Đã hai tiếng kể từ lúc Tanaka rời khỏi cung điện hoàng gia, và hiện tại cậu vẫn đang lang thang vô định giữa chốn đông người.
Vừa đi, Tanaka vừa suy nghĩ về tương lai sắp tới. Nhưng dù sao thì cậu đã có tiền trong tay, nên hẳn mọi việc sẽ không khó đến thế. Mải suy nghĩ, Tanaka vấp chân và ngã chổng vó. Vừa mới ngỏm đầu dây, cậu đã thấy một bàn tay chìa ra trước mặt mình.
"Không sao chứ anh bạn trẻ? Đi đường cẩn thận chứ? Hà hà, mới sáng sớm mà đã quá chén rồi à?"
"Cảm ơn... Hả?"
Tanaka ngước nhìn lên, nhưng những gì cậu hơi thấy có hơi dễ gây bối rối… Một người đàn ông trung niên mập ú với tai và đuôi mèo đang ve vẩy.
"‘Hóa trang sao!?""
""Ừm, không phải, rõ ràng đây là thú nhân tộc. Cơ mà nếu đó đúng là một tên đang hoá trang thật thì... ôi mẹ ơi..."
"Sao mà nhìn ta chăm chú thế anh bạn trẻ? Bộ mới thấy một thú nhân lần đầu hay sao thế?"
"À... Có lẽ thế ạ."
Thú nhân tộc chính là một trong những chủng tộc có trí tuệ cao đang cùng tồn tại với loài người ở thế giới này. Về ngoại hình, họ trông cũng không quá khác biệt với loài người, trừ việc có thêm những đặc điểm của động vật như đuôi, tai hay sừng.
"Hà hà! Chắc dân nhà quê mới lên nhỉ? Thôi, từ giờ đi đứng nhớ cẩn thận hơn, chào nhé."
"Hừm, ông ta thân thiện thật đấy. Cơ mà có lẽ mình cũng nên chú ý đường xá thật." – Tanaka lẩm bẩm.
Thành phố này có kiểu kiến trúc mang dáng dấp của châu Âu. Những căn nhà bằng gạch nung được xây gần sát bên nhau, tạo nên các con hẻm hẹp. Do Tanaka đang ở một khu chợ sầm uất trong thành phố nên ở hai bên đường có đầy những cửa tiệm và sạp bán hàng đang mời chào khách đầy năng nổ.
Nằm giữa trung tâm của thành phố là cung điện hoàng gia, toà lâu đài lộng lẫy và đầy tráng lệ, với quốc kỳ hình mặt trời bay phấp phới cắm trên đỉnh toà tháp cao nhất.
Con đường được lát đá tuy có hơi gồ ghề nhưng được cái lại rất sạch sẽ. Nhìn xa xa, người ta có thể thấy một bức tường khổng lồ bao bọc cả thành phố và bảo vệ nó khỏi những mối nguy từ bên ngoài.
Phần lớn những căn nhà ở đây đều được thiết kế tương tự nhau. Những toà kiến trúc quan trọng như cung điện hay giáo đường thi được thiết kế lộng lẫy và nổi bật để dễ thu hút ánh nhìn.
Khu chợ đông người qua lại, tiếng những thương nhân mời chào và người mua mặc cả sôi động. Phần đông những người ở đây là con người, nhưng vẫn thấy loáng thoáng một vài thú nhân đi lại. Trang phục của họ tuy khá đơn giản nhưng lại gọn gàng, sạch sẽ.
Mùi hương hấp dẫn của thức ăn đang được nấu ở các quầy hàng dễ dàng khiến cho Tanaka đói cồn cào. Cậu chọn ngay một xe đẩy bán thịt xiên que để mua bữa sáng cho mình.
"Ồ, xin chào quý khách!"
Mùi hương cay nồng của gia vị tẩm ướt xiên thịt và tiếng xèo xèo khi mỡ nhỏ giọt xuống than nóng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn thèm ăn của Tanaka hơn nữa, nước dãi cậu đã chảy ròng ròng.
"Ực, một xiên bán nhiêu?"
"À, 5 Zern một xiên, rẻ mà ngon lắm đấy! Mua đi!"
"Khoan, 5 Zern? Đơn vị tiền tệ của nơi này á? Vậy một xu vàng này là nhiêu?" – Tanaka cảm thấy lúng túng khi chợt nhận ra mình chẳng biết gì hết.
""Ừm, mày quên hỏi rồi phải không? ...Thằng ngu.""
""À, kệ!""
Tanaka mở bao bóc đại một xu vàng ra để trả tiền xiên thịt. Tuy nhiên, thay vì nhận lấy tiền, người bán hàng chỉ há hốc mồm và nhìn chằm chằm vào đồng xu trong tay Tanaka rồi lại chuyển sang mặt cậu.
"Cậu… Cậu có còn loại xu nào khác không vậy?"
Nghe thấy người bán hàng không chấp nhận tiền của mình, Tanaka bỗng cảm thấy chột dạ. Cậu lo sợ rằng vị vua đã đưa cho mình tiền giả.
"Hở? Ơ!? B-Bộ xu này không trả tiền thức ăn được sao?" – Tanaka hỏi một cách hoảng hốt.
"Ai đời lại lấy đồng Pluton ra để mà trả tiền mua thịt xiên chứ? Tôi làm gì có tiền thối? Bộ cậu mới ở trên trời rớt xuống à?"
"‘Ra là tiền có giá trị quá lớn à?’ – Nhận ra vấn đề, Tanaka thở phào nhẹ nhõm"".
"X-Xin lỗi, nhưng tôi chỉ có một loại xu này thôi." – Tanaka cười khổ và nói một cách lúng.
