Nhưng đã qua hơn hai mươi năm rồi, nhà ngói mới tinh vốn dĩ đã trở nên rất cũ kỹ.
Tống Hướng Quân cầm ra một xấp trăm tệ từ trong túi, ước chừng có chừng mười tờ, trực tiếp đưa cho Tống Hướng Đảng bảo anh ấy cầm dùng trước.
Tống Hướng Đảng ngược lại cũng không khách sáo với anh, vô cùng vui vẻ mà nhận lấy, rút ra một tờ tiền giấy đưa cho vợ mình, bảo cô ta đến đường Tam Xoa ở cuối thôn mua ít thức ăn về đây.
Vợ của Tống Hướng Đảng tên là Tiền Tiểu Hoa, ngoại hình hết sức bình thường, đôi mắt tam giác, vô cùng nịnh bợ. Khi anh vừa bước vào, cô ta đã nhìn chằm chằm túi xách trong tay Tống Hướng Quân, cho đến khi anh ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta mới giả vờ vô tình dời tầm nhìn.
Sau khi đưa tiền, cả khuôn mặt của Tiền Tiểu Hoa đều tươi như hoa. Sau đó, chờ cô ta thấy Tống Hướng Đảng tự cất tiền, cô ta nhíu chặt mày, nhưng mà kiêng dè có khách ở nhà nên cũng không nói gì nhiều, trực tiếp cầm tiền ra ngoài.
Tống Hướng Quân đợi cô ta đi xa, mới nghiêng đầu nhìn em trai nhà mình, cau mày hỏi: “Sao không đưa tiền cho vợ em cất?”
Ở thôn Lâm Gia, đời đời đều là nam làm chủ bên ngoài, nữ làm chủ trong nhà. Bình thường tiền đều giao cho vợ, cho nên anh mới hỏi như thế.
Tống Hướng Đảng cầm một nắm hạt dưa từ trong túi ra cắn, nghe vậy bĩu môi, hùng hùng nói: “Đưa cho cô ta làm gì? Đàn bà phá của này, chỉ cần trong nhà có chút xíu tiền, cô ta sẽ đưa hết cho nhà mẹ. Trước đây em kiếm được ít tiền, đều bị cô ta đưa cho mẹ cô ta rồi. Nhà mẹ cô ta sống càng ngày càng tốt, mấy năm trước còn xây ba gian nhà ngói lớn, nhưng chúng ta thì sao? Nhiều năm như vậy cũng không xây nổi một căn mới, vẫn ở nhà cũ. Anh xem, trong thôn có nhà nào như nhà em. Đều do cưới phải cô vợ không tốt!”
Anh ấy lải nhải không ngừng, nhớ tới lại hận vô cùng: “Nếu không phải nể tình cô ta sinh cho em một đứa con trai, thì em đã đuổi cô ta đi rồi, thứ phá của!”