mỗi người là một mẩu băng nhọn hoắc.
"Giờ nếu hai người không dừng ngay cái trò lục đυ.c nội bộ nhảm nhí này lại thì đừng bảo sao tôi ác."
Tuy giọng nói của Yuki vẫn bằng bằng và vô cảm như thường, nhưng từng từ mà cô thốt ra đều mang một áp lực khủng khϊếp, chứng tỏ đây quả thật là chuyện đùa. Dù có là Trinh Sát hay thậm chí là Dũng Giả đi nữa, chỉ cần xỉa một nhát vào giữa hộp sọ là cả hai hết sống.
"Cả tớ nữa sao!?"
"Yuki! Cậu làm gì thế!?"
"Này, Yuki, cậu không cần làm căng thế này đâu."
"Mày dám tấn công đại ca sao!?"
Kagura, Honoka và những người khác liền cố ngăn Yuki lại. Tuy nhiên, cô không hề có ý định dừng lại cho tới khi đạt được điều mình muốn.
"Mày coi chừng tao đi!"
"Chậc! Lần này tao tha cho mày đấy."
Endou và Renji không còn cách nào khác đành phải thả nhau ra. Giả vờ như chuyện vừa rồi không xảy ra, Renji điềm đạm tuyên bố.
"Theo tôi nghĩ, hiện tại chúng ta không nên đi tiếp nữa, hãy quay đầu lại thôi."
Bất ngờ trước quyết định của Renji, nhóm Anh Hùng xào xáo cả lên, trong số đó, Tekuzu là người đầu tiên đặt ra thắc mắc.
"Hả!? Tại sao chứ? Chúng ta vẫn còn đi tiếp được mà!? Lương thực, thực phẩm cũng còn kha khá đây này!?"
Renji vừa định mở lời giải thích cho Tekuzu thì Endou đã chen vào và nói thay.
"Mày ngu à? Chúng ta không phải còn kha khá thức ăn, mà đúng hơn phải là chỉ còn tầm một nửa so với lúc khởi đầu! Đi tiếp thì lúc về lấy cái mẹ gì để ăn đây hả!? Vả lại chúng ta ở dưới này đã vài ngày, dù cơ thể chưa kiệt sức thì tinh thần của cả đám hẳn cũng đã mệt mỏi lắm rồi, chưa kể vấn đề vệ sinh nữa."
"Ồ, đại ca nói đúng thật." – Tekuzu gật gù.
Renji có hơi giật mình khi thấy Endou lại là người đồng tình với mình, nhưng rồi cậu cũng điềm đạm nói tiếp.
"Bugotaka nói chính xác rồi đấy, cứ thế này mà ngoan cố đi tiếp tôi sợ là sẽ chỉ gây bất lợi cho chúng ta thôi. Có ai không đồng ý không?"
"Thằng nào không đồng ý thì cứ việc ở lại, tao về!"
Rốt cuộc không ai chọn ở lại cả. Trên đường quay trở lên mặt đất, bọn họ có chạm trán một toán Goblin. Cuồng Binh Akihiro và Endou là hai tên đầu tiên lao tới mà chẳng thèm đợi hiệu lệnh, cả hai vung vũ khí trong tay mình xuống đầu lũ quái vật đen đủi.
---0o0---
"Ké!!!"
Con Goblin gào thét khản cổ khi sự sợ hãi xâm chiếm lấy bộ não kém phát triển của nó. Trước mặt nó, một tên con người đang từ từ giơ thanh đoản kiếm sứt mẻ trong tay mình lên cao. Con Goblin không muốn chết, nhưng với cái chân bị kẹt, nó không thể nào trốn thoát.
Tên con người bổ kiếm xuống đầu con Goblin một cách dứt khoát, hộp sọ của nó cứ thế bị nghiền nát như vỏ trứng gà.
"Ừm, thật sự lúc đó tao không ngờ được mọi chuyện lại có thể chuyển biến tệ tới mức này. Nhưng dù sao cũng chỉ cần thêm ba con nữa là đủ rồi phải không? Chúc mày may mắn."
"Được một con nữa."