Khuôn mặt của người bán hàng lộ rõ sự bất ngờ, nhưng rồi ông bình tĩnh lại và điềm đạm hướng dẫn cho Tanaka.
"Cái quái!? Thế thì cậu nên đi đổi đi chứ? Muốn mua đồ ở chợ này mà dùng đồng Pluton cũng khó lắm. Ở phía cuối đường có một cơ sở tài chính đấy! Tới đấy mà đổi!"
"Ồ, thế sao? Cảm ơn ông!"
Nghe theo người bán hàng, Tanaka cầm bao tiền của mình để đi đổi. Tuy nhiên, từ phía sau, một bóng người chạy vụt tới, giật lấy bao tiền trong tay cậu. Mọi chuyện xảy ra nhanh tới mức mà khi Tanaka kịp hoàn hồn thì tên cướp đã lẩn mất vào đám đông, cùng với túi tiền của cậu.
"ĂN CƯỚP!!!"
""Thằng ngu!!! Còn không mau đuổi theo!!!""
Tanaka liền lao theo, chen chúc qua đám đông, cố gắng tìm tên cướp. Cậu thoáng thấy hắn chạy vào một con hẻm, ngay lặp tức liền đuổi theo. Rốt cuộc, con hẻm đưa cậu tới một ngõ cụt, còn tên ăn cướp thì chả thấy đâu.
Hoàn toàn kiệt sức, Tanaka xụi lơ. Cậu quỳ xuống khóc thét lên vì phẫn nộ và tuyệt vọng.
"Không!!! Quân ăn cướp khốn nạn!!! Số tiền đó đáng ra sẽ là con đường sống của mình, giờ mất rồi thì phải làm sao đây?"
""Ừm, Thằng ngu, giờ tao sẽ nhắc lại điều mình đã nói vậy. Danh dự có làm mày no được không? À mà, rảnh thì kiểm tra túi quần đi nhé.""
Tanaka nhận ra có gì đó cộm cộm trong túi quần nên đứng dậy và móc ra xem thử.
"T... Tiền!!!"
Tanaka cảm thấy vui sướиɠ tột cùng khi nhận ra thứ trong tay mình chính là những đồng xu bằng vàng. Phải rồi, lúc mới nhận bao tiền từ vua Charles, cậu có dúi mấy xu vào túi mình!
Lần này, Tanaka dùng hai tay giữ chặt lấy những đồng xu của mình, vừa đi vào cẩn trọng nhìn láo liên như ăn trộm. Có lẽ trông thế này khả nghi lắm, nhưng Tanaka không quan tâm, có chết cậu cũng không để ai chạm vào tiền của cậu nữa.
Đứng trong một hẻm gần đó, có một bóng đen đã quan sát Tanaka từ lúc cậu bị cướp tới giờ, sau đó, hắn búng tay và biến mất như một làn sương.
---0o0---
Sau một lúc, Tanaka cũng tìm được toà nhà có tấm biển ghi ""Chi nhánh cơ sở quản lý tài chính vương quốc Astoria"" được treo ở phía trước. Có ba tầng và được sơn màu xanh da trời trang nhã, trông nó nổi bật hẳn giữa hằng hà vô số những căn nhà màu nâu gạch xung quanh.
Ngoài ra, về những gì ghi trên tấm biển, tuy Tanaka chỉ có thể thấy một đống kí tự lộn xộn, cậu vẫn có thể hiểu được nó là gì. Lúc nãy trong chợ người ta cũng toàn viết bằng chúng nên hẳn đây là ngôn ngữ của thế giới này.
""Ừm, còn chờ gì nữa mà còn đứng ngoài đây?""
Vào trong toà nhà, Tanaka tiến thẳng tới quầy giao dịch và ngồi xuống. Cậu đặt hai tay lên thành quầy và từ từ đặt những xu vàng xuống.
"T-Tôi muốn đổi tiền." – Tanaka liên tục ngó nghiêng bốn phía rồi nói một cách thận trọng.
Người nhân viên có hơi lúng túng trước hành động khả nghi của Tanaka, nhưng anh ta cũng nhanh chóng thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.
"Xin đợi một chút ạ."
Những đồng xu vàng liền được trải đều ra trên quầy, tổng cộng có sáu đồng. Anh ta cầm một đồng lên và xem xét rất kỹ lưỡng.
"Vâng, toàn bộ số này là sáu vạn Zern, vậy ngài muốn đổi ra thành dạng xu nào ạ?"
"Tôi đang cần loại xu thông dụng nhất, thuận tiện để mua đồ. Nếu những xu vàng này mệnh giá mỗi xu này là mười nghìn Zern thì chắc tôi cần loại nào giá trị khoảng một trăm trở xuống."
"Vậy ngài muốn xu Toroux phải không ạ? Nó có mệnh giá đúng là một trăm Zern đấy ạ."
"Lấy ra thử cho tôi xem được không?"
"Đây ạ."
Tanaka được đưa cho một đồng xu có màu bạc. Kích cỡ của nó bằng khoảng một phần ba đồng vàng Pluton. Hình chạm khắc của nó là một bông hoa tulip được đơn giản hoá.
"Được rồi. Tôi sẽ chỉ đổi một đồng Pluton ra một trăm đồng To... loại xu kia thôi." – Tanaka cảm thấy thực sự khó phát âm ra được cái tên của đồng xu kỳ lạ đó.
"Được thôi ạ."
Người nhân viên gật đầu và lấy một đồng vàng trong số đó, đặt vào ngăn đựng tiền. Sau đó, anh ta yêu cầu đồng nghiệp của mình mang một cái túi ra đưa cho Tanaka.
