Vân Lang ngủ hơn nửa ngày, khi tỉnh dậy đã được đưa về biệt viện của mình.
Bên ngoài không có âm thanh của Huyền Thiết vệ tuần tra, cực kỳ yên tĩnh. Huân hương trong phòng đã được thay mới, đổi thành trầm hương an thần dưỡng tâm, khói trắng lượn lờ trên đỉnh lư hương.
Bích Thủy đan có tác dụng rất chậm, Vân Lang vẫn còn chút váng đầu, nằm thêm một lát đầu óc mới dần dần tỉnh táo.
Đám ngốc kia rơi vào bẫy rập trong phủ, bị Huyền Thiết vệ bắt lại.
Y chuẩn bị lễ vật, chủ dộng tìm đến chịu đòn nhận lỗi, muốn Tiêu Sóc thả người.
Tiêu Sóc bình phẩm câu chuyện y kể, ăn hạt dẻ, không hiểu tại sao đột nhiên tức giận, còn có khúc mắc với Sóc Phương Quân….
Vân Lang trầm ngâm, bật dậy: “Người đâu.”
Chưa dứt lời thì từ ngoài cửa đã có người nhanh chóng bước vào.
Vân Lang thầm mắng chính mình vào lúc thế này lại không chịu hăng hái lên một chút, gắng gượng đứng dậy, kêu người đỡ mình đi gặp Tiêu Sóc, khóe mắt thấy người vừa tiến vào khiến y khẽ giật mình.
Vân Lang gấp gáp đứng dậy, chịu đựng một hồi hoa mắt, nhìn kỹ lại: “… Đao Ba?”
Đao Ba đã thay quần áo mới, đeo cây gậy gỗ trên lưng, cúi đầu quỳ trước giường y.
“Làm cái gì đó… đứng lên.”
Vân Lang sửng sốt một lát, bật cười, cúi người kéo hắn: “Đứng dậy.”
Mặt Đao Ba đầy vẻ xấu hổ, vẫn quỳ trên đất.
Là trai tráng trong quân sức lực có thể đọ với trâu, Vân Lang kéo mãi chẳng nhúc nhích, đành ngồi về giường: “Sao lại ăn mặc thế này, lúc ta ngủ đã xảy ra chuyện gì?”
“Huyền Thiết vệ… bắt các anh em ra làm tin.”
Đao Ba nói lí nhí: “Bọn ta chờ không nổi nên ra mặt, bó tay chịu trói, đều bị bắt lại.”
“Tưởng là chuyện gì.” Vân Lang không để tâm, phất tay “Không cần lo lắng.”
Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.
Tóm lại là đòi người, đòi thêm một hai đứa cũng chẳng có gì khác biệt.
Vân Tiểu hầu gia đã suy nghĩ thông suốt, quen tay hay việc, loạng chà loạng choạng đứng dậy: “Bích Thủy đan đâu? Lấy cho ta một viên, lột nhiều hạt dẻ vào, chuẩn bị vải bông nữa…”
Vân Lang chợ thấy gì đó không đúng lắm, lập tức dừng lại: “Ngươi mặc cái gì đấy?”
“Quần áo người hầu trong phủ.”
Sắc mặt Đao Ba càng tội nghiệp hơn, khàn giọng: “Diễm Vương bảo bọn ta làm người hầu trong phủ, đi theo đám mại bản làm việc, còn nói…” (Mại bản: người môi giới/ buôn bán/ mua bán…)
Vân Lang chau mày: “Nói gì nữa?”
“Thiếu tướng quân ngất một lần sẽ lôi chúng ta ra đánh hai mươi trượng.”
Đao Ba: “Trốn một lần sẽ… chặt một cái đầu treo ngoài cửa phủ.”
Vân Lang: “…”
Đao Ba không còn mặt mũi nào: “Do chúng ta vô năng, liên lụy thiếu tướng quân.”
“Đừng nôn nóng.” Vân Lang giơ tay ngăn lại “Để ta suy nghĩ một chút.”
Đao Ba không dám lên tiếng, quỳ gối trước giường.
Vân Lang cảm thấy hơi lạnh, tiện tay cầm bộ quần áo khoác lên người, dựa vào thành giường cẩn thận suy xét.