Vừa dùng khăn lau bớt đi máu của con Goblin dính trên cơ thể, tên con người, Kẻ Vô Dụng Tanaka Akashi vừa lầm bầm.
Suốt một tuần nay, Tanaka đã gϊếŧ Goblin không ngừng nghỉ, Goblin, Goblin, Goblin rồi lại Goblin. Mỗi ngày cậu đều gϊếŧ không dưới năm con. Cứ đà này Tanaka sẽ bị ám ảnh với việc gϊếŧ chúng mất, có khi lại thành một gã nào đó lấy việc đi săn Goblin thành mục đích tồn tại nữa.
Dù bản thân vẫn chưa thể quen được với cảm giác trở thành tên đồ tể, nhưng bằng cách lấy việc chữa trị cho bản thân làm mục tiêu để tiếp tục vung kiếm, Tanaka vẫn có thể từng bước đi tiếp trên con đường đẫm máu này.
Lúc còn chân ướt chân ráo đi diệt Goblin, Tanaka đã suýt chết bởi con mồi đầu tiên, tới giờ cậu vẫn không hiểu vì sao mà lưỡi dao đó lại trượt qua một bên. Và bằng cách nào đó, Tanaka đã sống sót qua một trận chiến với đám Goblin khi hoàn toàn bị áp đảo về quân số.
Trong một trận chiến cầm chắc thất bại như thế mà Tanaka chỉ bị mất hai ngón tay là may mắn lắm rồi. Dù sao chỉ cần cậu tăng cấp rồi thì mọi thứ sẽ ổn cả thôi mà.
Lúc ban đầu, Tanaka chiến đấu với những con Goblin cậu chạm trán bằng chiến thuật đánh và chạy. Khi phát hiện thấy Goblin, Tanaka sẽ chờ thời cơ phù hợp nhất để lao tới, tấn công một cách chớp nhoáng rồi nhanh chóng lủi đi, lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, cho tới khi cậu là kẻ duy nhất còn trụ vững.
Nhưng khi quay lại tiệm tạp hoá để mua thêm đồ tiếp tế, Tanaka đã nhận ra một cách hay hơn nhiều để săn lũ quái vật đó. Lý do mà Tanaka gặp khó khăn khi đối đầu trực diện với lũ Goblin chính là do sự linh hoạt của chúng, nên nếu giải quyết được chuyện đó thì cậu sẽ dễ thở hơn nhiều.
Tanaka đã tìm ra đáp án cho vấn đề này đang được treo bán trong tiệm. Bẫy kẹp chân! Nó trông giống như một hàm răng bằng kim loại, còn có cả cọc và dây xích để cố định. Đúng như tên gọi, khi có con thú xấu số nào vô tình nào giẫm lên, lò xo gắn trên đó sẽ được nhả ra, khiến cho hai hàm răng kim loại kẹp chặt lấy chân của nó. Lúc đầu Tanaka cũng khá ngạc nhiên khi thấy thứ này cũng tồn tại ở thế giới này.
Săn thú bằng bẫy kẹp chân được cho là việc làm cực kỳ vô nhân đạo. Nhưng Tanaka không có cả thời gian lẫn tâm trạng để suy nghĩ liệu việc mình làm có nhân đạo hay không.
Tanaka mua ngay vài cái bẫy để thử nghiệm, cậu bố trí chúng cùng với mồi nhử ở những địa điểm đám Goblin thường lui tới theo bản đồ. Kết quả là thành công mĩ mãn, việc đi săn đã trở nên đơn giản hơn nhiều, Tanaka chỉ cần cẩn thận tước bỏ vũ khí của đám Goblin và gϊếŧ chúng, sau đó chỉ việc nhận điểm kinh nghiệm ngon ơ.
Tuy nhiên, có lẽ Tanaka cũng không còn nhiều thời gian nữa đâu, tình trạng cơ thể của cậu càng lúc càng chuyển biến xấu đi. Với đống bông băng quấn khắp người, trông Tanaka lúc này chẳng khác nào một người đang cố hoá trang thành xác ướp.
