Đỗ Chí Phàm tin rằng anh ta chỉ yêu một người phụ nữ, là Kỳ Thư, và cô là người phụ nữ hiểu anh ta nhất.
Họ yêu nhau suốt một năm và có rất nhiều kỷ niệm đẹp bên nhau.
Vào năm cuối cấp, anh ta tình cờ gặp một tiểu thư nhà giàu đến từ Thủ đô trong một bữa tiệc tối, anh ta thừa nhận không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc và quyền lực nên đã chọn cách lừa dối.
Ngay khi Kỳ Thư phát hiện ra, cô đã chọn cách chu toàn coi như cho anh ta một sự tôn trọng cuối cùng.
Nhưng chỉ vui vẻ được vài tháng, tiểu thư nhà giàu kia đã vứt bỏ anh ta, kết hôn với một người đàn ông xứng đôi được gia đình giới thiệu sau khi tốt nghiệp.
Đỗ Chí Phàm lại độc thân, nhưng anh ta biết rằng một khi đã dấn thân vào con đường này thì không thể quay trở lại, vì vậy trong vài năm tiếp theo, anh ta không ngừng tìm kiếm mục tiêu, từ những người trẻ tuổi cho đến những phụ nữ giàu có đáng tuổi mẹ mình.
Anh ta không để ai biết về quá khứ ô nhục đó, những ký ức kinh tởm đó khiến anh ta trằn trọc nửa đêm khi mơ về nó, nhưng may mắn thay, cuối cùng anh ta cũng bắt được Từ Giai Giai.
Cô ta tính tình không tốt, nhưng đầu óc đơn giản, tuổi lại còn trẻ, gia cảnh giàu có, là mối tốt nhất hiện tại.
Hơn nữa mấy năm nay anh ta đều chú ý tin tức của Kỳ Thư, nghe nói cô được làm trong phòng thí nghiệm, cô được công bố xuất sắc kết quả nghiên cứu khoa học, nghe nói cô tại hội nghị thượng đỉnh phát biểu, nhìn cô từng bước thực hiện mục tiêu theo kế hoạch cuộc sống của mình.
Không chỉ vì Kỳ Thư là bạn gái cũ của mình, mà còn vì đó là con đường sống mà anh ta từng lựa chọn.
...
9 giờ tối, Kỳ Thư kiểm tra máy điều hòa trong khu văn phòng, tắt các dãy đèn rồi bước ra khỏi cửa công ty.
Họ hiếm khi làm thêm giờ muộn như vậy nhưng vì hệ thống ở trụ sở khách hàng gặp sự cố khẩn cấp, nhóm của họ được gọi đến để hỗ trợ đến hiện tại mới hoàn thành xong công việc của mình.
"Tạm biệt, chị Thư."
“Tạm biệt.”
“Chị Thư Thư, em về trước nhé.” Đào Đào cười nói, quơ quơ tay với cô.
“Về an toàn nhé, có muốn chị đưa một đoạn không?”
“Cảm ơn chị Thư, em có bạn trai tới đón rồi.”
“Được rồi, cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
“Thư Thư!”
Đỗ Chí Phàm tới chỉ thử vận may, không ngờ lại thực sự gặp được cô.
Kỳ Thư quay lại, một lúc sau cô mới nhận ra anh ta.
Vẫn còn những đồng nghiệp chưa rời đi đang đợi taxi trước cửa, Kỳ Thư bước sang một bên, không muốn gây ra những lời bàn tán.
“Có chuyện gì sao?” Kỳ Thư lạnh lùng nói.
"Anh nghe nói Từ Giai Giai đã đến gặp em, thật xin lỗi, cô ấy có làm khó em không?" Đỗ Chí Phàm muốn kéo cánh tay cô, nhưng Kỳ Thư đã tránh được.
"Anh Đỗ, hôm nay anh lấy tư cách gì mà đứng đây nói lời này?" Kỳ Thư lạnh lùng nhìn hắn, "Chúng ta từ lâu đã không còn mối quan hệ gì.”
"Thư Thư, thực ra anh vẫn luôn..” Đỗ Chí Phàm bối rối, chưa bao giờ anh ta nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như vậy ở cô.
