Cậu không ngờ bản thể nhỏ bé của mình chỉ ăn được từng này.
Trên cái bụng phình ra còn có thêm một ngón tay, Phó Doãn Xuyên chọc vào cái bụng của Dư Ý, giọng lạnh lùng: "Nghe nói rắn có thể ăn được lượng thức ăn gấp mấy lần cơ thể, tất cả những thứ này có đổ được hết vào người mày không?"
Đầu ngón tay của anh lướt qua bụng Dư Ý, mang theo một cảm giác ớn lạnh, khiến Dư Ý sợ hãi không dám cử động.
"Thế thì chỗ này có nổ tung không?"
Dư Ý lấy lòng thè lưỡi ra liếʍ ngón tay anh.
Áp lực trên bụng cậu biến mất, cậu nghe thấy Phó Doãn Xuyên nghiến răng nói: "Sau này không được liếʍ tao nữa, biết chưa?"
Sau đó anh vọt vào nhà tắm, tiếng nước quen thuộc vang lên.
Lúc này, Dư Ý mới nhớ ra người đàn ông này mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, cậu khó khăn lật người lại, trước mắt là đĩa khoai tây, nhưng cậu không thể ăn được nữa.
Phó Doãn Xuyên sai người dọn đồ ăn thừa trên bàn, liếc nhìn con bạch xà đang cuộn tròn ở một bên, cười chế giễu nói: "Ăn thế này, mắt to bụng nhỏ."
Anh vẫn chưa quen với việc đột nhiên rảnh rỗi, nên mở Weibo lên xem, lướt qua phần bình luận bên dưới bài đăng hôm qua.
"Chú ơi, nó tên là gì vậy?"
Phó Doãn Xuyên đọc được bình luận này, động tác tay hơi dừng lại, đúng vậy, thú cưng nào cũng có tên, anh vẫn chưa đặt tên cho nó.
"Nó là trống hay mái... Có lẽ rắn thì phải là đực hay cái?"
Phó Doãn Xuyên buông điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào cái đống bên gối, trầm ngâm một lúc, sau đó lại cầm điện thoại lên, vào Baidu: "Làm sao để phân biệt được giới tính của rắn?"
Anh đặt điện thoại xuống, cầm lấy Dư Ý đã ăn no mà cuộn tròn thành một quả bóng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đực dài cái ngắn... Đực dài cái ngắn...”
Dư Ý đang mơ màng sắp ngủ thì bị bắt duỗi thẳng người rồi lại bị Phó Doãn Xuyên lăn qua lộn lại một phen.
“Trông mày ngắn như vậy, làm sao tao biết dài như mày được coi là dài hay ngắn chứ.” Phó Doãn Xuyên chép miệng tiếc nuối, buông Dư Ý ra rồi lại cầm điện thoại tìm xem biện pháp tiếp theo.
“Theo phương pháp khoa học thì là quan sát bộ phận sinh sản. Bộ phận sinh sản của rắn cái chính là hậu môn của nó, không có cấu tạo đặc thù. Còn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của rắn đực có một đôi cơ quan tiếp xúc dạng túi…”
Phó Doãn Xuyên đọc ngay trước mặt Dư Ý làm cậu nghe rõ rành mạch. Thấy anh còn đang nhìn di động, Dư Ý vặn vẹo thân thể muốn lén bò đi, nhưng chiếc giường quá rộng, cậu lao lực vặn vẹo hồi lâu, còn chưa nhìn thấy mép giường đã lại một lần nữa bị anh nhấc lên.
Giọng nói trầm thấp đầy hài hước của người đàn ông truyền đến từ trên đầu: “Định đi đâu thế, để tao xem mày là đực hay cái nào.”
Dư Ý điên cuồng vặn vẹo muốn chạy trốn, nhưng đuôi của cậu bị Phó Doãn Xuyên nắm chặt trong tay nên dù cố gắng nhưng lại không có tác dụng. Vảy ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cậu bị anh dùng tay mở ra, lại nghe thấy anh giở giọng đùa giỡn: “Đúng như trên mạng nói thật, có hai cái này.”
Cơ thể Dư Ý cứng đờ, ngừng giãy giụa, con ngươi màu hoàng kim mất đi ánh sáng.
Cậu, đã bị ô uế, bị người ta xem hết mất rồi.
Nơi bí ẩn chưa từng bị người chạm đến nay lại truyền đến nhiệt độ cơ thể của con người, người đàn ông lại lên tiếng trêu chọc: “Hai cái nho nhỏ, đáng yêu quá.”
Con rắn mất đi giấc mơ mà cứng đờ nằm trên tay Phó Doãn Xuyên, không hề nhúc nhích.
Phó Doãn Xuyên nhẹ nhàng xoay người con rắn trắng lại, mặt đối với mặt, thương lượng đặt tên cho cậu: “Về sau gọi mày là Nhị Tiểu nhé, thích hợp với mày lắm đó.”
Dư Ý cuộn tròn người lại, dùng nó để phản đối cái tên làm tổn thương lòng tự trọng của mình.
Nhưng Phó Doãn Xuyên không thèm quan tâm đến suy nghĩ của rắn cưng, không ngừng gọi cái tên vừa đặt: “Nhị Tiểu, Nhị Tiểu?”
Dư Ý không thèm để ý đến anh. Mẹ nó, cái tên cuồng sạch sẽ này, lát nữa anh ngủ tôi nhất định sẽ đi nặng vào cốc nước của anh để báo thù!