Ông chú nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu đến đây trực tiếp ký hợp đồng, sau khi cậu ra mắt, chúng tôi sẽ chia 7-3, cậu 3 công ty 7, còn cung cấp chỗ ăn chỗ ở, có thể được chọn tài nguyên trước, thế nào?”
Lúc này Dư Ý mới buông mảnh giấy xuống, ông chú cách cậu tầm 1m, thị lực của cậu không được tốt cho lắm nên nheo mắt hỏi: “Bao ăn ở hả?”
Cậu đã xài gần hết số tiền mang theo bên người rồi, chỗ ở thì còn tốt, chủ yếu là ăn. Mấy bữa gần đây cậu cũng không dám ăn no, thảo nào hùng phụ* luôn tỏ vẻ bực bội khi thấy cậu và các anh anh trai, tự bản thân đi ra ngoài rồi mới biết muốn “ăn no” phải tốn rất nhiều tiền như vậy.
*Hùng phụ: cha (công)
Ông chú vội vàng gật đầu: “Bao, bao!”
Dư Ý vừa nghe được bao ăn, lập tức ký hợp đồng với Lưu Nguyên Thành.
****
Chiếc áo khoác da cậu mặc bên trên hôm nay để lộ hai cánh tay, đường cong cơ bắp trơn nhẵn, nước da ngăm đen với mái tóc trắng bạc, khi cười lộ ra hai hàm răng, tiếng hét không ngừng vang lên từ bên dưới sân khấu.
Sau khi hát xong bài hát thứ hai, tầm nhìn của Dư Ý càng ngày càng mờ đi, huyết mạch của cậu nghiêng về rắn hơn, cho nên đôi mắt chưa bao giờ được tốt cả, lúc bỏ nhà ra đi đã quên mang thêm mấy cặp kính mà thư phụ* làm cho cậu. Bây giờ trước mắt cậu tựa như có một tầng sương mù, cái gì cũng nhìn không rõ, cậu ý thức được có thể mình sắp lột da.
*Thư phụ: cha (thụ)
Dư Ý nghĩ tới đây có hơi mất tập trung nên va chạm với Tề Thước ở bên cạnh, trọng tâm không ổn định, mắt thấy nghiêng người sắp ngã xuống đất, cậu bèn chống một tay rồi lộn ngược một cú nhẹ nhàng tiếp đất, thế là bên dưới lại vang lên một tràng tiếng hét khác.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, đôi mắt của Dư Ý đã hoàn toàn trắng dã, hoàn toàn không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cậu lè lưỡi, dựa vào cảm nhận nhiệt độ để tránh đám đông, cậu chỉ kịp nói với người bên cạnh một tiếng rằng mình có việc phải đi trước, nhờ cậu ta xin người đại diện cho mình nghỉ một thời gian. Sau đó cậu đeo khẩu trang vào rồi tìm đến khách sạn gần nhất.
Dư Ý một lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm một phòng, trên đường lại không biết mình đã đυ.ng phải ai, cậu hoảng sợ nói xin lỗi với người đó, trên da tay đã bắt đầu xuất hiện vảy rắn, lập tức sẽ biến trở về hình thú.
"Không có việc gì, cẩn thận một chút."
Giọng nói của người đàn ông nọ nghe rất êm tai và nhẹ nhàng, Dư Ý nghĩ cũng may mà cậu đυ.ng phải một người tốt, nên cũng không bận tâm nhiều đến đối phương.
Dư Ý cũng không kịp trở về phòng của mình, cậu dùng chút sức lực cuối cùng cho nổ tung camera dọc đường, giây tiếp theo đã biến thành một chú rắn nhỏ chui vào một căn phòng không biết có người ở hay không, mà cậu cũng không rảnh và không có thời gian để quan tâm nhiều thứ như vậy, dù sao còn đỡ hơn là hóa thành rắn ở nơi công cộng.
Cậu nhét quần áo của mình dưới gầm giường, tùy tiện tìm một vị trí ngẫu nhiên rồi cuộn lại thành một đống, bất tỉnh.
Khách sạn này là khách sạn cao cấp nhất, nằm ở trung tâm thành phố, bất kể bên ngoài hay bên trong đều rất lộng lẫy xa hoa.
Trình Viễn cầm theo hai cái túi vội vã đuổi theo Phó Doãn Xuyên, thấy anh bị một người qua đường đυ.ng trúng, mà buổi ghi hình thì lại sắp bắt đầu, anh ta sợ Phó Doãn Xuyên đột nhiên nổi cáu mất bình tĩnh, trái tim thiếu điều muốn vọt lên cuống họng. Cũng may anh ở bên ngoài còn có chút chừng mực.
“Anh Phó, anh không sao chứ, người đâu mà hoảng hoảng hốt hốt dữ vậy trời.”
Nụ cười ôn hòa trên mặt Phó Doãn Xuyên bỗng nhiên lạnh lùng khi đối mặt với Trình Viễn, anh từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, lau mạnh hai cái, chán ghét nói: “Có mang quần áo để thay không?”
Trình Viễn nhanh chóng tìm được chiếc áo khoác mà mình đã chuẩn bị sẵn trong túi: “Dạ có, anh Phó.”