“Một hộp trái cây giá 10 ngàn.” Kỳ Thư lấy bút, xé một mảnh giấy rồi viết giá tiền lên đó.
"Thịt bò.." Cô nếm thử một miếng, đều là những phần ngon nhất, lát cắt gọn gàng, thịt chắc, mùi vị khá ngon, cũng không biết anh mua ở đâu.
“Thịt bò sốt tương giá 49 một phần." Kỳ Thư viết xong đưa tấm giấy qua cho Tề Vị An, bảo anh dán vào.
Đồ ăn nhiều đến mức hai người ăn không hết, ngoài trời nóng bức, ngoài biển thì không có tủ lạnh, buổi tối về sợ hỏng gần hết, thà bán đi còn hơn.
Để giảm bớt một số tổn thất, cuối cùng cô cũng biết công dụng của chiếc lều lớn này, hóa ra bọn họ thực sự đến để dựng sạp.
Tề Vị An không cảm thấy có gì không ổn, Kỳ Thư không thích ăn, anh vẫn vui vẻ, dựng quầy hàng cũng vui vẻ, cùng cô làm gì cũng đều vui vẻ.
Vợ chồng ông chủ quầy dưa hấu đối diện lén lút liếc nhìn bọn họ, không biết đối thủ cạnh tranh đột nhiên xuất hiện từ đâu ra.
Kỳ Thư thấy ngại ngùng, chỉ lần này thôi, làm như thế này giống cướp chén cơm của người ta.
Mặt trời dần lên cao, gian hàng của họ lại đông khách bất ngờ.
"Wow, trái cây rẻ thế sao?"
“Lão đại, em muốn hai hộp trái cây cắt sẵn và một hộp thịt ướp.” Hai cô gái đội mũ rơm đi tới mua hàng.
“45 ngàn.” Kỳ Thư tính giá rồi liếc nhìn Tề Vị An.
Anh cười toe toét với cô, lộ ra tám chiếc răng.
Ui là? Bán rẻ vậy anh còn cười? "Thu tiền kìa." Kỳ Thư rung rinh trong lòng, nhắc nhở anh.
"Ồ, thu tiền." Tề Vị An bối rối, nhận lấy tiền.
“Lão đại, khát quá, cho hai chai coca.” Một người đàn ông khác tới mua, vì trời nóng mà đổ mồ hôi đầm đìa.
“10 ngàn.” Kỳ Thư vui vẻ vì lều của họ bán đắt hàng, trong bóng râm cũng thoải mái hơn. Nhưng hôm nay cô ra biển bắt hải sản nướng, sao lại thành ra bán hàng rồi?
Tề Vị An đọc sách không nhiều, cũng không thích chơi game, thị lực tự nhiên rất tốt.
Anh từ xa quan sát quầy dưa hấu đối diện, người phụ nữ đang lau mồ hôi cho người đàn ông, người đàn ông đó cuộn tiền lại rồi đưa cho người phụ nữ, người phụ nữ nhìn quanh rồi hôn lên má anh ta.
Tề Vị An hiểu ra. Anh cũng gom hết số tiền nhận được lại thành một chồng nhét vào túi xách của Kỳ Thư, sau đó cúi xuống áp mặt về phía cô.
Gì vậy? Sao lại nhét tiền vào túi của cô? Còn đưa mặt lại gần là muốn làm gì?
Kỳ Thư lấy tiền ra, nói: “Đồ của cậu, tiền kiếm được cũng là của cậu, sao lại đưa cho tôi?”
“Phải đưa, đưa hết.” Tề Vị An ngây thơ nhìn cô.
"Không được, tôi không lấy tiền đâu." Kỳ Thư cười nói, làm như vậy không phải là hám tiền trai trẻ sao? Lần thứ hai gặp mặt đã mua nhẫn kim cương, lần này lại đưa tiền? Thật là, cái cậu nhóc này.
"Họ cũng như vậy."
