Editor: Ái Tuyết
A Tuyết nghe Tiêu Sắt nói những lời này, cười nhạo: "Cô để các tộc nhân làm việc cho cô sao? Tiêu Sắt, chẳng phải cô rất mạnh mẽ sao? Tại sao cô vẫn cần đến tộc nhân đi làm việc cho cô?"
Những lời châm ngòi ly gián này rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Dạ Phong nheo mắt lại.
Tiêu Sắt nhẹ nhàng liếc nhìn A Tuyết, thản nhiên nói: "Tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu cô thay tôi làm những việc đó."
A Tuyết tức giận nói: "Cô..."
Tại sao người phụ nữ này lại dám bảo cô đi giúp cô ta đi làm việc chứ?
Lời vừa ra khỏi miệng, A Tuyết liền biết không ổn, lập tức đổi lời: “Cô muốn các tộc nhân làm cái gì?”
“Cô im miệng lại được rồi đó.” Tiêu Sắt không chút khách khí nói: “Cô cứ quấy rầy tôi, biện pháp tôi vừa nghĩ ra cũng sắp bị cô làm cho quên mất.”
A Tuyết đang định giải thích thì Phong Niên đã nói thẳng: "A Tuyết, ở đây không có việc của cô. Tại sao cô lại nói nhiều như vậy? Cô không đóng góp được gì, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào thì ngậm miệng cô lại đi!"
Những người trong bộ lạc cũng thuyết phục A Tuyết im lặng.
A Tuyết cảm thấy ủy khuất muốn rơi nước mắt, khi cô ta ngước mắt lên nhìn Tiêu Sắt, chợt rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tiêu Sắt.
Hiện tại đang là lúc nói chuyện chính sự, nếu cô lại nói lung tung nữa, nhất định sẽ chọc giận các tộc nhân.
A Tuyết thông minh liền ngậm miệng không nói nữa, điều này khiến một số đàn ông cảm thấy đau lòng cho cô ta.
Tiêu Sắt rất hài lòng với thái độ của A Tuyết lúc này, nhìn về phía các tộc nhân trong bộ lạc: “Tối qua tộc trưởng nói với tôi rằng sắp có phong tuyết nên chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.”
"Ăn mặc đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, sau đó tôi chợt có vài ý tưởng!"
Vừa nghe tin phải chuẩn bị vì ngày phong tuyết, các tộc nhân đều hưng phấn, trên mặt ai nấy đều mỉm cười.
Hiện tại cuộc sống của các tộc nhân trong bộ lạc tưởng chừng như rất tốt đẹp, nhưng một khi có phong tuyết, bộ lạc dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được cái đói và giá lạnh.
Dạ Phong đứng bên cạnh Tiêu Sắt, ủng hộ cô: "Cô có yêu cầu gì cần ở chúng tôi trợ giúp, cứ việc nói ra."
"Để sống sót trong ngày phong tuyết, A Sắt, chỉ cần nói bất cứ điều gì cô muốn, tôi sẽ làm!"
"A Sắt, tôi nghe lời cô. Tôi có thể làm bất cứ điều gì cô yêu cầu."
Các tộc nhân đều đã bày tỏ ý kiến, Tiêu Sắc cũng không nhận hết công lao về mình: “Thật ra, tộc trưởng Dạ Phong của chúng ta thực lực mạnh mẽ như vậy, chính anh ấy đã cho tôi rất nhiều lời khuyên, mới làm tôi nhớ tới, những gì chúng tôi ở nơi đó có thì mọi người cũng sẽ có. Chẳng qua, chúng ta cần phải đi tìm.”
Câu nói này khiến các tộc nhân sôi trào, vui mừng phấn khởi không ngừng bàn tán.
Trong tâm trí mọi người, Tiêu Sắt là một nữ thần trên bầu trời, nên bộ lạc của cô đương nhiên là trên bầu trời. Đồ vật trên trời, trên mặt đất của bọn họ cũng có, nhất định sẽ là thứ tốt có thể giúp bọn họ khỏi phải chết đói, chết vì lạnh cóng, tất nhiên ai nghe cũng đều vui vẻ.