Tiêu tiểu vương gia ngoài miệng nói sẽ không bỏ qua, đến cùng vẫn niệm tình cũ với Sóc Phương Quân. Hạn chế đám ngốc chỉ biết xung phong liều chết trên chiến trường này trong vương phủ, tránh khỏi tai mắt của rất nhiều người, đó cũng là một biện pháp tốt.
Chẳng qua công việc mại bản khó tránh khỏi phải đi đi lại lại, tuy bọn họ lạ mặt ở kinh thành, cũng có thân phận tôi tớ ngụy trang nhưng tóm lại vẫn là mầm họa.
Tội danh che giấu lính Bắc Cương đào ngũ, dù là Diễm Vương được muôn vàn ân sủng cũng chưa chắc gánh nổi.
“Từ giờ về sau bớt ra ngoài gây chuyện đi.”
Vân Lang cân nhắc trong phút chốc, đưa ra quyết định: “Ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thân phận, phải một mực chắc chắn là ta sai khiến.”
Đao Ba ngẩn người: “Sai khiến cái gì?
“Vì bị chém đầu cả nhà, trong lòng ta ôm mối hận với Diễm Vương, có ý đồ trả thù.”
Vân Lang “Buộc các ngươi trốn quân nhập kinh, giả dạng làm người hầu lẻn vào vương phủ, ám sát Diễm Vương.”
“Không thể!” Đao Ba căng thẳng “Tội lớn như vậy nếu truy cứu…”
“Thế nào đi nữa ta cũng bị chém đầu.” Vân Lang tính toán “Nghiêm trọng hơn cũng chỉ là chém ngang lưng, ngũ mã phanh thây, lăng trì…”
Trong lòng Vân Lang đã nắm chắc, vỗ vai hắn: “Yên tâm, đến lúc đó ta tự chấn tâm mạch, khẳng định nhanh hơn bọn họ, sẽ không chịu khổ đâu.”
Đao Ba không chịu nổi lời này của y, cắn chặt răng, dập đầu xuống đất.
“Chỉ là đề phòng thôi mà, hạ của hạ sách.” Vân Lang cười “Được rồi, đứng lên đi.”
Phụ kinh thỉnh tội* không phải dùng để trừng phạt những tướng sĩ xông pha sa trường, Vân Lang cởi dây thừng, quăng cây gây trên lưng hắn qua một bên.
(*) Là một thành ngữ, ý bảy tỏ sự hối lỗi và mong được trừng phạt nghiêm khắc.
Tiêu Sóc đã an bài mọi thứ chu toàn, Vân Lang không có gì cần bổ sung nhưng vẫn có chút nhức đầu: “Không cho ta trốn còn hiểu được, không cho ta ngất thì là ý gì?”
“Vả lại.” Vân Lang cảm thấy những người này chuyện bé xé ra to “Không phải chỉ uống viên thuốc thôi sao. Ngủ một giấc mà đã biến thành hôn mê?”
Đao Ba không dám mạnh miệng, nghĩ đến tình trạng của Vân Lang lúc được người ta đưa về: “Tóm lại… Thiếu tướng quân cứ uống thuốc, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hắn không nhắc đến uống thuốc thì thôi, vừa nhắc đến là Vân Lang lại nổi lửa trong lòng: “Cái Lão thái y (Lương thái y) kia đang muốn trả thù có phải không? Thuốc chữa bệnh gì mà đun tận ba cân Hoàng Liên?!” (Ba cân=1,5kg/ Hoàng Liên là một vị thuốc rất đắng)
“Thái y đã nói vậy thì chắc chắn có chỗ tốt.” Đao Ba không hiểu những chuyện này, cố gắng khuyên giải “Đừng tiếp tục cậy mạnh, phải mau nghỉ ngơi cho khỏe.”
Vân Lang bị nhắc đến nhức não, xua xua tay.
Bây giờ Huyền Thiết Vệ canh giữ rất chặt chẽ, y không thể trốn thoát khỏi vương phủ. Đao Ba vẫn lo lắng cho sự an nguy của Vân Lang, do dự hỏi: “Thiếu tướng quân, những lời đồn đại…”
Vân Lang cũng đang nghĩ chuyện này, lắc đầu: “Hắn không tin.”
Đao Ba sững sốt: “Diễm Vương đã được biết sự thật? Thế…”
“Không biết nữa, chỉ là không tin.” Vân Lang xoa trán “Mà hắn biết sự thật thì ta còn nằm đây được chắc?”