“Họ?” Kỳ Thư nhìn theo ánh mắt của anh, hướng về phía quầy hàng bán dưa hấu, "Thoạt nhìn giống một cặp, hình như là vợ chồng đó."
“Vợ chồng mới được?” Tề Vị An tự trầm tư trong lòng.
Kỳ Thư xé một mảnh bìa cứng, viết một chữ lớn "sale". Đồ không còn nhiều, buổi trưa phải bán hết mọi thứ để chiều còn có thể đi đào hải sản.
“Cậu tới đây bán một lát, đổi tôi thu tiền.” Kỳ Thư mệt mỏi ngồi xuống.
"Tôi..." Tề Vị An có chút do dự.
Anh chưa từng bán bất cứ thứ gì và cũng không quên tiếp xúc với người lạ, ở buổi ký tặng, anh đeo mặt nạ là để lấy dũng khí khi gặp người hâm mộ.
“Cậu bán xong, buổi chiều chúng ta sẽ đào hải sản nướng ăn."
Tề Vệ An liền có động lực, anh còn chưa bao giờ được đào con cua.
“Nhìn kìa, đằng kia có một anh đẹp trai." Vài cô gái trông giống như học sinh cấp hai đang đi theo từng nhóm, lớn tiếng nói.
Kỳ Thư mỉm cười, không ngờ gương mặt của anh lại có tác dụng như vậy.
"Anh ơi, anh bán sushi thế nào?"
Tề Vệ An có chút lo lắng, là đang nói chuyện với anh phải không? “20 ngàn.” Anh đọc giá Kỳ Thư viết ở trên.
"Tụi em mua sushi, và xin chụp với anh một tấm hình được không ạ?" Một cô gái trong nhóm hỏi.
"Hả?" Tề Vị An cầu Kỳ Thư giúp đỡ.
Cô lắc đầu, "Không được rồi, anh ấy không muốn."
Mấy cô gái nghe vậy hơi thất vọng nhưng cũng mua vài hộp, trong nhóm có cô gái cầm máy ảnh bất ngờ nhìn qua, nói: "Vậy em chụp hai anh chị một tấm làm kỷ niệm được không ạ?"
"Chị hả?" Kỳ Thư hỏi.
"Được." Tề Vị An liền gật đầu. Anh không muốn đứng kế người lạ, anh chỉ muốn Kỳ Thư.
Cô gái đưa bức ảnh Polaroid cho hai người rồi rời đi theo nhóm.
Kỳ Thư nhìn bức ảnh, trông khá đẹp, cô thì cười nhẹ còn Tề Vị An lại cười hơi ngốc nghếch.
“Có thể đưa cho tôi được không?” Tề Vị An thận trọng hỏi.
"Được." Hai người chụp chung mà chỉ có một tấm, nếu anh muốn thì để anh giữ đi.
Tề Vị An đầu tiên bỏ vào túi, cảm thấy không an toàn, liền lấy ra cho vào ngăn ví, sau đó cho ví vào ba lô.
“Chị ơi, chai đồ uống này giá bao nhiêu?” Một đứa trẻ chạy tới, ngước lên hỏi bọn họ.
“5 ngàn.” Kỳ Thư cúi xuống nói chuyện với bé.
“A.” Đứa trẻ móc ra tờ 2 ngàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Cô nhận thấy tờ tiền đứa bé cầm trên tay không đủ, liền cười nói: “Nhóc có thể bắt tay chị một cái, đổi được đồ uống luôn.”
“Thật sao ạ?” Đứa trẻ duỗi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra.
Kỳ Thư bắt tay đứa trẻ, tay núng nính thật dễ thương, rồi đưa đồ uống qua.
"Ya~" Đứa trẻ cầm lấy nước rồi chạy đi.
“Dọn dẹp thôi.” Kỳ Thư quay sang nói với Tề Vị An.
“Nhưng vẫn chưa bán hết mà?”
