Hai người theo bản năng lùi sang lề đường.
Tống Hướng Đảng nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, mới phản ứng Trần Minh Hữu vừa mắng một lời khó nghe như vậy. Anh ấy tức bực giậm chân, căm hận nhìn xe hơi trước mặt.
Anh ấy quay đầu nhìn anh cả. Lại không ngờ anh cả cũng nhìn chằm chằm chiếc xe hơi đó.
“Anh cả, xe hơi của ông chủ các anh không sang bằng chiếc xe con đó sao? Có gì đẹp chứ.”
Ông chủ của anh cả là người giàu nhất Hồng Kông. Mà lần này anh cả trở về, chủ yếu phụ trách công ty mới trong nước, nghe nói còn có hơn một nửa cổ phần là của anh cả. Nghĩ tới đây, anh ấy cảm thấy nhà Trần Minh Hữu cũng không có gì ghê gớm.
Tống Hướng Quân không lên tiếng, anh xách hành lý đi về phía trước, trong đầu nghĩ đến ánh mắt khinh thường của người đàn ông trong chiếc xe con vừa nãy, cả người anh đều khó chịu.
Anh như nghĩ đến khi còn bé, anh nghịch ngợm càn quấy, ham chơi không học tập, mỗi lần thi đều không đạt tiêu chuẩn, luôn bị ông nội cầm gậy đuổi đánh.
Nếu như chỉ đánh thì thôi, mấu chốt là lúc ông nội đánh sẽ còn mắng một câu: “Mày có thể học tập thằng hai nhà họ Trần không, người ta đi học, ăn cơm như mày, sao lần nào người ta cũng thi được điểm cao?”
Người đàn ông vừa gặp, chính là Trần Minh Tô luôn sống trong ác mộng tuổi thơ của anh, anh hai của Trần Minh Hữu và Trần Minh Hảo.
Mặc dù đã hơn hai mươi năm anh không trở lại, anh nhớ mọi thứ của quê hương, nhưng chưa chắc anh không có suy nghĩ áo gấm về làng, anh muốn chứng minh mình mạnh hơn Trần Minh Tô.
Nhưng khi anh thấy Trần Minh Tô ngồi trong xe con, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo. Cho dù bây giờ anh có tiền hơn anh ta, có năng lực hơn anh ta, hình như cũng không chứng minh anh mạnh hơn Trần Minh Tô. Khoảnh khắc này, anh mất mác.
So với Trần Minh Tô, anh thật sự đã bỏ lỡ nhiều chuyện.
“Trần Minh Tô kết hôn chưa?”
Rất lâu, Tống Hướng Quân mới nhớ hỏi một câu không dính dấp gì tới nhau.