Editor: Ái Tuyết
Người đàn ông trong bóng tối đứng đó như một tảng đá khổng lồ, điều này đột nhiên mang đến cho Tiêu Sắt một cảm giác an toàn nhưng cũng nảy sinh ra một vài suy nghĩ linh tinh.
Thay vì bị những gã đàn ông khác bắt đi, không bằng đi theo người có chức vị Tộc trưởng như anh, ít nhất cô không cần phải lo lắng không tìm được cha của hài tử.
"Lạnh!" Dạ Phong chậm rãi phun ra một chữ.
Trong lòng Tiêu Sắc cảm động, bước đến gần anh, xuyên qua ngọn lửa yếu ớt trong hang động, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Phong, chân hơi kiễng lên: “Anh đau lòng tôi à? Còn mắng gã muốn bế tôi đi. Anh muốn tôi làm người phụ nữ của anh sao?”
Đồng tử Dạ Phong hơi co rụt lại, anh yên lặng nhìn Tiêu Sắt, không lên tiếng.
Tiêu Sắt chăm chú nhìn Dạ Phong, lại đến gần, dùng giọng nói mềm mại như lông chim: “Anh không bế tôi đi à?”
Cô vừa dứt lời, thế giới trước mắt xoay tròn, Tiểu Sắt bị nhấc lên, cô giật mình hét lên muốn kháng cự để Dạ Phong thả cô xuống. Nhưng nhìn màn đêm bên ngoài đen như dã thú, cô chỉ có thể ngoan ngoãn không nhúc nhích, cho phép anh bế cô đi.
Dạ Phong sải bước đi về phía trong hang động, Tiêu Sắt thấy các tộc nhân khác nhìn mình đầy khϊếp sợ cùng kinh ngạc, cô lập tức thấy xấu hổ che mặt lại, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý nho nhỏ.
Từ giờ trở đi, xem ai còn dám bế cô đi nữa, Dạ Phong chắc chắn sẽ là người gϊếŧ gã đó.
Tiêu Sắt ngoan ngoãn để Dạ Phong bế mình vào sâu trong sơn động, nơi này ấm áp hơn bên ngoài, mặt đất được phủ một lớp cỏ dại và da thú dày đặc, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Dạ Phong ném cô lên tấm da thú rồi bước tới, Tiêu Sắt sợ đến mức siết chặt da thú, toàn thân cứng ngắc, lộ ra nụ cười vừa sợ hãi lại vừa quật cường.
Trong bóng tối không có ánh lửa nên không thể nhìn rõ mặt nhau.
Tiêu Sắt chỉ cảm thấy hơi thở của đối phương phả vào mặt mình, nóng đến mức khiến cô cảm giác như bản thân sắp bị phỏng.
Một bàn tay to lớn nóng bỏng chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Sắt, khiến cô bất giác cảnh giác, hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau run lập cập.
Tiêu Sắt chịu đựng, tự động cổ vũ bản thân cố lên, con đường này chính là do cô chọn, cho dù quỳ bằng đầu gối cũng phải đi xong.
Tiêu Sắt cắn chặt môi, đôi mắt mở to, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trong đêm tối nhưng dù thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Trong đêm tối anh ôm cô vào lòng, cả hai cùng nằm trên tấm da thú.
Trong lòng Tiêu Sắt lo lắng muốn nhảy dựng, cô nhắm chặt mắt chờ đợi động tác tiếp theo.
Tuy nhiên, sự thô lỗ trong tưởng tượng lại không đến.
Tiêu Sắt đợi, lại đợi thêm lần nữa, nhưng chẳng thấy gì cả.
Nếu không phải phía sau có hơi thở đều đều, Tiêu Sắt còn tưởng rằng mình đã ngất đi.
Tiêu Sắt không dám cử động, cô siết chặt cơ thể, trợn to mắt nhìn chằm chằm sơn động tối tăm.
Đột nhiên, một tiếng kêu ám muội thảm thiết vang lên, nháy mắt cả người Tiêu Sắt căng thẳng, mặt cô đỏ bừng, nóng bỏng vô cùng.
Lại tới nữa, lại tới nữa!
Tiêu Sắc cảm thấy buồn bực xấu hổ không chịu nổi, đám dã nhân này cũng quá cường tráng đi. Ban ngày vừa đánh giặc xong, ban đêm lại có thể đến bồi dưỡng tình cảm.
Từ khi đến đây, đêm nào cô cũng nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ này.
Đáng chết, cùng sống chung trong một cái sơn động, sao lại dám quang minh chính đại làm chuyện này kia chứ?
Nếu như Dạ Phong muốn làm gì cô, chẳng phải cũng sẽ công khai trước mặt mọi người sao?
Chỉ nghĩ đến đây, Tiêu Sắt đã muốn chết ngay tại chỗ, cô bịt chặt tai lại không để bản thân nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ đó.
Không nghĩ tới, tiếp theo mọi người như cùng hẹn với nhau, tiếng gào thét, rêи ɾỉ cùng thở dốc hoà trộn vào nhau.
"..." Tiêu Sắt sống không còn gì luyến tiếc nữa...
Cũng may người phía sau không hề động đậy, đó là điều khiến Tiêu Sắt cảm thấy thoải mái nhất.
Thật đúng là nghĩ cái gì thì sẽ đến cái đó, bàn tay phía sau chậm rãi di chuyển lên thân thể của cô.
Tiêu Sắt cắn môi giả chết, vẫn không nhúc nhích.
Dù cố gắng thế nào, cô vẫn bị doạ đến mức toàn thân run bần bật.
Cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Tiêu Sắt, cùng tiếng hơi thở giả vờ yếu ớt. Dạ Phong hơi nhếch khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia ác ý trêu chọc, hai tay càn rỡ lang thang khắp người Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt chỉ cảm thấy bàn tay đó, giống như móng vuốt của một con gấu bị mù, lướt qua cơ thể cô, tìm kiếm điểm yếu của cô, sau đó đập nát chúng ra thành từng mảnh.
Loại sợ hãi này khiến Tiêu Sắt rốt cuộc không nhịn được nữa, bật người ngồi thẳng dậy, ôm chặt ngực, cảnh giác mà lại bi ai nhìn Dạ Phong.
Dạ Phong có thể nhìn thấy rõ ràng bất cứ thứ gì trong bóng tối.
Anh nhìn Tiêu Sắt đột nhiên ngồi dậy thì hơi cau mày, cô trong đêm tối, ánh mắt sợ hãi, miệng nhỏ hơi hé ra, toàn thân đều run rẩy.
Cô thực sự rất sợ hãi!
Diệp Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt vào lòng bàn tay anh, bàn tay to lớn của anh vừa vặn bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Thật hoàn mỹ, cũng thật tương xứng.
Diệp Phong không nói chuyện, nhưng Tiêu Sắt lại cảm thấy anh sẽ không làm cô bị thương, thân thể căng cứng phút chốc thả lỏng, cơn buồn ngủ phút chốc ập đến, cô cũng không biết mình ngủ quên từ lúc nào.