Bên dưới lớp bông băng đẫm máu ấy, những vết thương của Tanaka đã bị nhiễm trùng rất nặng, vùng thịt quanh chúng sưng tấy lên, ửng đỏ và có dịch mủ bốc mùi ung thối chảy ra. Ngay cả những vết trầy nhỏ xíu trên tay mà Tanaka đã tưởng là chẳng đáng lo ngại cũng không chịu lành mà cứ lở loét ra. Đây là chính là triệu chứng đầu tiên, hệ miễn dịch dần yếu đi.
Bàn tay trái mất hai ngón út và áp út chỉ sau ba ngày mà đã bị nhiễm trùng tới mức hoàn toàn bị hoại tử, không còn cầm nắm gì được nữa. Thế cho nên Tanaka tìm mua một cái khiên đồng nhỏ và buộc nó thật chặt vào cổ tay trái, dù không thể thay được bàn tay đã mất nhưng ít ra thì cậu cũng có gì đó để phòng thủ.
Ngoài ra, Tanaka còn mua thêm cả thảo dược giảm đau và rượu để sát trùng vết thương. Tuy Tanaka cũng có thử tìm mua kháng sinh, nhưng người dân ở đây còn chẳng biết nổi một chữ bẻ đôi về thứ đó.
Những khi thứ thảo dược mất đi tác dụng, một cơn đau xé gan xé thịt lại hành hạ cơ thể Tanaka, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng. ‘Chỉ cần mình tăng cấp, cơn ác mộng này sẽ kết thúc!’ là những gì Tanaka luôn tự nhủ trong tâm để có thể tiếp tục đứng lên.
Nhưng không sao, Tanaka chỉ cần gϊếŧ thêm ba con Goblin nữa là cậu sẽ có đủ điểm kinh nghiệm cần thiết. Tanaka liền rời khỏi chỗ đó, cậu còn không thèm bận tâm tới việc cắt tai của lũ Goblin.
Do đã quen đường nên chẳng mấy chốc mà Tanaka đã đến được chỗ mình muốn, một trong bốn địa điểm trên bản đồ mà lũ Goblin hay xuất hiện.
Ở đó có một con Goblin đang la hét, vùng vẫy trong đau đớn, chân phải của nó đã giẫm trúng một trong những cái bẫy mà Tanaka bố trí ở đó.
Tanaka cẩn thận nhón từng bước và tránh để không vô tình giẫm trúng bẫy của chính mình, từ từ tiếp cận con quái vật. Tuy nhiên, trước khi Tanaka có thể kết liễu con Goblin, hai con nữa nhảy bổ ra từ bụi cây gần đó và lao tới định đánh úp cậu.
Tấm khiên mà Tanaka đã mua đã chứng tỏ sự tiện lợi của nó, thanh kiếm rỉ sét trong tay con Goblin vừa chém tới đã bị chặn lại. Tuy nhiên, phần tay bị hoại tử đã va chạm với mặt trong của tấm khiên, khiến cho Tanaka cảm thấy đau thấu xương, dù đã dùng thảo dược giảm đau.
Tuy nhiên, không hề chần chừ vì cơn đau, Tanaka liền vung chân đá một cú vào phần cằm không phòng thủ của nó, khiến nó bật ngửa về phía sau, rồi nhanh tay dùng kiếm chém chết con còn lại.
Trước khi con Goblin vừa ăn đá kịp tỉnh lại, Tanaka hướng mũi kiếm xuống và đâm xuyên qua l*иg ngực của nó, để chắc ăn, cậu còn dùng phần cạnh của tấm khiên để nghiền nát đầu con quái vật. Dù sao thì Tanaka không muốn trải nghiệm lại cảm giác giật thót tim khi một con Goblin mà cậu tưởng đã chết lại nhảy bổ lên và tấn công. Vết thương do nó gây ra giờ đã nhiễm trùng nặng lắm rồi.
""Ừm, mày có vẻ cũng quen với việc gϊếŧ chóc rồi đấy chứ!~ Còn một con nữa thôi đấy! Cố lên!""