"A Sắt, cô cứ nói, chúng tôi đều nghe đây." Phong Niên dùng tay tát vào miệng, hét lên ồ ồ để bày tỏ sự vui mừng, cao hứng của mình.
Những người trong bộ lạc cũng bày tỏ sự vui mừng của họ theo cách này.
Tiêu Sắt nhìn về phía Dạ Phong, người này cũng đang nhìn về phía cô, hai ánh mắt nhìn nhau, lông mày cong cong, đôi mắt sáng ngời.
Nhìn thấy Tiêu Sắt mỉm cười với Dạ Phong như thế, A Tuyết tức giận đến ngũ tạng bốc cháy dữ dội, nhưng lúc này cô không dám nói thêm một lời nào nữa, chỉ có thể kìm nén. Nghẹn rồi lại nghẹn
Sau đó, Tiêu Sắt nói: "Tôi muốn hỏi, ai trong tộc có thể uốn cây lớn thành hình cong, hoặc biến gỗ thành những thứ mà mọi người chưa từng thấy trước đây?"
Cô cần một người thợ mộc, nhưng nếu nói trực tiếp từ "thợ mộc", họ không hiểu nghĩa là gì nên chỉ có thể nói đơn giản.
Lời này vừa nói ra, đừng nói các tộc nhân đều kinh ngạc, họ còn không hiểu Tiêu Sắt muốn làm gì.
Ánh mắt của Dạ Phong rơi vào trên người Tiêu Sắt, nhíu mày mấp máy môi nhưng lại không nói được lời nào.
Sau khi các tộc nhân khẽ xì xào bàn luận, họ liền nói ra một cái tên: "Là A Mộc. Ông ấy có thể dùng cành cây để khắc hình dáng của một số loài dã thú."
Tiêu Sắt vui mừng khôn xiết: "Thật sao? Tốt quá. Ông ấy đâu rồi?"
“Gọi A Mộc tới đây,” Dạ Phong nói.
Có tộc nhân rất nhanh đã chạy đi gọi A Mộc đến.
A Mộc là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, có vết sẹo che nửa khuôn mặt và mất một bên mắt trái.
Tiêu Sắt trong lòng kinh hãi, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
"Ông ấy chiến đấu với một con gấu hoang, bị gấu hoang đập nát nửa mặt, một bên mắt cũng vì vậy mà bị mù." Dạ Phong thấy Tiêu Sắt nhíu mày, bình tĩnh giải thích với cô.
Tiêu Sắt khẽ gật đầu, mỉm cười đi tới trước mặt A Mộc: "Mộc thúc!"
A Mộc thúc đang cúi đầu cố gắng che giấu khuôn mặt biến dạng của mình, khi nghe Tiêu Sắt gọi mình như vậy, không khỏi khϊếp sợ, nhưng dù vậy ông cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp: “Hiện tại tôi không thể giúp mọi người đi săn, nên chỉ tùy tiện làm vài thứ đồ vật mình từng gặp qua. Nếu cô cần tôi làm cái gì, cứ trực tiếp nói thẳng."
Nhìn thấy ông như vậy, Tiêu Sắt cảm thấy khó chịu, A Mộc thúc trở nên như vậy cũng vì muốn tộc nhân của mình có cuộc sống tốt hơn. Bị mất một mắt, ông không thể đi săn trong rừng được nữa vì sợ sẽ liên lụy tộc nhân của mình. Cứ như vậy, ông trở thành phế vật, chỉ có thể ở lại trong tộc, hái trái dại và làm những việc nhỏ nhặt khác.
Nếu một người đàn ông mất đi khả năng chiến đấu, người đó sẽ bị các tộc nhân trong bộ lạc coi thường.
A Mộc thúc vẫn còn tốt hơn so với Đại Thạch thúc một chút, ít nhất tứ chi của ông vẫn toàn vẹn, nhưng Đại Thạch thúc lại bị cụt một chân.
