Chương 1: Xuyên không
Lạnh.
Lạnh quá đi.
Thi Thiên Cải bị sự lạnh lẽo thấu xương này đánh thức, nàng vừa mở mắt ra, trên đầu truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, trước mắt biến thành một vùng màu đen.
Nàng đang nằm trên một cái bàn gỗ, ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt là một cánh cửa sổ gỗ cổ xưa đơn sơ, cánh cửa hở ra một cái khe, từng đợt gió như đao như thép thổi vù vù táp vào mặt nàng.
Thi Thiên Cải vươn tay ra, cạch một tiếng, cửa sổ được đóng lại một cách thô bạo, nàng bị lạnh đến mức không ngừng rùng mình, chân cẳng cứng đờ không thể đứng lên cạnh cái bàn, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Nàng nhớ rõ rằng mình đang đi trên đường lớn, đột nhiên bị một kẻ trộm cắp hành hung, hắn đâm nàng một dao, xe cứu thương còn chưa kịp tới, ý thức đã chìm vào bóng tối… Khi tỉnh lại, thì đã tới nơi đây rồi.
Nàng được cứu sống rồi ư? Hay đây chỉ là giấc mơ của nàng trên giường bệnh?
Không đúng, cảm xúc truyền đến từ năm giác quan rất chân thật.
Trên bàn gỗ cổ kính trước mặt có một phong thư đang mở, một cây bút lông bạch ngọc, còn có một quyển sách đã lật sẵn.
Nhìn kỹ lại thì nàng thấy mình đang mặc y phục màu xanh xám, trên áo đầy vết chắp vá, trên bàn tay có vết nứt và bị giấy rạch thủng một lỗ.
Đây không phải tay của nàng!
Nàng kinh ngạc đứng phắt dậy từ bên cạnh bàn, một tiếng “rầm” rang lên, trong lòng nàng mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, nàng cảm thấy không thể tin được. Ngay sau đó, một cảm giác rõ ràng hơn ập đến - đói.
Cả người chết lặng, đầu óc choáng váng, trước mắt nàng biến thành một màu đen, dạ dày co thắt đau đớn, cả đời này Thi Thiên Cải chưa từng đói như thế này bao giờ, nàng cảm giác như giây tiếp theo mình sẽ chết đi.
Không, nàng không muốn chết! Nàng không muốn lại phải chết thêm một lần nữa!
Nàng giật mình, dựa vào những mảnh ký ức rải rác không biết từ đâu xuất hiện trong đầu, lảo đảo đi thẳng đến nhà bếp.
Trên đường đi còn té ngã một lần, nàng cắn răng bò dậy, tìm được một cái hộp gỗ trong phòng bếp, trong trí nhớ thì đây là đồ ăn.
Bên trong có một viên đá trong suốt đang lẳng lặng tỏa ánh sáng ra bốn phía.
Thi Thiên Cải: “...” Đây là linh thạch cổ đại sao?
Trong chớp mắt nàng nảy ra một ý tưởng, nàng ngậm viên đá lớn bằng ngón cái vào trong miệng.
Trong nháy mắt, cục rắn đã hòa tan thành chất lỏng, không có vị gì, nhưng lại khiến cảm giác đói bụng giảm bớt đi chút.
Tuy vẫn chưa no, nhưng cả người nàng đã ấm lên không ít, tay chân nhũn ra lập tức mất hết sức lực ngồi xuống mặt đất.
Tốt xấu gì cũng phải cứu cái mạng này, không thể vừa mới xuyên đến đã cưỡi hạc về tây thiên được.
Đúng rồi, xuyên không... Ý nghĩ này của Thi Thiên Cải vừa rõ ràng, ký ức không thuộc về nàng cũng cuồn cuộn dâng lên trong đầu, nàng ôm đầu rên lên một tiếng.
Nàng cảm thấy mình lại sắp té xỉu, khát vọng sống mãnh liệt đã giúp nàng tìm lại được linh lực và tên người từ trong ký ức của nguyên thân, nàng kiệt sức cố bám vào song cửa sổ, đẩy cửa ra, thả một con hạc giấy từ trong tay áo: “Đi tìm, tìm… Ngô di!”