"Chúng tôi đã đặt đủ một trăm đồng Toroux ở trong chiếc túi này. Ngài có thể kiểm tra nếu muốn. Ngoài ra, chúng tôi sẽ làm một bản cam kết về giao dịch này để đảm bảo tính minh bạch giữa hai bên."
"Thế thì tuyệt."
Tanaka đếm từng đồng trong chiếc túi một cách kĩ càng, khi đã thấy đủ thì mới chuyển qua đọc cam kết. Nó nói rõ về cuộc giao dịch giữa hai bên và nhấn mạnh việc cơ sở tài chính này sẽ chịu trách nhiệm nếu có gì sai sót. Cảm thấy hài lòng, Tanaka cầm lấy chiếc bút lông ngỗng và kí tên mình vào.
"Được rồi."
“Xin hỏi liệu ngài có muốn gửi tiền vào cơ sở tài chính này không ạ?” – Người nhân viên không quên quảng cáo với một nụ cười niềm nở
“Hả? À… Ờ, không… Khoan, nghĩ lại thì có! Có, tôi muốn gửi năm đồng xu vàng này đây.” – Dù có hơi phân vân, nhưng rốt cuộc Tanaka vẫn quyết định sẽ gửi tiền.
Nghe rằng Tanaka đồng ý gửi tiền, người nhân viên liền nở một nụ cười tươi rói. Và khi biết là cậu chưa có tài khoản, anh ta liền giới thiệu rất nhiều kiểu ưu đãi, nhiều tới mức Tanaka nghe chưa xong đã muốn nhức đầu. Rốt cuộc cậu chọn đại một kiểu nghe có vẻ hợp lý rồi nhanh chóng lập tài khoản để gửi tiền vào nơi này.
"Xong cả rồi. Ngài cần gì nữa không ạ?”
“Không cần đâu.”
“Vậy chúc ngài một ngày tốt lành ạ!"
"Cảm ơn."
Rời khỏi đó, Tanaka nhanh chóng tìm một chỗ nào đó để mua bữa sáng. Tuy hình ảnh xe bán thịt xiên có xuất hiện trong đầu cậu, nhưng Tanaka gạt nó qua một bên, giờ chẳng phải lúc để ăn uống xa xỉ. Cậu tìm đến một lò bánh mì cách đó không xa.
Thứ Tanaka mua là món rẻ nhất của tiệm, bánh mì khô, chỉ có mỗi một Zern. Hiển nhiên là cậu bị ông chủ tiệm cằn nhằn khi bắt ổng thối tận 99 Zern.
Ngồi trên một băng ghế gỗ gần đó, Tanaka thưởng thức bữa sáng tồi tàn của mình.
Chiếc bánh khác hẳn với loại bánh mì mềm và ngon cậu từng được ăn ở Trái Đất. Nó cứng khủng khϊếp, cứ như được làm ra để thử thách hàm răng của con người. Miếng bánh khô khốc ăn vào cứ nghẹn ứ ở cổ họng, nuốt mãi mà chẳng trôi.
Tanaka liền chạy đến đài phun nước gần đó, dùng tay hứng nước uống cho đỡ nghẹn. Bữa ăn tuy kham khổ là thế, nhưng ít ra thì cậu vẫn có cái để mà bỏ vào mồm.
"Nghĩ lại, lúc đầu nhà vua cho mình tận một trăm đồng vàng. Mà mỗi đồng trị giá tận mười nghìn Zern, thế chẳng phải mình đã có tận một triệu sao!? Còn cái bánh này có mỗi một Zern. Một triệu cái bánh... Nếu mà không bị cướp thì đã có ăn suốt đời rồi! Khốn nạn! Đúng là khốn nạn mà!!!”
Tanaka chửi một hồi lâu cho đỡ tức, nhưng rồi lại thôi, giờ khóc lóc buồn rầu cũng chẳng ích gì, cậu đành cam chịu.
Ngồi lại trên băng ghế, Tanaka loay hoay gọi thẻ trạng thái của mình ra để xem kĩ hơn. Với một tiếng chuông, tấm thẻ trạng thái của Tanaka xuất hiện ngay trước mặt cậu.
"Hừm, tình trạng là suy dinh dưỡng sao? Có lẽ mình nên sớm tìm cái gì đó bỏ bụng thôi…”
Tanaka lướt qua chủng loài, giới tính và tuổi tác, cậu ấn vào chức nghiệp Kẻ Vô Dụng của mình, một bảng thông tin phụ hiện ra ngay lập tức.
Kẻ Vô Dụng: Là chức nghiệp dành cho một kẻ vô dụng.
Đọc qua dòng chữ ngắn ngủn này khiến Tanaka cảm thấy cay đắng khó tả...
""Ừm, ngắn gọn xúc tích nhỉ?""
Tiếp theo, Tanaka xem thử Cấp và những kĩ năng mình có.
Cấp: Cấp (hay còn được gọi là cấp độ) chính là thước đo sự phát triển của mỗi người. Khi bạn tiêu diệt kẻ địch, bạn sẽ nhận được lượng điểm kinh nghiệm nhất định. Sau khi đã có đủ lượng điểm kinh nghiệm, hệ thống sẽ tiến hành việc tăng cấp.
+Mỗi khi tăng cấp, các chỉ số cơ bản sẽ thay đổi tuỳ theo mỗi người.
+Mỗi khi tăng cấp sẽ có 5% khả năng xuất hiện hiệu ứng giúp hồi phục cơ thể về tình trạng khoẻ mạnh nhất.
Cấp hiện tại của bạn là 1!
"Vụ hồi phục cơ thể nghe có vẻ hay thật đấy! Giờ coi thử mấy kĩ năng của mình làm được gì nào!"