“Đồ ngốc, chúng ta còn phải để dành để ăn chứ.” Kỳ Thư vừa nói, vừa dọn dẹp tấm bìa cứng.
Tề Vị An sửng sốt một chút, cô mắng anh ngốc, nhưng tựa hồ cũng không có chán ghét anh.
"Cậu đứng yên đó làm gì vậy? Chuyển đồ vào thôi." Kỳ Thư cười, nói với anh.
Tề Vị An cười tươi đến mức nheo mắt lại, ngốc nghếch nhưng cô thích thì cũng được.
Sau khi hai người ăn xong, Kỳ Thư lấy xô và xẻng ra, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, lấy kem chống nắng trong túi ra bôi cho mình một ít rồi đưa qua, "Cho cậu."
Tề Vị An cầm lấy, không biết phải làm gì.
“Thoa vào tay, cổ và chân.” Kỳ Thư nhìn qua, thấy anh không biết liền tốt bụng nói.
Tề Vị An cẩn thận nặn ra một chút, xoa xoa một chỗ trên cánh tay của mình.
Cô nghẹn lời, nói: “Anh đang thoa dầu gió sao?” Cô cầm lấy đưa cho anh xem, vắt ra vừa đủ, xoa lên nửa cánh tay lộ ra ngoài của anh, bôi đều, "Thoa như này."
Bàn tay cô mát lạnh, chạm vào da anh thật thoải mái, anh có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của cô khi đứng gần.
Tề Vị An đột nhiên trở nên "khôn ngang", tự bôi cánh tay còn lại một cách nhanh chóng, sau đó nói: "Tôi không biết thoa cổ."
Kỳ Thư thoa kem chống nắng vào lòng bàn tay, đứng trước mặt anh: “Cúi đầu xuống.”
Những ngón tay của cô đi từ sau gáy đến phía trước rồi đến trái khế, còn bôi thêm một chút da sau tai.
Tề Vị An liền đỏ bừng từ vành tai đến gò má, anh cảm thấy phản ứng cơ thể có gì đó là lạ, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
"Tôi, tự làm được..." Anh lắp bắp, sau đó quay người lại.
Kỳ Thư khụ khụ vài cái, “Tôi đi ra trước.” Nói xong liền đi ra khỏi liều.
Tề Vị An quay lưng thấy như vậy, liền chạy đuổi theo cô ra ngoài.
Hai người vội vã chạy đến bãi biển, dù thế nào đi nữa, cuối cùng họ cũng ra biển muộn.
Kỳ Thư đào hết hố này đến hố khác trên cát, đào ra vài con cua nhỏ dường như không có thịt rồi lại thả chúng trở về lại.
Tề Vị An thì nhặt được rất nhiều sinh vật biển mà anh không biết tên, một người đi cạnh nói anh chúng không ăn được, anh ngoan ngoãn thả lại biển.
Một hồi sau, hai người vất vả lắm mới bắt được một con cá cỡ vừa và mấy con nghêu.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, hai người bỏ xẻng và chiến lợi phẩm vào thùng nhỏ, ngồi trên cát hưởng thụ làn gió biển mát lạnh rồi lặng lẽ chờ hoàng hôn trên biển.
Một số đứa trẻ đang chơi với nhau trên bãi biển, đùa nghịch cùng quả bóng tròn của mình.
Sau khi mặt trời lặn, hai người đang cùng đi về thì chợt nghe thấy tiếng kêu: "Cứu, a, cứu."
Hai người quay lại thì thấy một đứa trẻ đang bị thủy triều rút cuốn vào.
Kỳ Thư chưa kịp phản ứng, đã thấy Tề Vị An bất ngờ lao ra ngoài, bơi nhanh ra xa bờ chụp lấy đứa trẻ.
Sóng biển dữ dội đến nỗi chiều cao 1m87 của anh gần như phủ tới đầu, anh cố gắng bơi vào, bế đứa trẻ lên cao, từng bước vào bờ an toàn.