“Không.” Vết đao thẳng thắn lắc đầu “Sẽ lột sạch quần áo rồi trói thiếu tướng quân trên giường, cả đời không cho ra khỏi phủ một bước.”
Vân Lang: “…”
Vân Lang không muốn hỏi Đao Ba đã những học thứ này ở đâu, hít sâu một hơi, nói: “Trước tiên không đề cập đến chuyện này.
Đao Ba nghe lời ngậm miệng, rót cho y một chén trà nhỏ.
Vân Lang không thấy quá khát, chậm chạp uống hai ngụm rồi nâng trong lòng bàn tay để sưởi ấm.
Năm đó… không phải y chưa từng nghĩ tới việc nói sự thật cho Tiêu Sóc.
Năm năm trước, cả nhà Trấn viễn hầu bị chém đầu, tính mạng y ngàn cân treo sợi tóc chạy khỏi kinh thành, vừa lúc địch Nhung đang náo loạn ở biên cương.
Trong một ngôi miếu Thành Hoàng vùng ngoại thành, Thị Vệ Ty đao kiếm nghiêm nghị, người mặc áo đen trùm mũ kín kẽ cho y một cam kết.
Y chỉ cần đem chuyện mình biết đi Bắc Cương, sau khi bình loạn thì để mạng lại nơi chiến trường.
Âm mưu che đậy sạch sẽ, không ai nhắc về dĩ vãng, không ai truy cứu căn nguyên sự việc.
… Thì Tiêu Sóc có thể sống.
Khi đó Vân Lang đã không còn gì luyến tiếc, một đường dãi nắng dầm sương đến Bắc Cương, âm thầm bình định giặc Nhung nổi loạn, ban đầu y định tìm một vách núi phong cảnh hữu tình nhảy xuống.
Ngay lúc ấy vô tình nghe lính tòng quân từ kinh thành nói đến chuyện xấu của Diễm vương phủ.
Phóng ngựa trên phố, gϊếŧ người giữa ban ngày ban mặt, hung hăng ngang ngược, có thể dọa trẻ con ngừng khóc ban đêm.
Trong cung không chỉ phớt lờ, ngược lại còn rất dung túng. Ban cho tôi tớ thị nữ, còn có dược liệu tốt nhất do Phất Lâm Quốc (*) tiến cống.
(*) Đế quốc Đông La Mã (Byzantine Empire); tên gọi khác: Phất Lâm quốc (拂菻国), nước Đại Tần (大秦国), Bái Chiêm quốc (拜占廷帝国).
Vân Lang ngồi bên vách núi ba ngày, sau đó thở dài thườn thượt, thả một con bồ câu đưa tin rồi quay đầu tiến vào Tần Lĩnh mênh mông.
…
“Thiếu tướng quân.” Đao Ba lấy lò sưởi đặt trong tay Vân Lang “Thuốc hạ đã lén điều tra, Diễm vương phủ không có ngự mễ.” (Á phiện, thuốc phiện, anh túc aka mai thúy :v)
Vân Lang ngồi trên giường, gật đầu.
“Cũng không có ám vệ Thị Vệ Ty.”
Đao Ba nói: “Trên tay bọn chúng đều có vết chai do cầm vũ khí, cách đi lại cũng khác nhau, ta liếc mắt là nhận ra ngay.”
Vân Lang nhấp một ngụm trà, gật đầu.
Đao Ba: “Cũng không có Hồ cơ chuyên đi quyến rũ.”
(*) Hồ cơ (胡姬) chỉ những cô gái ngoại tộc đến từ phương Bắc hoặc phương Tây.
“…” Vân Lang thẫn thờ: “Ồ.”
Đao Ba: “Cũng không có nha hoàn mông lớn dễ sanh con…”
Vân Lang không nhịn được nữa: “Nói trong một lần!”
“Còn nữa!” Vân Lang vỗ bàn đứng dậy “Ta kêu các ngươi điều tra những thứ có thể uy hϊếp trong phủ của hắn! Hồ cơ thì uy hϊếp cái gì? Nhảy một bản đẹp chết hắn à?! Các ngươi…”
Đao Ba sững sốt hồi bẩm: “Thuộc hạ cứ nghĩ… các nàng uy hϊếp thiếu tướng quân.”