Tiêu Sắt từng được nghe từ A Trà nói rằng những người đàn ông bị thương trong bộ lạc Tháp Hà của Xương Hồn sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc, để bọn họ tự sinh tự diệt*.(Tự lo sống chết)
Bộ lạc Thanh Long không làm như vậy, vì tộc trưởng nói rằng những người đó trở nên tàn tật vì chiến đấu cho bộ lạc mới chịu thương tích, phải chăm sóc họ thật tốt và không được đuổi họ đi.
Tiêu Sắt nghĩ tới đây, nhìn về phía Dạ Phong, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như được ngâm trong ao nước lạnh, khiến người ta vừa yêu thích lại vừa sợ hãi
Tiêu Sắt cười tươi: “Mộc thúc, cháu muốn nói đến chuyện xây một ngôi nhà mà mọi người đều có thể ở.”
A Mộc thúc đột nhiên ngẩng đầu: "Xây nhà, đó là cái gì?"
Các tộc nhân cũng không hiểu, mọi người đều khó hiểu nhìn Tiêu Sắt chờ đợi câu trả lời.
Đôi mắt Dạ Phong đột nhiên sáng lên, trong lòng hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Tiêu Sắt chỉ vào sơn động và giải thích với mọi người: “Ngôi nhà cũng giống như một cái sơn động, cho mọi người vào đó ở. Tuy nhiên, ngôi nhà được làm bằng gỗ chứ không phải bằng đá như sơn động”.
Các tộc nhân nghe vậy, phần lớn đều lắc đầu phản đối: "Cái gì? Sơn động làm bằng gỗ? Đó là vật gì vậy? Trong đó có thể sống được không?"
"Sống trong sơn động làm bằng gỗ ? Tôi quả thực không dám sống trong đó."
"Đúng vậy, phong tuyết tới, gỗ sẽ bị gió thổi bay!"
"Dù sao tôi cũng không dám sống ở đó, tôi không cần."
Tiêu Sắt không ngờ đề nghị này sẽ bị tộc nhân phản đối, vội vàng giải thích: “Không phải sơn động, mà là nhà. So với sơn động còn thoải mái hơn.”
Ánh mắt Dạ Phong sâu thẳm, nhìn Tiêu Sắc đang nóng lòng, bình tĩnh nói: "Nếu cô muốn làm, từ nay về sau Mộc thúc sẽ đi theo cô làm việc."
Tiêu Sắt đang cố gắng thuyết phục các tộc nhân, nghe anh nói xong liền bình tĩnh lại: "Được rồi, vậy cho tôi thêm người đi, một mình Mộc thúc có chút vất vả."
Dạ Phong ra lệnh cho mười tộc nhân đến làm việc với Tiêu Sắt.
Mười người đàn ông này đều trên ba mươi tuổi, tất cả đều bị thương nhẹ, thoạt nhìn có vẻ là những tộc nhân rất lương thiện và khiêm tốn.
Tiêu Sắt rất hài lòng. Nếu cho cô mười chiến sĩ mạnh mẽ, các tộc nhân khác sẽ nói cô lãng phí tài nguyên bộ lạc, mà mười người đàn ông đó khi đi làm việc cũng sẽ không nghe A Mộc thúc nói, như vậy cũng khá tốt.
Trái tim của Tiêu Sắt ngọt như mật, vẫn là Dạ Phong hiểu cô.
Tiêu Sắt giao mười người đàn ông cho A Mộc thúc: "Mộc thúc, bây giờ dẫn bọn họ đi chặt cây. Không cần chặt những cây lớn mà hai người gánh không nổi. Chỉ cần chặt cây to ngang eo thúc là được."
A Mộc thúc không biết phải làm gì với ngôi nhà nên làm theo lời Tiêu Sắt, dẫn mười người đàn ông đi.
Không muốn nhìn Tiêu Sắt thuận lời, A Tuyết lại trườn mặt ra nói: "Còn chuyện thứ hai thì sao? Cô đừng có gạt chúng tôi cái gì cũng không hiểu."