Kỳ Thư lấy phim X-quang vừa chụp ra.
"Không có gãy xương, chỉ trật khớp với giập phần mềm. Tôi sẽ kê cho cô thuốc uống với thuốc bôi, vài ngày là khỏi thôi."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Kỳ Thư nhẹ nhõm thở ra một hơi, may mắn không bị gãy xương, nếu không nhất định sẽ làm lỡ việc.
Bác sĩ viết đơn thuốc trên máy tính, in rồi đưa qua, "Thuốc uống mỗi ngày hai lần, mỗi lần 2 viên. Thuốc xịt có thể xịt nhiều lần trong ngày, khi đau có thể dùng thường xuyên hơn."
"Vâng."
"Lấy thuốc ở hiệu thuốc ở tầng một."
"Vâng, tạm biệt bác."
“Tốt nhất là không nên gặp bác sĩ nữa.”
"Được rồi, chào bác." Kỳ Thư mỉm cười, rời khỏi phòng.
...
"Bác sĩ Triệu, em trai tôi thế nào?" Tề Minh Trụ ở phòng tư vấn VIP dành riêng trên tầng cao nhất, hỏi qua bác sĩ sau khi kiểm tra xong.
“Rất khỏe mạnh, tất cả các chỉ số đều không có vấn đề gì." Bác sĩ Triệu cầm danh sách nói, “Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra thể chất trong thời gian tới. Báo cáo chi tiết sẽ được gửi cho cậu và ông Tề sau."
"Được, cảm ơn ông." Tề Minh Trụ thở phào nhẹ nhõm, nói.
"Không có gì, đây là việc tôi nên làm."
Khi bác sĩ Triệu lần đầu tiếp nhận Tề Vị An, nghe nói anh là thiếu gia của nhà họ Tề, đã lo lắng khó có thể tiếp nhận anh.
Không ngờ anh lại rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ nổi cáu hay khó chịu.
Tề Minh Trụ đứng trò chuyện một lúc, thì có điện thoại gọi tới. Có công việc gấp cần xử lý, anh dặn dò quản gia đưa em trai về nhà an toàn, rồi nhanh chóng rời đi.
"Thiếu gia, bên ngoài đang làm đường, cậu cứ đứng ở đây, tôi đi cửa sau kêu tài xế lái xe tới." Quản gia dẫn Tề Vị An xuống tầng, rồi nói.
“Vâng.”
Tề Vị An đứng ở đại sảnh, ngoan ngoãn chờ đợi.
"Một ngày hai lần, mỗi lần là hai viên..." Kỳ Thư cầm thuốc, lẩm bẩm vừa đi vừa đọc hướng dẫn, cho đến khi cảm thấy phía trước có vật cản, cô ngẩng đầu lên liền thấy đó là một người đàn ông.
Vừa định đi vòng quanh, cô lại nhìn kỹ hơn, "Là cậu!"
Tề Vị An cũng nhận ra cô, bất giác mỉm cười, "Xin chào."
"Sao cậu lại đến bệnh viện? Hôm đó cũng bị thương sao?" Kỳ Thư nhìn anh từ trên xuống dưới, trông anh không có vẻ như vậy.
"Không, vẫn khỏe mạnh." Tề Vị An lo lắng hỏi: "Cô thế nào rồi? Tay còn đau không?"
"Tôi vừa mới sửa khớp lại, không còn đau nữa."
Tề Vị An gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng móc tiền mà anh đã bỏ vào túi quần tối qua, "Của cô đây, là tiền bồi thường. Lần này tôi có mang theo."
Kỳ Thư nhìn những tờ tiền năm trăm mới toanh, sửng sốt, nhét hai xấp tiền lớn trong túi quần như vậy, không sợ bị mất sao?
Thấy cô không trả lời, Tề Vị An có chút lo lắng: "Vẫn chưa đủ sao? Tôi cũng có mang theo điện thoại di động nữa." Nói rồi anh lấy điện thoại ra muốn đưa thêm cho cô.
"Không, không cần đâu." Cô lần này tiêu tốn không đến năm trăm ngàn, làm sao có thể yêu cầu nguyên xấp tiền đó bồi thường? Này là tống tiền trắng trợn rồi.
Tề Vị An không hiểu tại sao cô lại không muốn, anh đứng im chớp chớp mắt nhìn cô.