Kỳ Thư ngắt lời anh ta, "Hơn nữa, lúc chúng ta chia tay anh cũng đã nói xin lỗi rồi. Chúng ta cũng không có ân oán, đừng gieo rắc thêm ra làm gì." Với một người phụ nữ xa lạ, cô cũng không muốn tạo bất hòa.
“Thư Thư...”
“Đừng làm phiền tôi nữa, có tự trọng xíu đi.”
Kỳ Thư dứt khoát rời đi không thèm ngoảnh lại, trong lòng tự mắng mình, lúc trước sao lại quen một kẻ không ra gì như vậy.
...
Ngày hôm sau, cuối tuần, Kỳ Thư ngủ đến hai giờ chiều, sự mệt mỏi của một tuần làm việc đã vơi đi rất nhiều, nhưng tâm trạng lại không vui chút nào.
Không phải vì thứ gì, mà Tề Vị An mới thực sự là điều khiến cô khó chịu.
Nụ hôn ở quán bar trôi qua 3 ngày, Tề Vị An đều đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, Kỳ Thư gần như biết hôm qua con chó của anh đã ăn bao nhiêu thức ăn cho chó.
Nhưng không thể trách Tề Vị An, mà là trách cô, anh ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, nụ hôn đó hiển nhiên là nụ hôn đầu tiên của anh.
Muốn thả lỏng tinh thần một chút, Kỳ Thư lại đến Sx Lounge, lần này chỉ có cô và Lâm Hân.
Hai người phụ nữ độc thân xinh đẹp ngồi trong quầy rượu, thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện, trong đó có một số người có ngoại hình và vóc dáng ưa nhìn.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy được người phụ nữ nào xinh đẹp và quyết rũ như cô Kỳ đây.” Người đàn ông đối diện bắt chuyện với những lời khen ngợi.
Trước đây Kỳ Thư có lẽ đã trò chuyện với anh ta, tận hưởng sự lôi kéo mơ hồ.
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng chút nào.
"Đinh". Kỳ Thư cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên.
“Hồng hạc đang nở hoa, Kỳ Thư đang làm gì vậy?”
Tề Vị An ngốc nghếch chụp một bông hoa hồng hạc nở về đêm gửi cho cô, Kỳ Thư cảm thấy tim mình đập mạnh như che lấp màng nhĩ, át đi mọi tiếng động.
“Anh có ở nhà không?” Cô cầm điện thoại di động bước ra ngoài.
“Này.” Lâm Hân liền gọi cô.
Kỳ Thư vừa đi vừa quơ tay ra phía sau, để cô ấy giải quyết đám người đàn ông đó.
“Ở nhà.” Đôi mắt Tề Vị An sáng lên, trả lời nhanh chóng.
“Đừng ngủ, đợi tôi qua đó.”
Tề Vị An ban đầu không thể ngủ được, nhưng sau khi nhận được tin này, anh không còn muốn ngủ nữa.
Anh đi vòng quanh phòng ngủ, đi tới đi lui. Kỳ Thư nói cô sẽ đến đón anh và họ sẽ gặp lại nhau, cô sẽ đón anh đi đâu? Tề Vị An thay quần áo, vui vẻ chờ đợi cô.
Nửa giờ sau, Kỳ Thư đỗ xe trước nhà anh, cô không vào được cổng cũng không nhìn thấy nhà, phía trước rất nhiều cây cối.
“Ra ngoài.” Cô gửi tin nhắn cho anh.
Tề Vị An không biết phải làm sao, trời đã tối, hôm nay cha và anh cả của anh đều đang ở nhà, anh vô thức không muốn đánh động đến mọi người.
Anh lặng lẽ lẻn ra cửa sau của biệt thự, rồi chạy lon ton về phía cửa chính.
"Kỳ Thư." Tề Vị An thắt dây an toàn, nhìn cô thở hổn hển, đôi mắt anh trong veo trong màn đêm.
“Đi thôi.” Kỳ Thư khởi động xe.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Cậu dám đi theo tôi mà không biết đi đâu, không sợ tôi đem bán cậu sao?"
“Không sợ, Kỳ Thư không phải người xấu.” Anh ngốc nghếch vô tội nói.
Kỳ Thư cười, Tề Vệ An nói sai rồi, tối nay cô muốn làm người xấu.