Khương Ý nỗ lực khống chế chính mình, nỗ lực để cho bản thân không đoán già đoán non.
Tin tưởng vào hắn, cô nhất định phải tin tưởng hắn!
Cô cứ như vậy, mỗi ngày sống trong lo sợ, bất an, hoài nghi, rồi tự trách, kết quả là mất ngủ liên tục.
Chờ mãi mới đến ngày nghỉ của Hoàng Cảnh Hiên, Khương Ý vui vẻ nói muốn cùng hắn ra ngoài hẹn hò nhưng trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện chút miễn cưỡng:
“Để khi khác được không em?”
“Em… Được rồi, anh nghỉ ngơi đi.”
Cô hiểu hắn gần đây quá bận rộn nên không thể vòi vĩnh như một đứa trẻ, đơn giản cầm lấy chìa khóa xe, định ra ngoài cùng bạn thân.
Khương Ý ngồi xuống ghế lái, cô kéo gương trần ra, kiểm tra lớp trang điểm của mình, sau đó mới mở thùng đựng đồ đa năng bên cạnh ghế lái. Thỏi son trên tay còn chưa kịp đặt xuống, mắt cô lại nhìn thấy có một thỏi son khác đã nằm bên trong.
Nhãn hiệu xa lạ, hơn nữa còn là màu đỏ đậm mà cô ít khi nào dùng.
Khoảnh khắc phát hiện trên xe lưu lại vật dụng của người phụ nữ khác, trái tim Khương Ý như xuất hiện một khe nứt, vết rách từ từ lan tràn ra và bao trùm toàn bộ l*иg ngực khiến cô không thở được.
Hắn nɠɵạı ŧìиɧ ư? Làm sao hắn có thể đối xử với cô như vậy được?
Khương Ý vội vàng mở cửa xe, lên nhà tìm Hoàng Cảnh Hiên để hỏi rõ ràng. Vừa vào nhà, cô đã giận dữ quát:
“Rốt cuộc tại sao anh lại phản bội lòng tin của em? Tại sao đã hứa nếu một ngày không còn yêu nữa thì sẽ thành thật với nhau mà bây giờ anh có thể đối xử với em như thế?”
“Em nói gì vậy?” Người đàn ông vừa tỉnh ngủ lồm cồm ngồi dậy, nhăn mày hỏi lại.
Bàn tay đang nắm chặt thỏi son của Khương Ý giơ lên cao rồi vung ra, có thứ gì đó xẹt qua gương mặt Hoàng Cảnh Hiên, rơi lên giường.
Cố nén cơn giận trong người xuống, Khương Ý gằn từng chữ:
“Em sẽ không vòng vo, anh chỉ cần trả lời em hai câu thôi! Hôm sinh nhật của bạn anh, buổi tối mà em đi tìm anh khắp nơi ấy, anh đã đi với người nào mà tắt máy? Câu thứ hai, thỏi son trên xe anh là từ đâu ra?”
Lúc này Hoàng Cảnh Hiên mới phát hiện thứ cô ném về phía hắn là một thỏi son Dior màu đỏ đậm, hắn hơi sững người rồi mới nhận ra có chuyện gì, vội đáp:
“Em bình tĩnh lại trước đi. Anh đã nói với em hôm ấy điện thoại anh hết pin…”
“Anh đi với ai mà tắt máy?” Khương Ý không muốn nghe những lời dối trá của hắn, cô siết chặt tay, lặp lại câu hỏi này. Cô đã nhận định hắn gặp gỡ người khác, không tin điện thoại hắn hết pin.
“Khương Ý.” Hoàng Cảnh Hiên nhận ra cô hiện tại quá kích động. “Chờ em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện được không? Em muốn hỏi gì anh đều sẽ trả lời em, anh không hề nɠɵạı ŧìиɧ, em đang hiểu lầm rồi.”
“Em đang rất bình tĩnh!” Đôi mắt long lanh của Khương Ý đỏ lên, cô hít sâu mấy hơi rồi nói: “Em đã ngửi thấy mùi nước hoa trên áo anh từ lâu rồi nhưng vẫn ngu ngốc lựa chọn tin anh, hôm nay lại thêm một thỏi son trên xe, anh còn muốn tiếp tục lừa em đến bao giờ?”
Hoàng Cảnh Hiên đứng lên đi về phía vợ, vươn tay ra muốn ôm cô:
“Anh không lừa em, trước đó điện thoại anh thật sự hết pin. Còn hôm qua sau khi đi gặp đối tác thì anh có tiện đường đưa một đồng nghiệp nữ về nhà, có lẽ cô ấy để quên thỏi son trên xe… Em…”
“Tránh ra!”
Khương Ý hét lên, dùng sức đẩy hắn ra, chỉ cần nghĩ tới chuyện chồng mình âu yếm với người phụ nữ khác, cũng dùng đôi tay ấy ôm ấp tình nhân thì cô lại sởn gai ốc, không muốn để hắn chạm vào mình.
Vẻ mặt Hoàng Cảnh Hiên lúc ấy căng cứng, hắn lớn tiếng gọi:
“Ý Ý!”
“Anh đừng gọi tên tôi! Trước tiên anh liên lạc cho đồng nghiệp đó đi, tôi muốn đối chất với cô ta, xem cô ta có phải bạn bè bình thường của anh không!”
Khương Ý run rẩy nhìn anh, máu nóng toàn thân đang chạy loạn. Cô biết mình không nên như vậy, không nên mất kiểm soát mà hung hăng với hắn, nhưng cô thật sự rất khó chịu. Một lần thì xem như hiểu lầm, hai lần thì đã có dấu hiệu!