Thật kỳ lạ tại sao ánh mắt của cậu ta lại có vẻ đó, giống như một con cún bị bỏ mặc dưới mưa và khao khát được chủ nhân ôm vào lòng.
Kỳ Thư nắm tay anh, nhét tiền lại vào túi. Xem ra ngày đó cô đã hiểu lầm, cậu ta không phải loại người không ra gì.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ đến ngày hôm đó cô dường như đã mắng người ta đến rơi nước mắt.
"Chi phí cũng không đắt lắm, cậu có thái độ tốt như vậy là được rồi, không cần phải trả nữa đâu."
Sinh viên đại học làm ra số tiền này chắc hẳn rất khó khăn, hơn nữa cậu ta cũng phải đến đến bệnh viện để khám bác sĩ, đó cũng là một khoản chi phí.
Tề Vị An không biết phải làm sao. Có nên nghe theo lời cô ấy không?
Kỳ Thư nhìn ánh mắt dò hỏi của anh, bất chợt nói: “Như vầy đi, sau khi gặp mặt xem như đã hết hận thù, nên giờ tôi sẽ đãi cậu một bữa, xem như kết thúc.”
“Ăn?” Đây là lần đầu tiên Tề Vị An nghe được người khác nói với mình như vậy.
"Ừ, đi ăn, hay cậu có hẹn rồi?"
“Không.” Tề Vị An lắc đầu, anh không có bạn, không có ai hẹn.
"Đã đến giờ ăn tối. Gần đây có một số nhà hàng ở trung tâm mua sắm có đồ ăn rất ngon. Chúng ta ăn ở đó được không?"
Kỳ Thư đề nghị, dù sao cô hiếm khi tự mình nấu ăn, luôn đi ăn ở ngoài.
Có thêm người lại càng vui hơn.
"Được, được." Tề Vị An lắp bắp, đây là lần đầu tiên có người mời anh đi ăn, đi trung tâm thương mại, tất cả bạn bè trong phim truyền hình anh xem đều làm như vậy.
Anh chưa bao giờ có trải nghiệm này, cha và anh trai không có thời gian đi cùng anh, mọi thứ anh cần đều được các cửa hàng mang đến tận nhà.
“Vậy thì đi thôi." Kỳ Thư không biết vì sao trong lòng có chút hưng phấn, thấy cậu nhóc này cũng khá đáng tin.
Tề Vị An theo cô ra khỏi bệnh viện, vui đến nỗi hoàn toàn đã quên mất quản gia và tài xế.
Tài xế lái xe tới cửa, quản gia quay lại tìm người thì không thấy ai, ông liền hoảng sợ, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì cả cái mạng già này của ông làm sao gánh nổi.
Ông bấm số gọi Tề Vị An.
"Xin chào."
"Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Chúng tôi đang đợi cậu ở cổng bệnh viện." Quản gia thở phào nhẹ nhõm, may quá thiếu gia không sao.
“Cháu đi ăn với bạn bè.” Tề Vệ An có chút tự hào nói, "Ông về trước đi, đừng đi theo cháu."
"Bạn bè?" Quản gia có chút kinh ngạc, ông biết thiếu gia không có nhiều bạn bè, sao đột nhiên lại có người cùng ăn cơm.
"Cháu sẽ tự về nhà, tạm biệt."
Quản gia bị cúp điện thoại, nhất thời không biết phải làm sao.
"Người nhà?" Kỳ Thư hỏi.
Tề Vị An gật đầu.
Khu mua sắm rất gần bệnh viện, Kỳ Thư không lái xe, gần khu mua sắm rất khó đậu xe, hai người đi bộ mấy phút là tới.
Vừa bước vào trung tâm thương mại, một luồng khí mát lạnh phả vào mặt, làm dịu đi sự oi bức ở bên ngoài.
“Cậu muốn ăn gì?” Kỳ Thư hỏi anh.
"Không biết." Tề Vệ An lắc đầu, anh chưa bao giờ ăn đồ ở ngoài, bình thường ăn gì đều có người chuẩn bị.
“Anh có thể ăn cay được không?”
"Có thể."
“Có bị dị ứng với hải sản không?"
"Không dị ứng."
Kỳ Thư đã rõ ràng liền gật đầu, xem ra anh không khó ăn uống, thuộc tốp dễ nuôi.
“Vậy chúng ta đi ăn hải sản nhé.” Kỳ Thư dẫn anh lên thang cuốn lên tầng bốn.
Tề Vị An nhìn mọi thứ xung quanh, thấy tất cả đều mới mẻ.