Vân Lang: “…”
“Trước mắt thiếu tướng quân vẫn bình an là bởi ngài đang mang thai con của Diễm Vương.”
Bọn họ đã cố tình bàn bạc, suy nghĩ rất chu toàn. Đao Ba quỳ dưới đất, ăn ngay nói thật: “Nhỡ lúc này trong phủ lại có người mang thai, chẳng phải…”
Vân Lang bị mấy người này chọc tức đến choáng váng, cố nuốt ngụm máu trào lên tận cổ họng, hít sâu một hơi: “Câm miệng.”
Đao Ba không dám nói một lời, quỳ sấp trên mặt đất hồi lâu, ấp úng: “Hơn nữa… thiếu tướng quân khá…”
Vân Lang thoi thóp hỏi: “Khá cái gì?”
“Khá quan tâm Diễm Vương.” Đao Ba khẽ nói “Ngày xưa Đoan vương nhờ thiếu tướng quân trông chừng con trai ngài năm năm, đến hôm nay đã hoàn thành rồi.”
Vân Lang dường như không nghe rõ: “…Nói như thế, kỳ hạn năm năm đã qua, có phải ta nên đâm chết Tiêu Sóc?”
“Không phải ý đó.” Đao Ba vội vàng dập đầu “Chúng ta nghe nói có một đêm thiếu tướng quân với Diễm Vương…”
Vân Lang rút tay lại, cấp tốc uống một viên đan dược thanh tâm hạ hỏa: “Các ngươi đã thấy《Đêm đó Vân công tử đến thăm Diễm vương phủ》phải không?”
“Thiếu tướng quân cũng biết?” Đao Ba ngạc nhiên, gấp gáp hỏi: “Trong đó nói thiếu tướng quân ngồi trên đùi Diễm Vương, Diễm Vương hung ác như vậy, lỡ hắn ra tay với ngài thì phải làm sao? Ngài…”
Vân Lang: “Câm miệng.”
Đao Ba ngậm miệng cúi đầu.
“Ta quan tâm hắn không chỉ vì ước hẹn năm năm với Đoan vương.”
“Năm đó.” Vân Lang nói “Ta chạy đến Ngự Sử đài, cuối cùng vẫn trễ một bước. Đoan vương đã uống thuốc độc, không còn cách xoay chuyển tình thế.”
Ánh mắt Đao Ba trở nên căng thẳng.
Vân Lang cảm thấy ngực hơi đau, chậm rãi phun ra một hơi thở, nhẹ nhàng khép mắt.
Năm đó, năm đó…
Những chuyện ấy không chỉ Tiêu Sóc không biết.
Người làm chủ âm mưu sau màn biết được bảy, tám. Binh lính thϊếp thân của hắn biết được ba, bốn. Ngự Sử đài phụng mệnh đảm nhiệm bản án cũ, nhận hồ sơ của Đại Lý tự, cũng là chủ quản hình ngục Thiên Lao chắc biết được một, hai.
Khổ tâm vạch ra kế hoạch, cái bẫy đã hoàn thành, chỉ còn một bước cuối cùng vào đêm hôm ấy.
Nếu cấm quân vì cứu Đoan Vương mà nổi loạn thì sẽ hoàn toàn ngồi vững trên tội danh mưu phản.
Chỉ cần một người cầm đao bước ra khỏi doanh trại, từ nguyên cáo lập tức biến thành bị cáo, Đoan vương không thể nào làm rõ tội âm thầm điều động cấm quân.
Lúc đó Vân Lang vừa từ Sóc Phương Quân hồi kinh, vẫn còn ở ngoại thành, thình lình nghe được biến cố, y không kịp chuẩn bị gì cả, trước tiên dẫn quân bao vây đại doanh Trần Kiều.
Sau khi dẹp yên tai họa sát nách, Vân Lang cấp tốc chạy đến Ngự Sử đài cứu người nhưng bất ngờ bị một đám bịt mặt vây cứng ở nửa đường.
Bóng đêm yên tĩnh, gió tuyết thấu người.
Đao kiếm lạnh lẽo vây quanh y, người che mặt dẫn đầu giọng khàn đặc trầm thấp: “Hiện tại Vân Tiểu hầu gia lui về, coi như chưa từng có chuyện gì, ai cũng yên ổn…”
Vân Lang gom góp được chút nội lực, vận chuyển một vòng chu thiên.
