"Tớ về nước rồi, buổi tối chúng ta ra ngoài uống chút rượu được không?" Lâm Hân nằm trên sô pha, mở hộp thoại của Kỳ Thư, chọc vài cái rồi bấm gửi.
Kỳ Thư xoa đầu, thuốc của bác sĩ hình như có tác dụng, tối qua cô ngủ ngon hơn.
Cô đang uống thuốc không thể uống rượu, nhưng cô không muốn Lâm Hân biết mình đang uống thuốc, đang nghĩ cách từ chối cô ấy.
Lâm Hân nhìn đối phương gõ đi gõ lại mấy lần, thúc giục nói: "Nào, nể mặt chút đi bạn mình."
Kỳ Thư không khỏi chỉ trích người bạn thân nhất của mình: “Một ngày cậu ra ngoài 800 lần, cứ làm như ở trong núi mới ra vậy.”
"Tớ người rừng mà. Sao nay cậu lại kỳ lạ lập lững vậy?"
“Tớ thất tình.” Kỳ Thư bất ngờ nói ra, không giấu diếm.
Lâm Hân từ trên số pha ngồi dậy: "Người đàn ông hơi ngốc lần trước?”
"Ừm."
Lần cuối gặp nhau không phải rất tốt sao? Kỳ Thư cũng giới thiệu người đó với cô ấy và Mẫn Tuệ, tại sao bây giờ lại chia tay rồi? Lâm Hân đoán: “Hắn lừa dối cậu?"
Kỳ Thư nghĩ một lúc, có tính không? Anh quả thực đang ở bên một người phụ nữ khác, cô còn nhìn thấy hai người hẹn hò và ôm nhau, còn nghe nói rằng sau này họ sẽ kết hôn.
Vì vậy, đây có thể được coi là hành vi gian dối của anh? Vậy là cô bị lừa trong mối quan hệ này?
Nhưng Kỳ Thư luôn cảm thấy mình không thể liên tưởng từ “lừa dối” với Tề Vị An, có lẽ là vì khuôn mặt và hành động của anh quá thuần khiết cùng thật lòng.
"Có thể coi là vậy."
“Má! Khốn nạn, thứ cặn bã.”
Khi xảy ra chuyện gì, Lâm Hân luôn đứng về phía bạn thân mình vô điều kiện. Tên cặn bã này nhìn như vậy mà lại dám lừa gạt Kỳ Thư, không mắng nhít thì không phải là bạn thân.
"Chia tay rồi thì nên uống để giải tỏa. Ra ngoài đi, mình sẽ tìm cho cậu người tốt hơn kẻ đó gấp trăm lần." Lâm Hân tiếp tục đề nghị.
Cũng có lý, cái cũ đi, thì phải tìm cái mới? Trên đời không phải chỉ có duy nhất người đàn ông đẹp trai và cư xử tốt như Tề Vị An đâu! Anh sắp cưới người khác, sao cô phải ở đây một mình buồn bã?
Kỳ Thư bước khỏi giường, tắm rửa, trang điểm, uốn tóc, nhìn qua nhìn lại, cô treo lại bộ váy ban đầu đã chọn, lấy chiếc váy ngắn bó sát bên cạnh, toàn bộ đường cong lộ ra một nửa, hai chân thon dài trắng nõn chói lóa.
Cô rất lâu rồi không ăn mặc như thế này, nhưng hôm nay cô muốn mình thoải mái một hôm.
Lâm Hân và hai người đàn ông mới quen đang ngồi trong quán bar Sx Lounge, khi nhìn thấy bộ dạng của Kỳ Thư, không chỉ ánh mắt của những người đàn ông trợn tròn, mà cả Lâm Hân, người đã quá quen thuộc với cô, cũng sửng sốt.
"Hôm nay cậu định đổ gục tất cả mọi người, không tha cho ai sao?" Lâm Hân nói chọc Kỳ Thư.
Cô liếc nhìn, rồi nói: “Hôm nay những người này trông khá ổn.”
Người ngồi ở một bên ghế, giới thiệu về mình trước. "Chị ơi, em tên Henry, em đang học âm nhạc, năm nay là sinh viên năm nhất."
"Xin chào, tôi Kỳ Thư." Cô nói, mong hôm nay có thể trò chuyện thoải mái để vơi đi nỗi buồn của mình một chút.
"Chị quả thật rất xứng đáng với tên tuổi của mình." Henry khen ngợi Kỳ Thư và tập trung đưa mắt về Lâm Hân.