Giám Định (Cấp 1): Giúp cho người sử dụng có thể hiểu được phần nào bản chất của vật muốn giám định.
"Không tệ..."
Thông Hiểu Ngôn Ngữ (Cấp 1): Giúp cho người sở hữu có thể hiểu được một vài ngôn ngữ nhất định.
"Nếu không có kĩ năng này thì mệt cho mình rồi."
Quả thật, đã ở chốn đất khách quê người thế này, nếu đến ngôn ngữ của họ còn chẳng biết nói thì chắc chắn Tanaka chẳng có cơ may sống sót.
Cơ địa của Kẻ Vô Dụng (Độc nhất): Cơ địa mà một kẻ vô dụng nên có.
+Giảm 80% lượng điểm kinh nghiệm nhận được.
"Dù chẳng rõ điểm kinh nghiệm là gì… nhưng vừa bị nhục mạ vừa bị cắt giảm thì khó chịu thật đấy thật đấy.”
Tanaka hậm hực chuyển qua xem kỹ năng tiếp theo cậu có.
Dịch Chuyển Ngẫu Nhiên (x1): Dịch chuyển người sử dụng tới một địa điểm hoàn toàn ngẫu nhiên.
"Ngẫu nhiên? Tức là không được quyết định nơi mình sẽ tới sao?”
Dòng mô tả ngắn gọn này quá sức mơ hồ. Nhưng chính vì thế mà nó mới khiến Tanaka sợ hãi khi nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra nếu sử dụng kỹ năng này… Lỡ như cậu sử dụng nó rồi bị ném vào một nơi đầy kẻ địch hay ngay giữa biển thì chắc chỉ có nước bỏ xác.
+Mối liên kết với /…/: Không đủ thẩm quyền để giám định.
"Không đủ thẩm quyền… Là thế quái nào…" – Tanaka thở dài thườn thượt – “Thế là mình có hai kĩ năng hữu dụng. Nhưng ba cái còn lại thì… khốn nạn thật…”
Tanaka vò đầu, bứt tóc khi cân nhắc tình trạng hiện tại: chẳng còn bao nhiêu tiền, thiếu kiến thức trầm trọng về thế giới này, không nhà cửa…
“Vô vọng… vô vọng rồi…”
---OoO---
""Ừm, cho tao hỏi này! Mày có biết mày đã làm được gì trong suốt mấy ngày qua không? Đếch làm cái đinh gì cả!!!!""
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Tanaka rời khỏi cung điện. Cậu đã tìm được cho mình một phòng trọ với giá cho thuê rẻ mạt để ở. Tuy nhiên, trong thời gian qua, cuộc sống của Tanaka vẫn chưa có tiến triển gì nổi bật.
Hằng ngày, cậu vẫn ra ngoài đi tản bộ loanh quanh trong thành phố, hỏi han người dân và ghi nhớ những điều cần thiết, chẳng hạn như lỡ có bị ốm thì phải đi đâu. Khi thấy đói thì mua bánh mì khô ăn và về nhà trọ nghỉ khi mệt
Tuy nhiên, hiện tại Tanaka vẫn chưa có công việc.
Dù cậu chỉ tốn khoảng 3 Zern một ngày cho việc ăn, nhưng mấy thứ như quần áo và tiền thuê phòng (bị ép phải đặt cọc trước hai tháng) cũng hơi bị thấm.
""Ừm, tao nhắc lại lần nữa nhá! Kiếm việc đi!!!!"
"Chắc mình nên thử tới cái nơi mà người ở đây gọi là hội mạo hiểm giả vậy. Nghe bảo chỗ đó dễ kiếm việc lắm."
""Ừm, đi làm đi!""
Tanaka thay đồ rồi rời khỏi phòng trọ, dĩ nhiên là không quên khoá cửa lại.
Toà nhà của hội mạo hiểm giả toạ lạc khá gần cổng phía Đông của thành phố. Ở đó, họ có thể dễ dàng vận chuyển vật liệu ra vào, và mạo hiểm giả cũng có thể rời khỏi thành phố tiện hơn.
Ở bên trong chật kín người, và hầu như ai cũng trang bị áo giáp và vũ khí. Đã nơi này còn ồn ào và ám đầy mùi mồ hôi.
Tanaka lách qua đám đông một cách cẩn thận để không bị đống vũ khí sắc lẹm quẹt trúng và tiến tới bàn tiếp tân. Tuy vậy đã có một hàng người ở đó nên cậu cũng đành đứng xếp hàng chờ tới lượt. May mà họ làm việc khá nhanh nên chẳng mấy chốc chỉ còn một người đứng trước cậu.
"Người tiếp theo!"
Thấy đã tới lượt mình, Tanaka liền tiến tới và ngồi xuống ghế. Người tiếp tân là một cô gái ăn vận gọn gàng và có khuôn mặt khá dễ nhìn.
"Xin chào, cậu cần gì nào?"
"Ơ, à, vâng! Tôi muốn gia nhập hội mạo hiểm giả."
"Thế à? Phí gia nhập sẽ là hai trăm Zern, cậu có chứ?"
"Có!” – Tanaka trả lời và đặt hai đồng bạc Toroux lên bàn.
"Được rồi, đợi tôi một chút."
Cô tiếp tân quay người lại, lựa và lấy một tờ giấy trong hàng chồng giấy tờ rồi đưa nó cho Tanaka.
"Cậu có biết đọc và viết không?"
"Cũng biết chút chút."
