Buổi tối, Khương Ý trở về nhà trong bộ dáng mệt mỏi. Người đàn ông họ Tần kia không biết lên cơn cái gì, bắt cô đi theo anh ta hết cả ngày.
Vừa mở cửa ra cô đã nghe thấy có tiếng cãi vã truyền tới, sau khi cởi giày cao gót đặt sang một bên, cô đi nhanh vào phòng khách rồi sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Dưới đất là những mảnh thủy tinh vung vãi, nước từ bình hoa hồng bị vỡ chảy lênh láng ra ngoài, mẹ cô tóc tai bù xù chỉ vào ba cô mà hét ầm lên:
“Ông làm như vậy không thấy có lỗi với mẹ con tôi hả? Đồ khốn nạn, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!”
“Mẹ!” Khương Ý kinh hãi nhìn bà.
Lâm Ngọc Nghi thở hổn hển quay sang nói với cô:
“Dọn quần áo đi, tối nay mẹ con mình ra ngoài khách sạn ngủ!”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Khương Ý bối rối đưa mắt về phía cha mình, hy vọng ông sẽ cho cô một lời giải thích, thế nhưng ông lại nghiêng đầu lảng tránh ánh nhìn của cô.
Trái tim cô không ngừng đập nhanh hơn, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc làm tay chân cô cứng đờ. Chẳng lẽ là cha nɠɵạı ŧìиɧ? Điều này còn khó tin hơn chuyện Hoàng Cảnh Hiên phản bội cô, bởi vì mấy chục năm nay tình cảm của cha mẹ cô luôn rất tốt mà!
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Khương Ý đã đúng.
Tối hôm đó Lâm Ngọc Nghi đưa theo con gái ra ngoài khách sạn ngủ. Khương Ý nghe bà kể lại mà vẫn khó có thể tin:
“Mẹ nói gì cơ ạ?”
Lâm Ngọc Nghi vừa khóc vừa lau nước mắt, bàn tay bà vẫn liên tục run lên vì giận:
“Ông ấy có một đứa con riêng ở bên ngoài, mẹ biết cũng được nửa tháng rồi nhưng vẫn chưa nói cho con… Hôm nay ông ấy bảo với mẹ là muốn đưa nó về nên mẹ mới nổi điên lên.”
Trên trời bỗng nhiên rơi xuống một đứa em gái cùng cha khác mẹ khiến Khương Ý không phản ứng kịp, cả người cô chết lặng nhìn Lâm Ngọc Nghi.
Đứa em kia thua cô bốn tuổi, cho nên cha của cô đã nɠɵạı ŧìиɧ từ khi cô còn rất rất nhỏ rồi sao? Và giấu mãi cho đến tận bây giờ! Làm sao Khương Ý có thể chấp nhận được sự thật quá đỗi nghiệt ngã này đây?
Tất cả mọi thứ đến quá bất ngờ, cô còn chưa kịp giải quyết vấn đề ly hôn với Hoàng Cảnh Hiên thì cha mẹ cô đã nháo đến mức sắp ra tòa.
“Vậy lý do mà mẹ không cản con chia tay Hoàng Cảnh Hiên là vì…”
“Ừ…” Lâm Ngọc Nghi tủi thân gật đầu. “Vì cha của con cũng từng giống như vậy, cuối cùng bị người ta cho vào tròng.”
Năm đó Khương Chấn hết lòng vì Lâm Ngọc Nghi, thề nguyện sống chết chỉ yêu mình bà, kết quả vẫn lòi ra một đứa con riêng.
Khương Ý bỗng nhiên mất hết niềm tin vào đàn ông, sự việc lần này của cha mẹ cô càng khiến cô quyết tâm ly hôn với Hoàng Cảnh Hiên hơn…
“Mẹ, vậy người phụ nữ kia thì sao? Phải có lý do thì bà ta mới đột nhiên xuất hiện chứ?”
Lâm Ngọc Nghi nghĩ tới hai mẹ con tiểu tam kia liền bực bội:
“Bà ta nói chỉ cần nhập tên Khương Di vào sổ hộ khẩu là được, nhưng mẹ biết bà ta đang nhắm tới cái gì nên mới không đồng ý. Con cũng biết số tiền tiết kiệm mà ba mẹ đang để dành cho cháu ngoại rồi đó…”
Bà nói tới đây thì sực nhớ Khương Ý kết hôn ba năm mà vẫn chưa có thai, vội dừng lại một chút, sau đó tiếp:
“Ba con cứ đòi chia phần tiền tiết kiệm kia cho Khương Di, nói muốn bù đắp khoảng thời gian qua đã để con bé lưu lạc bên ngoài.”
Khương Ý nghiến răng nghiến lợi:
“Quan tâm cho tương lai của con riêng quá nhỉ? Ông ấy định lấy tiền tiết kiệm của mẹ nữa? Chẳng lẽ ông ấy không thấy thẹn với lòng, thẹn với mẹ con chúng ta à?”
Khương Chấn rốt cuộc có tỉnh táo không vậy? Cô và mẹ còn chưa tính sổ chuyện ông ta nɠɵạı ŧìиɧ thì thôi, sao ông ta dám đánh chủ ý lên những thứ mà mẹ cô vất vả dành dụm bao năm!
Bởi vì chuyện điên rồ này, cả đêm ấy Khương Ý và mẹ mình không thể ngủ nổi, tận ba bốn giờ sáng cô mới đặt lưng xuống giường, nằm mà cứ trằn trọc mãi.
Đầu Khương Ý đau như búa bổ, không biết quản lý ăn trúng cái gì, mới sáng ra đã liên tục gọi điện thoại giục cô:
“Ý à, em phải biết tổng giám đốc Tần có địa vị như thế nào, chỉ cần em khiến anh ấy hài lòng thì chi nhánh của chúng ta nhất định sẽ được hưởng nhờ! Em hiểu rồi chứ?”
“Tại sao lại là em vậy?”
Quản lý cười gượng, may mà không nhìn thấy mặt nhau nên vẫn có thể miễn cưỡng đáp:
“Chị cũng không biết đâu, buổi chiều tan làm em dẫn giám đốc đi ăn hộ chị là được.”