Đậu xe vào bãi giữ xe ngầm dưới nhà, Kỳ Thư dắt anh lên lầu.
“Đây là nhà của Kỳ Thư sao?” Tề Vị An hỏi.
"Ừ."
Cô ném chìa khóa, ấn Tề Vị An vào cửa, cô không bật đèn lớn trong phòng khách, chỉ có ngọn đèn trần màu vàng ấm áp ở lối vào chiếu sáng hai người.
"Kỳ... Kỳ Thư." Anh nuốt nước bọt lo lắng. Anh nhớ chuyện đã xảy ra giữa cả hai lần trước, bây giờ Kỳ Thư có ý định hôn anh nữa sao?
"IQ của cậu là bao nhiêu?"
"A...” Tề Vệ có chút né tránh câu hỏi này.
“Trả lời tôi.” Kỳ Thư lớn tiếng hỏi lại.
“85.” Anh chỉ có thể thành thật trả lời.
Cô gật đầu, thế là đủ, “Cậu có thể tự kiếm tiền không?”
“Có.” Tề Vị An nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, “Tôi vẽ tranh, mỗi tháng tôi đều kiếm được tiền từ việc vẽ tranh.”
“Rất tốt.” Kỳ Thư xác nhận lần cuối: “Cậu có thể hiểu được mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì không?”
"Yêu?" Tề Vị An thận trọng nói.
Cô mỉm cười, khảo sát đã hoàn thành, anh là người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự.
Tề Vị An không hiểu Kỳ Thư cười vì điều gì, nhưng vẫn cười theo.
Cô bất ngờ nắm lấy cánh tay anh, dẫn vào phòng ngủ, sau đó đẩy ngã anh xuống giường, nằm trên người anh.
Tề Vị An nhìn theo động tác của cô, cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
"Cậu có biết lần trước từ đó có nghĩa là gì không?" Ngón tay của Kỳ Thư lướt qua quai hàm của anh, trượt qua lại giữa trái khế và xương quai xanh của anh.
Cô không quên lần cô bôi kem chống nắng, anh đã có phản ứng.
“Tôi biết.” Tề Vị An thấp giọng trả lời, lần trước về nhà anh đã lên mạng tra cứu, thấy được những câu khiến mặt nóng bừng, liền tắt máy tính.
“Ồ?” Kỳ Thư cởi chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của anh, “Vậy cậu đã xem nó chưa?”
“Tôi chưa từng xem.” Giọng nói của Tề Vị An rất nhẹ nhàng, nhưng có phần lại cứng rắn.
Anh chưa nhìn thấy nó, nhưng cô thì có.
Kỳ Thư là một người phụ nữ sinh lý bình thường, có tất cả những ham muốn mà cô nên có, tuy nhiên, cô còn quá trẻ để vượt qua ranh giới khi hẹn hò trong khuôn viên trường, những năm gần đây cô bận rộn với công việc nên không có thời gian.
Cô không tưởng tượng được mình sẽ có thể bên người đàn ông nào, đàn ông bây giờ khi có được lần đầu tiên của người phụ nữ đều rất kiêu ngạo, cô thà tự mình giải quyết còn hơn.
Vì vậy, trong vài năm qua cô đã xem những trang phim người lớn để tự an ủi mình, rốt cuộc hôm nay đã có thể mang vào sử dụng.
"Kỳ Thư..." Tề Vị An bắt đầu thở gấp gáp, áo sơ mi của anh hoàn toàn mở ra, bàn tay cô dừng lại xoa trên cơ ngực của anh.
“Ngoan, tôi thích cậu nghe lời.” Kỳ Thư thổi hơi nóng vào tai anh, dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: “Nói cho tôi biết, cảm giác thế nào?”
“Tôi có chút nóng.” Tề Vị An không cách nào hình dung rõ ràng.
Cô khẽ mỉm cười, thực ra anh không chỉ nóng ở đó mà cơ bụng của anh cũng đang nóng bừng khi chạm vào đùi cô, “Vậy cậu có thích không?”
“Tôi thích...” Tề Vị An thừa nhận, hé miệng thở.