Kỳ Thư liền chạy nhanh tới bế đứa trẻ giúp anh một tay.
Cha mẹ của đứa trẻ bất cẩn chạy tới cảm ơn hai người.
Xung quanh có thêm vài cặp cha mẹ đang giáo dục con cái của mình, Kỳ Thư lắc đầu, không để ý bọn họ.
“Có bị sặc nước không?” Cô lo lắng hỏi.
“Không.” Tề Vị An lắc lắc đầu rũ nước trên tóc, vẫn còn cười tươi.
“Làm tốt lắm, chàng trai trẻ.” Người đàn ông bên cạnh đưa ngón cái với anh.
"Thật tốt."
"Thật dũng cảm.”
Tề Vị An chìm đắm trong những lời khen ngợi, càng cười đến vui vẻ hơn.
"Anh lát nữa dẫn bạn gái tới ăn thịt nướng đi, chúng tôi đãi anh một bữa." Người đàn ông trong nhóm nói, chỉ vào bếp nướng bày sẵn phía trước.
Tề Vị An gật đầu đồng ý, được người khác khen ngợi, anh tựa hồ trở nên dũng cảm hơn.
Anh đồng ý nhanh chóng khiến Kỳ Thư chưa kịp giải thích thì mọi người đã tản ra hết.
Cô đành cho qua, hỏi: "Cậu có mang theo quần áo không? Mau thay ra, ban đêm trời lạnh rất dễ bị cảm.”
Tề Vị An lắc đầu.
Kỳ Thư thấy đằng kia có người bán quần đùi và đồ bơi đi biển, “Cậu về lều lau người trước đi, tôi đi mua cho.”
“Vâng, cảm ơn.” Tề Vị An ngoan ngoãn trở về.
Sau khi vào lều, anh cởϊ áσ phông và quần đùi ướt, dùng khăn lau rồi ngồi đợi cô về.
Kỳ Thư mua một quần đi biển và áo sơ mi theo phong cách nghỉ dưỡng rồi bước về, mở cửa lều liền giật mình.
Tề Vị An chưa kịp ngước nhìn, đã bị cô quăng quần áo vào mặt, lại tiếp tục một màn đuổi theo mỹ nhân giống khi nãy.
...
Nhờ có Kỳ Thư, Tề Vị An đã được ăn món hải sản nướng ở bãi biển lần đầu trong đời, hai người mang phần nước trái cây còn sót lại chia cho mọi người.
Mọi người cùng nhau trò chuyện, Tề Vị An có cái hiểu cái không, thỉnh thoảng cũng có thể tham gia vài câu, nhưng phần lớn đều là vui vẻ ngồi cười.
Buổi tối, Kỳ Thư chở Tề Vị An về nhà bằng xe của mình.
Anh vẫn đứng ở cửa nhìn đèn xe của cô khuất xa như cũ.
Đầu bếp Tề gia thấy thiếu gia đã trở về đều đã chuẩn bị xong hết thức ăn khuya, hỏi cậu đi chơi với bạn có vui không, Tề Vị An gật đầu nói rất vui.
Đầu bếp vô cùng vui mừng, lần sau thiếu gia ra ngoài chơi sẽ chuẩn bị nhiều hơn nữa.
Tề Vị An vào phòng tắm, xối nước qua một lần, anh lấy một ít sữa tắm thoa lên người, bất chợt anh nhớ tới cảm giác ngón tay của Kỳ Thư chạy tới chạy lui trên cổ mình ngày hôm nay.
Cúi đầu xuống, lại nhìn thấy phản ứng đó xuất hiện.
Kỳ Thư thoải mái nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong giấc mơ lại xuất hiện một hình ảnh nào đó, đặc biệt là cặp đùi săn chắc của người đàn ông đang ngồi trong lều, khiến cô không thể cưỡng lại nổi...