Sau khi hai người ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn lên, "Thưa cô, cô muốn gọi món gì?"
"Nào, cậu chọn đi." Kỳ Thư nói với anh.
"Tôi ăn giống như cô." Anh nhỏ giọng nói.
"Được." Cô đành gọi món, "Hai phần tôm hùm đặc trưng, hào nướng, tôm chiên và salad." Cô quay qua hỏi anh: "Đồ uống thì sao? Cậu uống gì?"
"Giống như cô."
"À, nhớ đừng cho thêm súp nấm, tôi không thích ăn súp nấm. Hai ly nước cam với thêm một phần mì ống cho cậu ấy. Cảm ơn."
"Được rồi, thưa cô, xin đợi một lát." Người phục vụ xác nhận món ăn rồi rời đi.
Cô ấy không thích súp nấm, Tề Vị An tự nhớ trong lòng.
"Nhân tiện, tôi vẫn chưa biết tên cậu, để tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên là Kỳ Thư. Kỳ trong bốn thứ tài năng, tốt đẹp, Thư trong thư thái dồi dào."
Tề Vệ An lặp đi lặp lại ý nghĩa tên cô trong lòng.
"Tôi tên Tề Vị An, cha tôi mong tôi có được những điều tốt đẹp nhất và luôn bình an."
Cha đã nói với anh nhiều lần về ý nghĩa tên của mình, nên anh có thể dễ dàng trả lời.
"Tên của cậu thật hay." Cô hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi, đang học đại học sao?"
“22 tuổi 9 tháng, không còn đi học nữa..." Tề Vệ An cúi đầu, có chút buồn, anh không thể đi học.
22 năm chín tháng? Không cần phải trả lời cụ thể như vậy chứ.
Trông cậu ta trẻ hơn tuổi thật một chút, chắc là đi làm trực tiếp mà không đi học, tuy nhiên có thể xuất thân từ một gia đình khá giả nên có thể không cần phải làm việc.
Kỳ Thư gật đầu.
"Cô bao nhiêu tuổi? Đang học đại học sao?" Tề Vị An thận trọng hỏi. Cô ấy trông rất thông minh, liệu cô ấy có nghĩ rằng anh quá ngu ngốc và không muốn làm bạn với anh không?
“Phì.” Kỳ Thư cười một tiếng, ai mà không thích được khen trẻ tuổi chứ, “Tôi đã tốt nghiệp, 24 tuổi, hơn anh hai tuổi mấy tháng." Bị ảnh hưởng lời nói của anh, cô bắt đầu tự nhẩm tính tuổi của mình so với anh.
"Chị gái."
"Hả?"
"Phải gọi là chị." Lớn hơn tuổi phải gọi là chị, đây là lễ phép, cha anh từ nhỏ đã dạy.
Đến khoảng thời gian sau, Tề Vị An mới hiểu ra, không phải lớn hơn tuổi phải gọi là chị đôi khi có thể biến thành tên gọi khác. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Kỳ Thư phản ứng lại, đây là đang nói giỡn sao?
"Ừ, ngoan lắm." Cô cười, nói hùa theo.
Anh nhìn qua, chưa kịp hiểu đã nhìn thấy được nụ cười tươi của cô, bất giác ngẩn người.
"Tới đây, tôm hùm Boston, chúc quý khách ngon miệng."
Người phục vụ dần dần đem đồ ăn lên, anh bấy giờ mới lấy lại tinh thần.
Ăn xong, hai người đi dạo trung tâm thương mại để tiêu cơm.
Kỳ Thư ghé vào cửa hàng phụ kiện, thử vài chiếc nhẫn, "Có cỡ lớn hơn không, chiếc này hơi trật."
"Vâng ạ, chị có thể thử chiếc này." Cô gái bán hàng lấy ra chiếc nhẫn cỡ khác.
Tề Vị An lần đầu tiên được đi mua sắm, anh bất giác quan sát mọi thứ thật cẩn thận.
Thấy người đàn ông bên cạnh đang giúp cô gái xách túi, anh cũng học theo nhặt chiếc túi trên ghế của Kỳ Thư lên.
Một người phụ nữ khác hỏi người đàn ông bên cạnh chiếc vòng cổ có đẹp không, rồi người đàn ông đi trả tiền.
Tề Vệ An để ý thấy được như vậy.