Võ công những người bịt mặt đó không yếu, Vân Lang đã ở trong quân trui rèn một thời gian nhưng phía bên kia vẫn chiếm ưu thế số đông, chiến đấu với nhau thì y phải chịu chút thiệt thòi.
Một hồi chém gϊếŧ, Vân Lang bỏ lại chiến mã tùy thân, dựa vào khinh công miễn cưỡng thoát thân, máu me đầm đìa đằng đằng sát khí xông vào Ngự Sử đài.
…
Cuối cùng vẫn tới trễ một bước.
“Thiếu tướng quân.” Đao Ba nhìn sắc mặt y, có chút bất an “Những vết thương cũ lại đau sao? Ta đi gọi đại phu…”
“Không cần.” Vân Lang khép dòng suy nghĩ, không để tâm: “Chỉ là phế mạch bị ứ trệ, vận chuyển vài vòng nội lực cũng như nhau thôi.”
Đao Ba không làm phiền y nữa, lặng lẽ mở cửa sổ giúp y thông gió.
Vân Lang ho khan hai tiếng, nội lực nặng nề va chạm trong lòng ngực.
Đây là vết thương nhận được trong đợt chém gϊếŧ đó.
Người bịt mặt ra chiêu tàn nhẫn, Vân Lang chỉ cần chậm nửa nhịp thì ngực đã xuất hiện hai cái động thông gió.
Vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, tuy không dễ chịu nhưng vẫn có thể nhịn. Vân Lang không có thời gian băng bó, đến di thể Đoan Vương cũng không kịp thu lại, nặng nề dập đầu ba cái, cướp một con ngựa lao khỏi Ngự Sử đài.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Gia quyến Đoan vương hồi kinh ắt sẽ gặp chặn gϊếŧ.
Cấm quân đã bị bao vây, tư binh của vương phủ không nhiều. Vân Lang đã đoán ra người phụ trách diệt cỏ tận gốc là ai, để thân binh thay quần áo Vân phủ đi dọc theo đường tiếp ứng, mình lại không đi theo mà xách kiếm trở về Trấn viễn hầu phủ.
Trấn viễn hầu đã ra lệnh cho tư binh, nhìn y xông vào cửa, mặt đầy vẻ xa cách và kiêng kị: “Thường ngày không quản ngươi, hôm nay bớt làm hư chuyện…”
Vân Lang một người một kiếm chặn trước cửa.
Lăn lộn trên chiến trường một vòng, Vân Thiếu tướng quân không bị cuộc sống trong quân mảy may mài nhẵn, mà ngược lại để sa trường mưa máu gió tanh tôi luyện nên toàn thân sắc sảo lạnh lùng.
“Hoàng hậu không con, tranh đoạt càng mãnh liệt, chung quy hầu phủ vẫn phải nương nhờ vào một người!”
Trấn viễn hầu bị mùi máu tanh quanh người y dọa sợ, cắn răng lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện hôm nay không làm, tương lai toàn phủ sẽ gặp tai ương! Tránh ra! Đồ nghịch tử bất hiếu…”
Vân Lang nhìn quét qua binh lính bốn phía, vứt kiếm sang một bên, rút trường đao bên hông ra.
Trấn viễn hầu thay đổi sắc mặt: “Ngươi muốn làm gì?”
Vân Lang nhìn khắp người mình, nhắm vào cánh tay trái vẫn còn nguyên vẹn, đâm một đao sâu đến tận cùng.
“Huyết mạch của ông, ta trả ông.”
Vân Lang ước chừng thanh đao, cúi đầu chăm chú nhìn dòng máu: “Có đủ hay không, hay cần ta đâm thêm một đao nữa?”
Trấn Viễn hầu thân là võ tướng nhưng chưa bao giờ dẫn binh ra trận, nhìn cả người y máu me đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, ông theo bản năng lùi về phía sau.
“Ông và binh lính của ông, nếu ra khỏi cửa một bước.”
Vân Lang xoay ngược đao, đặt ngay trước ngực: “Thanh đao này sẽ đâm vào đây.”