"Được rồi, đây là giấy đăng kí làm thành viên của hội, cậu đọc đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Cầm lấy cây bút lông ngỗng cạnh đó, Tanaka chấm chấm nó vào lọ mực rồi viết thoăn thoắt. Vài ngày trước, Tanaka nhận ra rằng kĩ năng Thông Hiểu Ngôn Ngữ của mình cực kỳ tiện lợi, nó không chỉ giúp cho cậu hiểu được lời nói và kí tự của người thế giới này. Chỉ cần Tanaka nghĩ tới việc muốn viết cái gì, tay cậu sẽ tự động viết ra những từ đó được ngay.
Loáy hoáy một chút là Tanaka đã điền xong tờ giấy đăng ký với những thông tin của mình. Cậu kí tên mình vào rồi đưa nó lại cho cô ta, kèm theo là hai đồng Toroux.
"Được rồi, Akashi Tanaka nhỉ? Cậu có cái tên hơi lạ đấy nhỉ... Xin lỗi, trước tiên, xin chào mừng cậu gia nhập Hội Mạo Hiểm Giả!"
"Cảm ơn."
"Hiện tại cậu sẽ bắt đầu ở cấp Sắt. Vì thế những nhiệm vụ mà cậu được nhận đều sẽ là loại dễ."
"Cấp Sắt?"
"Đây, ý là cái này đây."
Cô tiếp tân lấy ra một tấm thẻ kim loại kích cỡ không khác thẻ tín dụng là mấy và đưa nó cho Tanaka.
"Đây chính là thẻ Mạo Hiểm Giả của cậu, vì cậu mới khởi đầu nên nó được làm bằng sắt. Cấp Sắt nghĩa là thế đấy. Sắt là thấp nhất, rồi tới Đồng, Bạc, Vàng và cao nhất là cấp Đặc Biệt. Cậu càng hoạt động nhiều thì sẽ càng nhanh lên cấp. Lên cấp cao hơn thì sẽ được thực hiện những nhiệm vụ khó hơn."
"Ừm, chỉ là hỏi chơi thôi, nhưng liệu tấm thẻ này có cho phép tôi vay vốn ở cơ sở tài chính không lãi suất được không? Hoặc nếu bán đi cho nhà sưu tập thì liệu tôi có đủ tiền sống sung túc cả đời không?"
‘Ừm, mày lậm phim ảnh lắm rồi…’
"Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy? Ở đây bọn tôi không cho vay tiền, với ai lại đi mua thứ này làm gì?”
"Ờ... Đúng là chuyện không dễ thế được ha?" – Tanaka mỉm cười gượng gạo và gãi gãi đầu
Thấy cô tiếp tân nhìn mình như thú lạ mới xổng chuồng, Tanaka cũng có phần thấy xấu hổ
"Thế giờ cậu còn câu hỏi nào không?"
"À, không! Giờ cô có thể giao cho tôi nhiệm vụ nào dễ thực hiện một chút không?"
---OoO---
Trời thì nắng như đổ lửa, còn Tanaka thì đang còng lưng ra mà nhổ cỏ, mồ hôi nhễ nhại khắp cả người. Đây chính là nhiệm vụ mà cậu đã nhận làm, chăm sóc sân vườn cho dinh thự nhà quý tộc.
"Chẳng biết hai chữ mạo hiểm có phải là nói quá không nữa? Chẳng phải chỗ đó cơ bản thì cũng chỉ là nơi môi giới việc làm thôi sao?"
Tanaka quệt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và đứng dậy, bên cạnh cậu là một đống cỏ đã nhổ xong. Phần công việc của cậu cũng đã gần xong rồi, chỉ còn một khu nhỏ nữa thôi.
Ngoài Tanaka ra, cũng có vài "mạo hiểm" giả cấp Sắt khác cùng làm công việc này, và họ khá là thân thiện. Tán gẫu một hồi thì Tanaka và họ cũng quay lại làm việc cho xong.
Chẳng mấy chốc, Tanaka đã xong việc của mình. Cậu tới gặp người quản gia của dinh thự và nhờ ông ta đánh giá nhiệm vụ của mình. Sau khi xong xuôi, cậu cáo từ và nhanh chóng tới hội để đổi lấy tiền thưởng.
Cầm túi tiền trong tay, tâm trạng Tanaka vui hẳn lên. Tuy không thể sánh với gần cả trăm đồng Pluton đã bị cướp mất, nhưng đây chính là tiền mồ hôi công sức cậu bỏ ra mới kiếm được.
Có tiền trong tay, Tanaka suy nghĩ về những gì mình sẽ mua. Nhu yếu phẩm? Quần áo? Hay một bữa ăn đàng hoàng một chút để tự thưởng bản thân?
"Ôi chà! Sao mà trông quen thế nhỉ? Chẳng phải Tanaka đó sao? Đúng rồi!"
Tanaka giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói đó. Chẳng cần quay lại nhìn mặt, Tanaka đã đủ biết chủ nhân giọng nói đó là ai, cậu quá quen nghe nó rồi mà.
"Endou..." – Tanaka lẩm bẩm.
Phải, kẻ đang nói đó chính là Bugotaka Endou, tên côn đồ chuyên khủng bố Tanaka. Tuy không biết một tên như hắn đang làm gì ở đây. Nhưng Tanaka biết rằng mình không nên dây vào làm gì.
Tuy nhiên, trước khi Tanaka có thể lẩn vào đám đông, một bên vai của cậu đã bị ai đó giữ lại, làm cậu chẳng tài nào chạy được.
"Này này, đi đâu mà vội thế hả anh bạn? Bạn bè lâu ngày không gặp mà sao lạnh lùng thế?"
"Thả tôi ra!"
Tanaka vùng vằng, cố thoát khỏi bàn tay gọng kìm của Endou. Tuy nhiên, Endou đã bắt Tanaka phải giữ yên bằng cách dí lưỡi dao vào gáy cậu. Hai tên đàn em của Endou xuất hiện và giữ chặt lấy cậu.