Kỳ Thư đưa tay ra nhìn, chiếc nhẫn nhẹ nhàng thanh nhã, bên trên có một viên kim cương nhỏ lấp lánh được đính một cách kín đáo, đây là kiểu dáng cô rất yêu thích.
“Thấy sao?” Kỳ Thư theo thói quen quay qua hỏi người bên cạnh, ngay lập tức cô liền cúi thấp đầu, nhớ ra đây không phải là người bạn thân thường xuyên đi mua sắm với mình.
"Rất đẹp." Tề Vị An nói xong liền lấy xấp tiền trong túi ra, tới quầy thanh toán.
Kỳ Thư hơi mất tự nhiên giả vờ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, không để ý thấy anh đang làm gì, khi nhân viên quầy lấy hộp quà ra, cô mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Tề Vị An đã thanh toán hóa đơn rồi.
"Không, cậu mua nó cho tôi làm gì." Kỳ Thư bối rối nói với anh.
"Bọn họ đều như vậy." Tề Vị An không hiểu, ánh mắt án chỉ những người bên cạnh.
Cô cười trừ, cậu nhóc này bị sao vậy.
"Đó là bởi vì bọn họ là người yêu, đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Chúng ta không phải loại quan hệ đó, tôi không thể nhận quà mắc tiền như vậy."
Nhưng mình muốn mua nhẫn cho cô ấy, Tề Vị An lại bắt đầu không biết phải làm sao.
"Cho tôi thông tin đi, về nhà tôi sẽ chuyển khoản trả lại cậu." Kỳ Thư lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn qua giá chiếc nhẫn trên hóa đơn.
Tề Vị An ngơ ngác đưa điện thoại.
“Được rồi, đi thôi, phim sắp bắt đầu rồi.” Khi nãy vừa mới ăn cơm xong, Tề Vị An nói cái gì đó là phải xem phim, Kỳ Thư nghĩ là anh muốn đi nên đã đặt vé.
“Vâng." Tề Vị An đi nhanh theo cô, còn nhớ ra xách theo chiếc túi nhỏ của cô.
Đây cũng là lần đầu tiên Tề Vị An xem phim theo cách này, ở nhà có rạp chiếu riêng, anh thường xuyên xem phim một mình.
Những người bên cạnh thỉnh thoảng trò chuyện, có điều gì đó thú vị thì mọi người đều bật cười, Kỳ Thư cũng quay sang nói với anh, "Buồn cười thật."
Tề Vị An cũng cười, anh hiểu được bộ phim, thực sự rất vui.
Phim kết thúc thì đã muộn, Kỳ Thư sau một buổi đi chơi mệt mỏi nên chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
“Hôm nay tới đây thôi." Kỳ Thư nói tạm biệt anh.
“Vâng.” Tề Vị An nhìn cô rồi gật đầu.
Cô để ý thấy anh đôi lúc nói chuyện một cách khá kỳ lạ nhưng cũng không quan tâm nữa, quay người đi về phía bãi đậu xe.
Tề Vị An nhìn chằm chằm vào cô, vô thức đi theo.
Kỳ Thư phát hiện, liền bối rối quay đầu lại. Sao vẫn theo cô vậy? Ồ, cậu ta không có xe hơi. Haiz, cô là người tốt thì không thể bỏ mặt như vậy, đành đưa cậu ta về vậy.
Tề Vị An ngồi vào ghế phụ, báo một địa chỉ mà Kỳ Thư chưa từng nghe tới.
Cô mất tới hơn nửa tiếng lái xe tìm kiếm, đến nơi liền nhìn thấy một cánh cổng lớn.
"Là ở đây sao?"
"Phải, đó là nhà của tôi."
"Vậy tạm biệt, chúc ngủ ngon."
“Chúc ngủ ngon." Tề Vị An giọng có chút run run nói: “Tạm biệt.”
Quản gia nghe thấy tiếng xe vội vàng chạy ra ngoài, thiếu gia cuối cùng cũng trở về.
Ông chủ và đại thiếu gia có dặn không kiểm soát chỉ nên để ý thiếu gia, cộng thêm thiếu gia có gọi về nhà là đi cùng bạn, nhưng đã mấy tiếng trôi qua, ông ấy liền sợ hãi, sợ thiếu gia đã bị bắt cóc, suýt chút nữa đã báo cảnh sát.
Kỳ Thư quay đầu lái xe đi thật xa, trong khi anh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm theo ánh đèn xe dần biến mất.