Kỳ Thư bắt lấy môi anh, môi lưỡi của cô mạnh mẽ thâm nhập liếʍ mυ'ŧ, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước nhỏ.
Anh chắc chắn đã đi tắm, trong miệng thoang thoảng mùi bạc hà.
Tề Vị An ôm cô, một tay ôm lấy eo cô, xoa lên lưng cô theo bản năng, anh thích cảm giác này, cảm giác gần gũi, tất cả sự mềm mại của cô đều áp vào anh.
Anh không biết làm gì, chỉ làm theo ham muốn bản năng, anh rất nóng nhưng làn da của Kỳ Thư lại hơi lạnh, anh nhìn xuống rồi tỉ mỉ vuốt ve đùi cô.
Móng tay của cô cào vào cơ bụng anh, để lại một vết xước vô hình.
Kỳ Thư chồm dậy cởi phăng đồ trên người mình kể cả quần áσ ɭóŧ, rồi đưa tay gỡ dây quần anh.
Tề Vị An hợp tác, nhích mông cho cô kéo xuống, “Cần cởϊ qυầи lót không?” Gương mặt thật ngây thơ.
Cô cười trừ, “Có, đồ ngốc này.”
Không còn vật che đậy, thứ thô dài lập tức bật ra, đυ.ng vào bụng cô.
Kỳ Thư nhìn một chút, lần đầu tiên nhìn thấy đồ thật, không hề khiến cô thất vọng. Giống với những bộ phim cô đã từng xem, thô dài và đầy gân guộc như vậy.
Cô nhìn vào mắt Tề Vị An, tay đưa xuống cầm lấy nó hướng về phía cửa mình của mình.
Cô bỏ quên màng dạo đầu, cứ như thế chậm rãi muốn đưa vào.
“Ư...” Kỳ Thư kêu ra tiếng, đưa tay nắm lấy vai anh.
Tề Vị An giữ chặt eo cô, nhìn thẳng vào cô cảm nhận dư vị khi bị bao lấy.
Đôi mắt anh nhuốm màu du͙© vọиɠ, cô bị thu hút, quyết tâm dứt khoát ngồi mạnh xuống.
“Á!” Kỳ Thư hét lớn, nước mắt lưng tròng.
Không ngờ lần đầu lại đau như vậy, cô đã từng xem qua vài bộ phim, có khi mở đầu đều đã đưa thẳng vào luôn mà.
“Kỳ... Kỳ Thư, có sao không?” Tề Vị An bị kẹp đến căng cứng cả người, thấy cô la lớn liền hỏi.
“Không sao, dừng một chút là được...” Cô lắc đầu, chịu đựng cơn đau như bị xé rách qua đi.
Tề Vị An xoa xoa eo cô như an ủi, bản thân anh cũng khó chịu, các dây thần kinh trên trán đều nổi rõ, nhưng vẫn không dám làm càn.
Chỉ một chút, cảm giác ngứa ngáy nổi lên, cô chống tay lên eo anh, thử nhẹ nhàng động đậy lên xuống.
“Ô...” Tề Vị An thở mạnh, hai chân cô kẹp bên đùi anh, mỗi cử động đều khiến anh thoải mái.
Kỳ Thư không chịu nổi, tư thế này dù chiếm được thế chủ động nhưng lại quá mỏi.
Cô bất ngờ đổ gục xuống người Tề Vị An, nhịp thở rối loạn làm bộ ngực tròn va chạm với cơ bắp của anh.
"Anh tự động." Kỳ Thư ra lệnh vào tai anh.
Tề Vị An trán rịn đầy mồ hôi, chỉ số IQ không biết đã tăng tới mức nào, đầu óc đều bị tìиɧ ɖu͙© chiếm lấy.
Cô dẫn dắt anh vượt qua ranh giới, tiến sâu vào khu vực tuyệt mật của bản thân chưa từng được ai khai phá trước đây.
Kỳ Thư cuối cùng cũng biết được, năng lực của cậu nhóc ngốc nghếch này mạnh đến mức nào.