Sau đó, Tanaka bị bọn Endou dẫn đi. Khi đã tới được một khu ổ chuột vắng người, chúng ném cậu xuống đất.
"Dạo này mày khoẻ không Tanaka?"
"..."
Tanaka không trả lời, cậu cố suy nghĩ tìm cách để thoát khỏi rắc rối này.
"Khoẻ lắm hả? Tốt, tốt lắm!"
Nói thế rồi Endou đưa chân sút một cú vào bụng Tanaka.
"Hự! Ư! Ư! Khụ khụ!"
"Ừm, sao toàn nhắm vào bụng mà đánh thế?"
"Ừ! Tao cũng rất vui khi gặp mày, Tanaka ạ! Hahaha!" - Endou nói và nở một nụ cười rạng rỡ.
"Thôi, không đùa nữa, vào chuyện chính nào! Mày biết không? Tụi tao được lão vua đó cấp cho chút tiền, nhưng lỡ tiêu xài hết rồi. Nghe nói mày được lão cho cả trăm đồng vàng phải không? Cho tụi tao mượn đi."
"Tôi không có..."
"Thôi nào, lẽ nào mày tiêu hết số đó trong một tuần thôi á? Đừng có xạo với tao!"
Endou giáng một đấm thẳng vào mặt Tanaka.
"T... Tôi bị cướp!"
"Bị cướp ấy hả? Mày nghĩ tao quan tâm chắc? Mà mày mày giắt cái túi gì bên hông cái gì thế kia? Đưa đây!" - Endou cười vang lên rồi nói bằng giọng ra lệnh.
"K-Không."
Dù sợ hãi, Tanaka vẫn liều mình gạt cánh tay đang đưa tới của Endou qua một bên.
"Hử? Tao vừa mới nghe cái gì ấy nhỉ? Nói lại cho tao nghe coi!"
"T-Tôi sẽ không đưa số tiền này cho các người! Đây l-là tiền mồ hôi nước mắt của tôi!" – Tanaka nói bằng một giọng run rẩy
"Ồ, ồ, hiểu rồi!" – Endou gật gù mỉm cười…
…rồi ngay lập tức giáng thẳng vào mặt Tanaka một cú đấm thật lực. Dù đã đoán trước chuyện này có thể xảy ra, nhưng Tanaka vẫn không tài nào đỡ nổi đòn đánh.
"Nói cho mày biết này Tanaka!" – Endou giơ bàn tay phải của mình ra trước mặt Tanaka – "Thấy cái nhẫn tao đang đeo chứ? Theo lời lão vua kia thì chỉ cần đeo nó là tao có thể giữ cho sức mạnh của tao không khác gì người thường! Tao đấm thì chắc mày không có chết nổi đâu! Nên mày chịu khó ngồi yên cho tao xả tức tí nhá!"
Nói rồi Endou nắm lấy cổ áo Tanaka và bồi thêm cho cậu một cú móc phải, rồi lại thêm một cú nữa... Bị đối xử như một cái bao cát để Endou luyện đấm, chẳng mấy chốc mà mặt mày Tanaka sưng vù thảm hại.
"Hức... Ư... A..."
"Ừm, ui chà! Trông đau đấy, chắc đang tức lắm phải không nào? Này, tao không nghĩ mày có thể nghe được những lời tao nói... Nhưng nghe tao hỏi này! Có muốn trả thù không? Có muốn thử dạy cho lũ chó chết này một bài học không?"
"Thôi được rồi đại ca, thêm nữa thì nó chết mất."
"Ờ, mày nói cũng đúng!"
Rốt cuộc, Endou cũng thả Tanaka ra, cậu gục xuống, đập mặt xuống nền đất bẩn thỉu.
"À, suýt quên!"
""Ừm, dĩ nhiên là mày muốn rồi nhỉ? Chẳng ai lại thích bị hành hạ suốt đời cả!""
Endou cúi người xuống, và giật lấy túi tiền giắt bên hông của Tanaka, hắn mở nó ra để kiểm tra tiền bên trong.
"Cũng không tệ, cho xin nhá!"
"Này đại ca, tại sao anh phải lấy tiền của nó làm chi? Muốn thì cứ đòi lão già đó thôi? Lão ta là vua mà, gấp trăm lần số này cũng đâu phải là khó?"
"Mày ngu lắm! Tao đâu có làm vậy chỉ vì mấy đồng xu lẻ này? Tao đang cần được xả stress một chút ấy mà! Hahaha!!!"
""Chúng coi thường mày đấy! Mày muốn cả đời làm rác rưởi sao? Không à? Tốt lắm! Vậy thì hãy nói theo ta này! Ta sẽ trao cho ngươi cơ thể này…"
"Đại ca nói đúng thật! Biết vậy em cũng nhào vô dần cho nó một trận rồi!"
Dường như trận đòn của Endou ảnh hưởng tới đầu Tanaka nhiều hơn hắn tưởng nhiều, bởi cậu ta bắt đầu làu bàu thốt ra những lời lảm nhảm vô nghĩa.
"Ta sẽ trao cho ngươi cơ thể này..."
""Sức mạnh của ta sẽ thuộc về ngươi...""
"Thằng này nói cái mẹ gì thế? Mê sảng rồi à?"
"Hay đại ca đấm vào đầu nó mạnh quá?"
Cả nhóm Endou trở nên bối rối trước hành động bất thường của Tanaka, chúng chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
"Ta sẽ giải thoát ngươi khỏi những xiềng xích trói buộc."
""Phá tan mọi giới hạn, huỷ diệt mọi thứ dám cản đường!""
"Ta và ngươi..."
"Là một thể thống nhất!"
"Hãy để con quái vật được giải thoát!" – Tanaka hét vang lên.
