Từ manh mối hiện tại có thể phán đoán ra, có hai cách thoát khỏi phó bản hành lang vô hạn.
Điều thứ nhất, tìm bố trong đội thi công, nhờ bố giúp đỡ.
Manh mối này, là Tô Thanh Ngư giúp cậu bé, cậu bé tiết lộ.
Điều thứ hai, sống thêm hơn nửa tháng, chờ tiểu khu tu sửa xong, thông đạo lầu một khôi phục, rời khỏi lầu một.
Manh mối này, là chị bảo vệ tiết lộ.
Điều thứ ba, bắt tội phạm trà trộn vào tầng trệt, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Manh mối này được suy đoán từ quy tắc thứ mười hai của [Hành lang vô hạn].
[Xin nhớ kỹ mỗi một vị hàng xóm cậu từng gặp, nếu như nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, lập tức gọi bảo vệ, nếu như bảo vệ nhận ra người xa lạ là tội phạm trà trộn vào tầng trệt, xin gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại báo cảnh sát là 65 * 21.]
Điện thoại báo cảnh sát không thể tùy tiện gọi, phải xác định, nhìn thấy tội phạm, mới có thể gọi điện thoại.
Hơn nữa khuôn mặt xa lạ này không thể là khách đăng ký bái phỏng, cũng không thể là người của đội thi công.
Trong tờ giấy của mẹ cũng nhắc tới điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát là chìa khóa.
Cái này phó bản sở dĩ là Tam Tinh độ khó, nguyên nhân thứ nhất, là bởi vì căn bản cũng không tồn tại viết ở trên giấy thông quan quy tắc.
Mà nguyên nhân thứ hai, Tô Thanh Ngư nghĩ đến biến hóa tầng thứ bảy......
Nguyên nhân thứ hai, cùng với cái chết của đồng bạn, chỉ số nguy hiểm của phó bản sẽ tăng lên.
Tầng thứ bảy hành lang đầy đất máu tươi, Văn Tuyết Trà tại xuống lầu trong quá trình bị nó bắt lấy cổ tay, đều là bằng chứng.
Trong lòng Tô Thanh Ngư tràn ngập bất an, nàng biết phó bản này đã trở nên vô cùng nguy hiểm. Các nàng phải tìm được đường ra, nếu không các nàng cũng sẽ trở nên giống như Lý Lâm, trở thành vật hy sinh của phó bản này.
Không dừng lại, Tô Thanh Ngư xoay người tiến vào lối đi an toàn, dọc theo cầu thang tối đen đi xuống.
Bởi vì tao ngộ lúc trước, Văn Tuyết Trà cần làm tốt tâm lý kiến thiết, mới có dũng khí tiến vào thông đạo an toàn tựa như vòng xoáy màu đen kia.
Nàng hít sâu, cố lấy dũng khí, sờ soạng hai tay, cẩn thận từng li từng tí đi theo sau Tô Thanh Ngư, không để cho mình tụt lại phía sau.
Rẽ xuống lầu năm, một chùm sáng chói mắt chiếu về phía ánh mắt Tô Thanh Ngư, nàng lấy tay che, híp mắt nhìn lại.
Là người đàn ông ở phòng 505, anh kéo chân phải tàn tật đi tới lối đi an toàn.
Nhìn thấy Tô Thanh Ngư, hắn kích động tắt đèn pin, đưa tay đặt ở trước miệng "Suỵt" một tiếng, hai tay tạo thành chữ thập, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
Tô Thanh Ngư cùng Văn Tuyết Trà hai mặt nhìn nhau, hai người đều bảo trì an tĩnh.
Người đàn ông què chân đi vào lối đi an toàn, đóng cửa phòng cháy chữa cháy lại, hoảng sợ nói với các cô: "Các cô tới đây làm gì? Tầng này có một người phụ nữ điên, đừng để cô ta nhìn thấy các cô, nếu không cô ta sẽ dùng máu của các cô cho quái vật nhỏ kia ăn.