“Ngươi và hầu phủ đã ân đoạn nghĩa tuyệt.” Trấn viễn hầu lộ vẻ châm chọc “Ngươi còn dùng sống chết của mình để uy hϊếp ta? Chỉnh binh! Mở cửa phủ…”
“Ta không dùng sự sống của ta uy hϊếp ông.”
Vân Lang cười nhạt: “Đây là thanh đao hầu phủ, mặt trên là gia huy Vân gia.”
Trấn viễn hầu bình tĩnh nhìn y, mặt hơi nhúc nhích.
“Ta là Vân Huy tướng quân, không phải cấm quân tạo phản, cũng không gây loạn triều cương, ta chỉ đưa Sóc Phương Quân hồi kinh lĩnh thưởng thụ phong.”
Vân Lang chậm rãi nói: “Nếu ta chết ở đây, ngực cắm thanh đao Hầu phủ, ông đoán sẽ như thế nào?”
Trấn viễn hầu nghiến răng, ôm hận nhìn y chòng chọc.
“Trước khi tới đây, ta đã nói ở Ngự Sử đài rằng sẽ về Trấn viễn hầu phủ.”
Giọng Vân Lang nhạt thếch: “Còn nói, xưa nay ta và hầu gia luôn bất hòa, hoàn toàn không có tình nghĩa cha con. Nếu ngày nào đó ta chết, quá nửa là do hầu gia hạ thủ.”
Vân Lang lau vết máu, nhìn ông cười cười: “Tương lai Hầu phủ gặp xui xẻo, hay mấy ngày nữa nhận tội tước chức, Trấn viễn hầu chọn một cái đi.”
…
Vân Lang cắn răng đả thông phế phủ, ho khan mấy tiếng, ngồi thẳng dậy.
Y ở trong phủ giằng co với Trấn Viễn Hầu một ngày một đếm. Rốt cuộc thân binh cũng tới, nghe nói thánh thượng đã biết tất cả, nổi trận lôi đình, bên ngoài mọi việc đã định.
Nghe vậy y mới thở phào nhẹ nhõm, bất tỉnh nhân sự ba ngày ba đêm.
Tỉnh lại lần nữa mới biết Đoan vương phi đã mất.
“Đoan vương lâm chung.” Vân Lang nói “Lúc lâm chung… đã giao phó vợ con thân nhân cho ta.”
“Gia thần, hộ vệ bị kẻ gian vây quét, không kịp đến cứu viện, thương vong nặng nề, là ta phụ sự nhờ vả.”
“Đoan Vương phi xông vào cung cầm kiếm tự vẫn, là ta săn sóc không thỏa đáng.”
Đao Ba không nghe nổi, đánh gãy lời y: “Thiếu tướng quân, rõ ràng…”
“Máu mủ Đoan vương lận đận gian truân, cũng chỉ sót lại một người.”
Vân Lang nói: “Đáng thương hắn không có trưởng bối, thiếu niên mất đi chỗ dựa, ngước mắt không quen.”
Đao Ba: “Thiếu…”
“Ngước mắt không quen.”
Vân Lang nói: “Vừa không mẹ thương yêu, cũng không cha dạy dỗ.”
Đao Ba: “…”
“Ta.” Vân Lang than nhẹ một tiếng: “Chính là người mà cha hắn ủy thác.”
Đao Ba không biết trả lời sao.
Vân Lang nhìn hắn, mặt mũi hòa ái: “Nghe hiểu không?”
Đao Ba há miệng, ngắc ngứ gật đầu.
Thời điểm thấy cuốn《Đêm đó Vân công tử đến thăm Diễm vương phủ》bọn họ đã rất tức giận, còn đánh nhau một trận với Huyền Thiết vệ Diễm vương phủ.
Song phương không ai nhường ai, tranh chấp nửa ngày vẫn không nói được Vân Thiếu tướng quân và Tiêu tiểu vương gia là tình nghĩa anh em hay thật lòng mến mộ.
… Trăm triệu lần không thể ngờ tới.
Đao Ba nhìn Thiếu Tướng quân một bộ tình cha thắm thiết, không dám hỏi gì nữa, lên tiếng đáp: “Dạ hiểu.”
Vân Lang hoàn toàn đắm chìm trong chuyện cũ, giữa lúc thổn thức phất phất tay: “Lui ra đi.”
Đao Ba cúi người hành lễ, rót một chén trà cho y rồi lặng lẽ ra ngoài.