Cậu ta biết Lâm Hân là cô con gái của chủ tập đoàn, nếu thành công cưa đổ cậu ta sẽ thuận buồm xuôi gió vào làng giải trí sau khi tốt nghiệp.
“Sao cậu không nói?” Kỳ Thư quay đầu nhìn thiếu niên vẫn im lặng bên trái.
"Tên em là... Quân, học nhϊếp ảnh." Cậu ta không hào phóng như người còn lại, cư xử dè chừng.
Cô nhìn Quân, người này thậm chí còn không thể giới thiệu rõ ràng, bất ngờ cô nghĩ đến Tề Vị An lần đầu tiên đến quán bar, ngày đó anh không biết chơi game và uống rất nhiều ly.
Anh không biết cách phản kháng khi bị bắt nạt nên cứ nép vào cô, giữ chặt bên mình, dưới sự bảo vệ của cô...
Vì cái gì lại nhớ tới anh, Kỳ Thư lắc ly rượu uống một ngụm, tiếp tục trò chơi cùng Lâm Hân.
...
Để không làm cha lo lắng, Tề Vị An ngoan ngoãn ăn xong bữa tối, sau đó nhốt mình trong phòng làm việc, ngồi trước bảng vẽ ba bốn tiếng.
Người đại diện đã yêu cầu phần tiếp theo sẽ được xuất bản trước cuối năm nay, nhưng hiện giờ anh vẫn không thể vẽ được một trang truyện tranh nào.
Tuần trước anh vẽ một con thỏ với đôi mắt đỏ hoe và ngập nước mắt, người đại diện hỏi anh tại sao lại vẽ như vậy nhưng anh không nói gì.
Người đại diện khéo léo dặn dò anh, truyện tranh thiếu nhi vẫn nên tập trung vào sự ấm áp và dễ chịu hơn.
Hôm qua, anh vẽ thêm một chú chó con đi lạc khác, người đại diện rất vui mừng và hỏi anh liệu chú chó con sau khi đi lạc có tìm được nhà không.
Tề Vị An nói không, không bao giờ tìm được.
Người đại diện lại lắc đầu, nói với anh rằng phong cách sáng tạo như trước rất được độc giả yêu thích, nên vẽ vài con vật nhỏ vui vẻ trò chuyện và kết bạn cùng nhau.
Tề Vị An lại đặt bút xuống, gió ngoài cửa sổ nổi lên, lá cây đập vào kính phát ra âm thanh, bốn mùa năm nào cũng thay đổi như vậy, nhưng anh lại không tìm được sự vui vẻ trước đây.
Trước khi gặp Kỳ Thư anh vẫn hạnh phúc với mọi thứ xung quanh, sau khi gặp Kỳ Thư anh càng cảm thấy hạnh phúc hơn, nhưng sau khi Kỳ Thư rời đi, anh lại không nhớ rõ niềm hạnh phúc là gì nữa.
Cô đã lấy đi sự vui vẻ và ngây thơ của một họa sĩ truyện tranh.
Từng phút từng giây, Tề Vị An không khỏi thắc mắc cô đang như thế nào.
Buổi sáng mở mắt ra, anh sẽ nghĩ đã đến lúc Kỳ Thư phải dậy đi làm, nếu không có đồ ăn anh nấu thì bữa sáng cô sẽ ăn gì? Buổi tối lại nghĩ đến việc Kỳ Thư tan làm, tối nay cô ấy sẽ đi bơi lội hay ở nhà xem phim?
Hôm nay là cuối tuần, Kỳ Thư ở nhà nghỉ ngơi hay ra ngoài thư giãn? Không có anh bên cạnh, cô sẽ ở bên ai?
...
Kỳ Thư vào toilet để chỉnh lại lớp trang điểm, không hay Henry đã đứng dậy đi theo, đợi cô ở cửa.
Cậu ta đã một tháng chưa quan hệ, cậu ta muốn thử loại phụ nữ đỉnh cao này, càng tới nghĩ càng thấy hưng phấn.
“Chị ơi, để em giúp chị.” Henry nhìn thấy người đi ra, liền bước tới.
"Tôi chưa uống nhiều." Kỳ Thư cười nhạt nói với cậu ta, cô không thích loại đàn ông này, tùy tiện phóng đãng, cô thấy rất bẩn thỉu.
Cô thích người sạch sẽ, sạch sẽ như tờ giấy trắng, giống như... Kỳ Thư không hiểu sao cô luôn nghĩ đến Tề Vị An trong khi có rất nhiều người đàn ông cho cô lựa chọn.
