Editor: Ái Tuyết
Tháp Hà bộ lạc là bộ lạc lớn nhất trên mảnh đất này, có đến mấy ngàn người, Tộc trưởng Xương Hồn của bọn họ thích nhất là tấn công bộ lạc của người khác.
Khi Xương Hồn tấn công bộ lạc người khác, chuyện hắn thích nhất chính là gϊếŧ sạch lão già nhỏ yếu, tranh đoạt giống cái, đoạt luôn cả giống đực trưởng thành.
Cho nên, bọn họ đều sinh lòng sợ hãi đối với Tháp Hà bộ lạc, nhưng đồng nghĩa cũng rất thống hận Xương Hồn.
Dạ Phong vừa nghe, sắc mặt trầm trọng, vung nắm đấm hô to: “Các tộc nhân, Xương Hồn tới, lập tức cầm lấy vũ khí, bảo hộ bộ lạc chúng ta, bảo hộ giống cái của chúng ta!”
“Giống cái cùng lão nhân nhanh chóng ôm hài tử trốn đi!”
Các tộc nhân nghe thấy Xương Hồn sẽ tới, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, vạn phần hoảng sợ.
Tiêu Sắt nhìn bọn họ hoảng sợ, lại nghe bọn họ mỗi người một câu quang quác*(từ này của bản gốc nhé) nói ra, trên mặt Tiêu Sắt tỏ vẻ *(không hiểu được tình huống): “Các người đang nói cái gì vậy? Nói chậm một chút, ta nghe không hiểu.”
Dạ Phong túm nàng lại, đẩy cho A Trà, lạnh lùng nói: “A Trà, bảo vệ nàng ấy!”
A Trà trịnh trọng nói: “Vâng, Tộc trưởng.”
Tiêu Sắt còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, đã bị A Trà lôi kéo chạy đi, đang lúc muốn cùng nàng ấy câu thông vài câu, từng đợt tiếng rống giận, phảng phất như thiên lôi cuồn cuộn kéo đến. Một đám dã nhân cầm gậy gỗ, giáo đá từ bốn phương tám hướng vọt vào Thanh Long bộ lạc, thanh âm hưng phấn ngao ngao rít rào.
Tiêu Sắt lúc này đã hiểu rõ, có người kéo tới tấn công Thanh Long bộ lạc!
“Bảo hộ bộ lạc chúng ta, đánh!” Dạ Phong cầm lấy trường mâu*(giáo đá), một đầu được cột phiến đá đã mài sắc nhọn, hướng tới tộc nhân Tháp Hà bộ lạc đâm xuống.
Chỉ nghe "phụt" một tiếng, trường mâu đâm vào bụng đối phương, máu tươi chảy đầy đất. Dạ Phong gϊếŧ tộc nhân Tháp Hà bộ lạc, tộc nhân Thanh Long bộ lạc của hắn cũng bị người Tháp Hà bộ lạc gϊếŧ.
Nhìn tộc nhân bị gϊếŧ chết ngã trên mặt đất, hai tròng mắt Dạ Phong đỏ đậm, rống giận: “Bảo hộ tộc nhân chúng ta!”
*(Hic T_T sao mà mới vài chương đầu đã máu me vậy rồi. Tui chỉ thích Điền văn nhẹ nhàng hoy mà. Hỏng lẽ nhảy trúng hầm bom à)
Trước kia Tiêu Sắt đã gặp qua người chết, nhưng đều đã chết ở bệnh viện, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng gϊếŧ người gần gũi như vậy. Nhất thời, nàng xem đến phát ngốc, trong lúc hỗn loạn, bàn tay nàng cùng A Trà đang nắm chặt bị tách ra.
Chỉ thấy một đường máu tươi ấm áp bay lượn trong không trung, vẩy đến trên mặt nàng, ngay sau đó, một cây gậy đâm tới chỗ nàng.
Hoảng sợ, Tiêu Sắt vội vàng lui ra phía sau, nhưng lại bị một khối thi thể vướng chân khiến cô mất trọng tâm ngã ngồi trên mặt đất.