""Hãy để con quái vật được giải thoát!""
""Đồng Bộ Linh Hồn!!!""
Sao khi ngửa cổ lên trời hét lên như thế, nhận thức của Tanaka về thế giới xung quanh trở nên mờ nhạt hẳn đi. Cậu lảo đảo rồi gục xuống như một con rối đứt dây, chẳng còn động đậy nữa.
Endou lại gần và lấy chân khều khều người Tanaka, nhưng lại chẳng có chút phản ứng gì cả.
"Có khi tao lỡ đập đầu nó hơi mạnh quá thật..."
Ngay cả Endou cũng trở nên bối rối trước những hành vi kỳ lạ của Tanaka. Hắn và đàn em ngay lập túc quyết định trong im lặng rằng mình không nên dây dưa vào chuyện này thêm chi nữa.
"Đi thôi tụi bây."
"Vâng!"
Cả bốn tên côn đồ quay người lại toan bỏ đi. Nhưng bỗng nhiên có thứ gì đó vươn tới từ phía sau, chụp lấy chân một tên đàn em của Endou, làm hắn giật bắn người.
"Hả? Cái gì vậy?"
Khi nhận ra đó chỉ là bàn tay của Tanaka, tên đàn em nhanh chóng trở nên khó chịu và liền lắc mạnh chân mình.
Tuy nhiên, Endou nhận ra có gì đó là lạ, ngoại trừ cánh tay phải đang nắm lấy chân đàn em mình, cơ thể của Tanaka chẳng cử động tí nào. Thành thật mà nói thì cảnh này khá là rùng rợn.
"Này, bỏ ra coi! Thằng chó này!"
"Làm gì mà lâu vậy hả Kenta? Sức nó yêu như sên mà?"
"Em đang cố đây nè! Mà thằng này dai như đỉa ấy!" – Kenta nói một cách hằn học.
Dù gã Kenta có làm gì đi nữa, bàn tay của Tanaka cũng chẳng nới lỏng ra, ngược lại, càng lúc nó càng siết chặt lấy chân hắn.
"Này... Đau đấy! Chậc, thằng này! Tao nói đau mày biết nghe không hả!? Đau!!! Đau quá!!!! Đại ca!!! Giúp em với! Chân! Chân em sắp gãy rồi!!!!"
Khuôn mặt của tên Kenta tái nhợt, biểu lộ rõ sự đau đớn và kinh hoàng. Hắn cố gỡ những ngón tay đang bấu chặt lấy chân mình như gọng kìm nhưng vô ích.
"Cái gì!? B-Bớt đùa đi Kenta..."
"Á! C-Chân tao!!!"
Một tiếng gãy giòn tan phát ra từ xương ống quyển của Kenta khi nó bị nghiền nát trong tay Tanaka. Cơn đau ngoài sức tưởng tượng khiến cho Kenta chỉ có thể hét thất thanh trước khi bất tỉnh.
"Cái mẹ gì thế!!!" – Endou hét toáng lên một cách hoảng hốt.
Tanaka nãy giờ vẫn nằm yên bỗng nhiên đứng dậy và co giật dữ dội, tay chân cử động loạn xạ, cứ như cậu đang lên cơn động kinh. Mắt của Tanaka trắng dã và nổi đầy gân máu, chẳng còn thấy tròng đen nữa. Hai hàm răng cứ liên tục đánh lập cập vào nhau, miêng sùi bọt mép. Còn đầu của cậu thì có vẻ không thích ở yên một chỗ, nó lúc thì nghiêng sang một bên, lúc thì bất ngờ giật về vị trí cũ. Nhìn cảnh này dễ làm người ta liên tưởng tới một người bệnh dại. Đám Endou bị những chuyện đang xảy ra doạ cho mất hồn mất vía.
""Kiehehehehe!!!""
Tiếng cười phát ra từ miệng của Tanaka nghe không giống giọng của con người chút nào. Nghe giống như có hai người đang cười cùng lúc vậy.
"Mẹ nó! Gϊếŧ thằng khốn này thôi!!! Kadou! Tekuzu! Lên!!!"
Cả ba rút vũ khí của mình ra và lao về phía Tanaka. Gặp phải tình cảnh ba đánh một thế này, Tanaka vẫn bình tĩnh nhếch mép nở một nụ cười dài tới tận mang tai.
""Kiehehehehehe!!!!!!""
Vừa cười điệu cười ma quỷ của mình, Tanaka vừa cúi người xuống, nắm áo tên Kenta vẫn còn đang bất tỉnh. Và như một vận động viên ném tạ, Tanaka ném cơ thể của Kenta thẳng về phía đám đầu gấu. Thấy vậy, Endou thì tránh qua một bên, còn Tekuzu sử dụng kĩ năng của mình để nhảy lên cao. Số người bị bất tỉnh vẫn tăng lên thành hai do Kadou không kịp phản ứng trước Kenta đang bay tới.
Tận dụng việc mình đang ở trên không, trong khoảnh khắc đó Tekuzu giơ kiếm lên, chuẩn bị bổ thẳng xuống đầu Tanaka... Tuy nhiên, trước khi lưỡi kiếm chạm được vào da thịt của Tanaka thì cả nó lẫn Tekuzu đều dừng lại giữa không trung, cứ như là hắn bị đông cứng ở nguyên vị trí và tư thế đó vậy.
Tanaka lại rặn ra một nụ cười méo mó trên mặt, hai tròng đen của mắt cậu dần dần di chuyển lại đúng vị trí của chúng.
"Chuyện quái gì thế này!? Là mày làm phải không? Tanaka? Thả tao xuống ngay, đồ chó!"