Tanaka từ từ tiến lại gần con Goblin bị dính bẫy, nhìn thấy cậu dính đầy máu của đồng loại mình, nó trở nên cực kỳ hoảng loạn, liên tục cào cấu mặt đất, bò lết, cố gắng chạy trốn khỏi đó.
"Chắc hai con kia định gϊếŧ tao nên mới dùng mày làm mồi nhử nhỉ? Xin lỗi, nhưng tụi bây không phải đám đầu tiên tính làm trò đó đâu."
Nói rồi Tanaka đâm lưỡi kiếm của mình xuyên qua cổ của con Goblin từ phía sau, gϊếŧ nó ngay lập tức. Đây chính là con Goblin cuối cùng mà Tanaka cần gϊếŧ. Tanaka liền nghe thấy một giọng nói máy móc văng vẳng bên tai.
Bạn đã tăng cấp!
...Nhưng, chỉ thế thôi. không có thông báo gì liên quan tới việc hồi phục cơ thể vang lên nữa cả.
"C-Cái quái!?"
""Ôi thôi rồi...",
Tanaka vội vàng gọi thẻ trạng thái ra và kiểm tra, phải, nó để cấp độ hiện tại của cậu là 2, nhưng trạng thái nhiễm độc Ethereal vẫn còn y nguyên đó. Và giờ, nếu muốn lên cấp 3, cậu cần 150 điểm kinh nghiệm.
Tanaka buông thõng thanh kiếm trong tay và sụm người xuống, đôi mắt cậu trở nên trống rỗng.
"À... Phải rồi nhỉ? Tỉ lệ xuất hiện hiệu ứng hồi phục chỉ là 5% thôi mà! Một đứa đến một que kem thắng giải mà còn chưa có như mình thì đời nào lại được chứ!? Hahaha! Buồn cười thật mà! Hahahahahaha!!!"
Cười nắc nẻ như một thằng tâm thần, Tanaka cảm thấy như có cái gì đó trong mình vừa vỡ nát.
Đau lắm, phải! Những vết thương lũ Goblin rất là đau, đau tới mức không từ ngữ nào tả nổi, cậu còn mất cả bàn tay trái cơ mà? Sợ lắm, đúng! Tanaka sợ hãi cái chết, nếu không vung vũ khí, cậu sẽ chết! Nhưng đối đầu với lũ Goblin cũng thật đáng sợ, mỗi lần chiến đấu chẳng khác nào bước đi trên lằn ranh sinh tử cả. Nếu chậm, chết! Nếu không cẩn thận, chết!
Nhưng Tanaka đã chịu đựng hết tất cả đau đớn sợ hãi, một mình cậu vẫn chiến đấu vì bản thân. Cậu đã cố gắng đến thế này rồi mà? Vậy tất cả đều là vô nghĩa cả sao?
Ôi! Thật thất vọng làm sao, thật não nề làm sao! Dù đã cố gắng hết sức vậy mà lại phải nhận kết quả thế này!
"Hức hức... A.. A-A, ư! Ư! Hức!!! A! A! A!!!!!"
Chẳng biết tự bao giờ, nước mắt đã trào ra từ hai khoé mắt của Tanaka rồi, cậu bật khóc nức nở và gào thét như một đứa trẻ. Khóc cho hết những giọt nước mắt đã kìm nén trong suốt thời gian qua. La hét cho thoả những phẫn uất, những bất công đã phải chịu đựng.
Tương lai đang chờ đợi Tanaka ở phía trước chỉ có đau khổ, bị hành hạ bởi bệnh tật và cuối cùng là chết như một con chó, chỉ mới nghĩ tới đó, cậu đã hoàn toàn sụp đổ.
Ngày hôm đó, Tanaka đã quyết định từ bỏ tất cả, cậu với tay sang thanh kiếm ở bên cạnh...
---0o0---
Tuy Tanaka không biết, nhưng trong mấy ngày gần đây, nhất cử nhất động của cậu đều bị theo dõi.
Nằm vắt vẻo trên cành cây cao, một cô bé với mái tóc màu tím và cặp sừng dê nhỏ đã luôn thích thú nhìn theo những gì Tanaka đã làm với đôi mắt đỏ như máu của mình.