Mắt thấy gậy gỗ sắp đâm vào đầu nàng, một bàn tay chợt duỗi tới bắt lấy gậy gỗ, tay còn lại nắm trường mâu cắm xuyên vào trong thân thể đối phương.
Tiêu Sắt kinh hách, lúc này mới nhìn thấy, người cứu nàng thế mà lại là Dạ Phong!
Dạ Phong cả người đều là máu, nhấc tay kéo nàng lên, thanh âm lạnh lùng: “Không phải đã kêu ngươi chạy trốn rồi sao?”
Biết người đến là Dạ Phong, Tiêu Sắt trấn định lại: “Ta và A Trà bị tách ra.”
Không phải nàng cố ý không đi, ở lại nơi này chỉ chọc thêm phiền phức.
Dạ Phong không nói gì nữa, lôi kéo nàng đi về hướng khác, đột nhiên một rìu đá bất ngờ xuất hiện đánh úp về phía hắn.
Tiêu Sắt kinh hãi che miệng, trơ mắt nhìn rìu đá xẹt qua cổ Dạ Phong, chém bay mấy lọn tóc của hắn.
Dạ Phong tránh được rìu đá, cong thân mình lạnh lùng nhìn chằm chằm chủ nhân rìu đá, nghiến răng: “Xương Hồn!”
Xương Hồn cười dữ tợn: “Dạ Phong, ta sẽ gϊếŧ sạch tộc nhân của ngươi, cướp giống cái của ngươi đi, ha ha ha……”
“Không có khả năng.” Hai tròng mắt Dạ Phong giống như biển sâu u ám, ngữ khí lạnh băng: “Trước lúc đó, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi trước.”
Dạ Phong nhìn qua cũng đã cao lớn 1 mét 8, nhưng tên Xương Hồn này so với Dạ Phong còn cao lớn cường tráng hơn.
Tiêu Sắt nhìn hai người lao vào đánh nhau liền thấy lo lắng thay cho Dạ Phong.
Nhưng lúc này, mạng sống mới quan trọng nhất.
Tiêu Sắt hướng về chỗ ít người chạy trốn, trong lòng chỉ nghĩ ‘Sống sót, sống sót, nhất định phải sống sót!’
Nhưng lúc này chạy trốn cũng đã chậm, nơi nơi đều là người của Tháp Hà bộ lạc.
Tiêu Sắt lại bị bức trở về.
Tiêu Sắt nhanh chóng nhặt lên một gậy gỗ, trong ánh mắt đều là sợ hãi nhưng nội tâm kiên trì giữ vững tinh thần ‘Ta không tin ông trời để ta xuyên qua đến đây, chỉ vì cách chết này so với ngã chết sẽ tốt hơn!’
Nếu thật như vậy, ngọa tào…!!!
Tiêu Sắt vọt vào giữa hai nữ nhân cường tráng, cùng các nàng tiến lên, đem gậy gỗ nhắm thẳng đến địch nhân Tháp Hà bộ lạc.
Bên này, Dạ Phong một chân vung lên đạp thẳng vào bụng Xương Hồn, nhưng lại bị Xương Hồn bắt lấy, hung hăng ném văng ra xa.
Ngay khoảng khắc bị ném, Dạ Phong nhanh tay nắm lấy tóc Xương Hồn sau đó cả hai đều bị quăng ngã cùng nhau.
Trong tay Dạ Phong nắm dao đá, bất ngờ dùng sức cắm vào ngực Xương Hồn.
Hai tròng mắt Xương Hồn đỏ ngầu, rống giận, rìu đá vung lên chém vào vai Dạ Phong, sức lực cực lớn, dường như muốn đem bả vai Dạ Phong chặt bỏ xuống.
Tiêu Sắt nhìn một màn này, cũng không biết nàng lấy dũng khí từ đâu ra, tiến lên giơ cao gậy gỗ được vót nhọn trong tay, ‘phốc’ một tiếng đâm vào lưng Xương Hồn.