Tanaka chẳng nói chẳng rằng, chỉ phất tay mình qua bên phải. Ngay lập tức, cơ thể đang lơ lửng của Tekuzu bay sang một bên, đập mạnh vào bức tường.
Lợi dụng lúc Tanaka đang phân tâm, Endou nhanh tay phóng hai con dao về phía cậu.
May thay, Tanaka kịp nhận ra chuyện này, cậu liền đưa tay trái về phía trước, một trong hai con dao liền khựng lại giữa không trung như bị cái gì đó giữ lại. Đối với con dao còn lại, Tanaka chỉ cần nghiêng đầu qua một bên để né nó.
"Chậc! Mẹ nó..."
""Kiehehehehehehe!!!!”
Lúc này đây, Endou là kẻ cuối cùng còn đứng vững, bản thân hắn cũng đang cảm thấy kinh hãi trước Tanaka, thứ có lẽ đã không còn ở trong phạm trù con người nữa rồi...
Tuy vậy, Endou quyết không bỏ đàn em lại mà chạy, hắn thà chết còn hơn làm thế.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một câu hỏi nảy ra trong đầu Endou - "Khoan! Tại sao thằng chó này lại phải tránh con dao thứ hai nếu nó có thể khiến cho mọi thứ dừng lại như phim Ma Trận? ...Trừ khi nó không thể khiến cho mọi thứ dừng lại! Phải rồi! Rõ ràng là nó không thể! Tuy không biết kỹ năng của nó là cái mẹ gì, nhưng chắc hẳn phải có giới hạn!"
Tanaka bất ngờ lao về phía Endou với một tốc độ đáng kinh ngạc, nhanh chóng áp sát hắn ta.
Endou vừa kịp rút từ trong phía sau thắt lưng thêm hai con dao găm nữa, và đứng vào thế chuẩn bị nghênh chiến, hai tay hai dao. Vung con dao trong tay phải, Tanaka đã bắt đối thủ phải vào thế phòng thủ.
""Chắc chắn là kỹ năng của nó có giới hạn gì đó, hoặc cần thoả một số điều kiện nhất định thì mới dùng được, nếu không thì tại sao nó phải tấn công bằng dao?""
Dù có hai con dao và đáng lẽ là những chỉ số cao gấp trăm lần Tanaka, Endou vẫn phải chật vật lắm mới không để bị xỉa cho một nhát chí mạng.
Tuy nhiên, Endou nhận ra rằng Tanaka chỉ đang vung dao một cách loạn xạ lợi dụng sức mạnh và tốc độ có phần nhỉnh hơn. Khi Tanaka để lộ một sơ hở ở bên sườn trái, Endou liền đâm về phía đó.
"Chết đi đồ khốn!!!"
Tia lửa bắn ra khi hai lưỡi dao va chạm với nhau. Chẳng biết bằng cách nào, nhưng Tanaka đã kịp đưa con dao trong tay mình ra để đỡ đòn. Tuy vậy, Endou đang dùng tới tận hai con dao, hắn liền nhắm vào cổ của Tanaka mà đâm.
Tuy nhiên, trước khi có thể đả thương Tanaka, cả cánh tay phải của Endou đã bị chặn lại. Endou cảm thấy giống như nó đã bị một lực vô hình giữ chặt lấy, không tài nào di chuyển được.
Tanaka tước hết hai con dao khỏi tay Endou và vứt chúng đi. Chỉ dùng tay trái của mình, Tanaka cũng có thể dễ dàng nhấc Endou lên khỏi mặt đất. Dù Endou có cố giãy đạp vùng vẫy, cố gỡ tay Tanaka cỡ nào thì cũng vẫn vô ích.
"Khặc! Ặc-ặc!!!"
Tuy đã ép được Endou vào đường cùng, nhưng trông Tanaka lại không được ổn lắm. Tĩnh mạch phồng lên đầy trên mặt, mắt trái cậu cứ giật giật liên tục và mũi chảy máu đầm đìa.
Lăm lăm con dao trong tay, Tanaka đâm một nhát vào bụng của Endou. Khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của hắn, cậu lại cười nắc nẻ, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú. Tiện tay, Tanaka cũng lấy lại túi tiền của mình luôn.
""Kiehehehe!!!”’
Tuy vậy, dường như hi vọng vẫn chưa biến mất khỏi ánh mắt của Endou. Mắt hắn cứ nhìn về phía sau lưng Tanaka, nhưng cậu vẫn chưa để ý tới chuyện này.
"L-Làm đi!!!" – Endou hét lên.
Bỗng nhiên, đầu của Tanaka bị cái gì đó đập vào từ phía sau. Cánh tay bóp lấy cổ họng của Endou nới lỏng ra, cho phép hắn thoát ra khỏi cảnh hiểm nghèo. Tanaka gục xuống đất, ở phía sau lưng cậu, Tekuzu đang đứng đó với một cục gạch đẫm máu trong tay.
"Khụ khụ!"
"Đại ca không sao chứ?"
"Tao không sao... Cảm ơn mày. Không có mày chắc tao về chầu ông bà thật rồi."
""Kiehehehehehehe!!!!’”
Điệu cười ma quỷ của Tanaka lại vang lên lần nữa, tứ chi cậu cứ giãy đành đạch, doạ cho Endou và Tekuzu một phen khϊếp vía.
"Mày giúp Kadou đi, còn tao sẽ lo thằng Kenta! Giờ tao chẳng muốn phải đánh tiếp với thằng chó điên kia đâu!"
Thế nhưng, cho tới tận lúc Endou và đồng bọn đã chạy đi hết, Tanaka chẳng đứng dậy nữa, chỉ nằm luôn ở đó, tay vẫn nắm chặt lấy túi tiền.