...
“Xin chào anh trai.” Tề Vị An nghe điện thoại, "Vâng, em thấy khỏe. Em đã ăn tối rồi..."
Tề Minh Trụ đang đi công tác ở Pháp, nhưng anh ấy vẫn nhớ em trai mình đã nhập viện vài ngày trước nên thường xuyên gọi điện hỏi thăm sức khỏe.
“Vâng, ngủ ngon, anh trai.” Tề Vị An cúp điện thoại sau khi nói cùng anh ấy một hồi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình mở khóa điện thoại của mình.
Màn hình là bức ảnh của Kỳ Thư, anh chụp cô trước Nhà thờ Milan, trong ảnh, cô mỉm cười dịu dàng và rạng rỡ.
Trong lúc nhất thời, sự khao khát của anh lên đến đỉnh điểm, Tề Vị An nảy ra một ý tưởng táo bạo, anh có thể làm một tên trộm và bí mật đến gặp cô.
Anh sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô, chỉ lén lút nhìn cô từ xa.
Kỷ luật trong nhà vẫn rất nghiêm khắc, chú Trần sẽ không bao giờ chở anh đi muộn như vậy nữa, Tề Vị An lẻn ra cửa sau, chạy ba cây số bắt taxi, sau đó báo địa chỉ nhà Kỳ Thư.
Bảo vệ khu dân cư biết anh, người đàn ông này là một người chồng tốt, trước đó thường xuyên thấy anh chiều nào cũng ra ngoài mua đồ và nấu bữa tối cho vợ, nhân viên bảo vệ thấy Tề Vị An là người ở đây nên mở cổng bảo an cho anh vào.
Tề Vị An đứng dưới tòa nhà Kỳ Thư và nhìn lên, đếm 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8. Cửa sổ tầng tám tối om, cả ba mặt cửa sổ để hứng nắng đều như vậy.
Phòng khách, phòng ngủ, phòng làm việc, không bật đèn, Kỳ Thư không có ở nhà sao? Hay đã đi ngủ rồi?
Anh lặng lẽ đi lên lầu, đến cửa nhưng không dám bước tới gõ, cũng không biết ổ khóa có bị thay đổi mật mã hay không.
Tầng này có hai hộ gia đình, người hàng xóm đối diện vừa lúc về nhà, tiếng bước chân khiến Tề Vị An hoảng sợ, vội vàng muốn tìm chỗ trốn.
Hàng xóm là một gia đình ba người vừa đi siêu thị về, hai vợ chồng là giáo viên đại học và con gái chỉ mới vào mẫu giáo.
Ông Thường nhìn thấy một người đàn ông lẻn tránh, tưởng là kẻ xấu, tuy nhiên khi kiểm tra kỹ hơn mới phát hiện ra người này đến từ nhà hàng xóm bên cạnh.
“Anh không mở được cửa à?” Ông Thường quan tâm hỏi.
"Phải... Tôi quên mật khẩu." Tề Vị An nói ra một lời nói dối đầy sơ hở.
"Cô Kỳ không có nhà sao?"
"Xe của cô Kỳ không có trong gara, cô ấy chắc đã ra ngoài rồi." Bà Thường ở một bên nói.
"Vào uống chén trà nhé?" Ông Thường mời anh, nếu hàng xóm thì ông không phải sợ, người dân sống ở đây đều thuộc hàng cao cấp, lại có rất nhiều người có địa vị.
Hai nhà tuy cách nhau khoảng chục mét tính theo hành lang nhưng đã sống cùng tầng được mấy năm.
Kỳ Thư có thể gọi là hàng xóm tốt, cũng thường xuyên hỏi thăm, những người trong gia đình cô đương nhiên cũng phải đàng hoàng như vậy.
"Không, cảm ơn, tôi.." Tề Vị An căng thẳng, lỡ như Kỳ Thư phát hiện ra thì sao?
"Là, là cô ấy sắp quay lại rồi..." Anh bối rối nói ra một lý do.
"Vậy sao, đành để dịp khác vậy."
Sau khi nhà hàng xóm đóng cửa lại, Tề Vị An hoảng sợ nhanh chóng chạy xuống cầu thang. Kỳ Thư không có ở nhà? Cô ấy đi đâu mà muộn thế? Con gái ở ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Như cảm nhận được từ đâu đó, Tề Vị An đột nhiên nghĩ đến quán bar với tiếng nhạc ầm ĩ và ánh đèn chói lóa đêm đó.
Anh không thích những nơi đông người, nhưng Kỳ Thư lại khá thích đến đó. Chẳng lẽ đêm nay cô đến đó rồi?
Tề Vị An lấy hết can đảm bước vào trong, những người bên trong đều đang nhảy múa cuồng nhiệt và uống rượu, anh chỉ đứng yên nên trông có vẻ lạc lõng.
Uống một nửa, mưu đồ dần dần hiện lên, Henry cố gắng chạm vào Lâm Hân thì bị ánh mắt chán ghét cảnh cáo, tuy nhiên, cậu ta vẫn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chỉ cần đêm nay bữa tiệc chưa kết thúc thì cậu ta vẫn còn có cơ hội.
Kỳ Thư bề ngoài nói chuyện cười cười, nhưng trong lòng lại không có hứng thú, không biết bắt đầu từ khi nào, cô không thích không khí trong quán bar nữa, chỉ cảm thấy ồn ào.
Quân có vẻ như khá ngoan ngoãn, nhưng cô cũng không có hứng thú nói chuyện, thỉnh thoảng hai cánh tay vô tình chạm vào nhau, cô lập tức bình tĩnh né tránh, vô thức chống lại sự tiếp xúc thân thể với người khác.
Cô tự nhận mình không phải là người bảo thủ, có phải vì Tề Vị An là người đàn ông đầu tiên của cô nên cô mới có ý nghĩ chống lại người khác?
Quân dễ dàng chú ý thấy sự né tránh của Kỳ Thư, nhưng cũng không vạch trần, cậu ta cư xử bề ngoài như người tốt đẹp, nhưng vốn cậu ta và bạn mình cũng đều như nhau.
Cậu ta sẽ giả vờ làm nai tơ và ăn thịt hổ, làm vậy có vẻ dễ ăn hơn. Nhưng Kỳ Thư không có ý đưa cậu ta đi nên cậu ta có chút lo lắng.
Sau khi thua Sự thật hay Thử thách, Henry cười ngớ nghểnh hỏi Quân: "Lần đầu tiên Sεメ bao nhiêu tuổi?"
Cậu ta quay lại, tiến đến gần mặt Kỳ Thư cố ý ra vẻ hỏi: "Chị, Sεメ là gì? Tôi muốn biết mình sẽ làm năm bao nhiêu tuổi?"
Đây là điều mà Tề Vị An nhìn thấy khi anh đứng trước quầy rượu, Kỳ Thư mặc bộ quần áo xinh đẹp gợi cảm, người đàn ông ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng, sau đó nghiêng đầu về phía cô.
Họ đang hôn nhau sao? Kỳ Thư đang hôn người khác?
Tề Vị An nước mắt lập tức rơi xuống, tim cảm thấy một trận đau nhói, trong lòng đầy phẫn nộ.
Kỳ Thư là vợ anh, anh không cho phép người khác chạm vào cô, Tề Vị An muốn nắm người đàn ông đó lên, lớn tiếng cảnh cáo và đánh hắn, thậm chí anh còn có ý định mơ hồ muốn gϊếŧ người đàn ông đó.
Nhưng anh dường như không thể làm gì được, họ đã chia tay và anh không có tư cách để làm.
Kỳ Thư nghe thấy những lời của Quân, bất chợt không để ý sự mờ ám mà nhớ tới... Lần đó, một chàng trai ngốc nghếch còn trong sáng không hiểu gì đã hỏi cô AV là gì, cô còn vô thức nghĩ rằng anh đang muốn quấy rối mình.
Tề Vị An xoay người vội vàng bước ra khỏi quán bar, sau đó chạy một mình trong cơn gió lạnh.
Mệt mỏi bước đi, đi bộ không biết bao lâu về đến nhà lại lên cơn sốt cao.
Kỳ Thư đẩy cậu ta ra, và yêu cầu Lâm Hân đuổi hai người đàn ông này đi.
Henry và Quân lúc đầu không chịu bỏ cuộc, Lâm Hân ném thẳng tiền vào mặt họ, đều là hàng hóa có thể mua được bằng tiền, lấy tiền xong hai kẻ đó nhanh chóng rời đi.
Sau khi uống liên tiếp ba ly whisky, Kỳ Thư đánh rơi ly và nước mắt cũng đã rơi nhìn chiếc ly vỡ trên mặt đất.
Không gì có thể thay thế được một người đã yêu thật lòng.
Lâm Hân thương xót ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi, Kỳ Thư không còn giả vờ nữa, mà khóc lớn.