“Ai nói mày là tao không dám?”
Minh Tuệ bật cười, nhanh chóng rót ly nước cho Huỳnh My hạ hoả rồi nói tiếp.
“Tao chỉ đang chờ cơ hội để khiến hai người đó không thể trở mình.”
Huỳnh My thở dài: “Bạn tao sao số khổ vậy nè. Mày chỉ cần gọi về cho cha mày thì mọi chuyện sẽ giải quyết êm đẹp liền.”
“Thôi, tao tự giải quyết chuyện của mình được. Tránh cho nhà tao lo lắng. Mày không được nói cho ai nghe đó.” Minh Tuệ dặn dò Huỳnh My tránh cho cô bạn thân lại bếp xếp về quê.
“Được rồi tao hứa. Nhưng mày định để yên vậy à?” Huỳnh My bây giờ chỉ muốn xé mặt con tình nhân của Hữu Thịnh ra mà thôi.
“Không, vì thế nay tao mới nhờ mày qua đây. Tao cần mày giúp.”
Minh Tuệ ngỏ lời với Huỳnh My. Cô biết kiểu gì khi cô lật mặt với Hữu Thịnh và Quỳnh Nga cũng có thể rơi vào tình trạng rời khỏi căn nhà đã gắn bó mấy năm. Dù không có thì cô cũng sẽ tìm cách để cô ta bước vào trong ngôi nhà này.
Nhà của Huỳnh My chuyên bán các thiết bị điện tử. Huỳnh My cũng giỏi về máy tính rất nhiều nên sẵn sàng trợ giúp bạn của mình.
Ngôi nhà nhanh chóng được gắn các camera quay lén nhỏ ở nhiều nơi chỉ trong vòng một ngày. Huỳnh My làm việc vô cùng chuyên nghiệp và thành thạo. Nó còn gợi ý cho Minh Tuệ việc kết nối máy tính ở nhà qua máy tính của cô. Cho nên ai làm gì ở đây thì cô đều nhận được thông báo.
“Làm cái này có quá xâm nhập thông tin riêng của người ta không mày?”
Minh Tuệ lo lắng hỏi. Cô chỉ muốn thu thập bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của Hữu Thịnh chứ không phải muốn xem những thứ có thể gọi là tài liệu mật.
“Mày phải phòng hờ mọi thứ. Lỡ như nó vừa quen con này mà còn vừa quen con khác thì sao? Hay nó có ý đồ xấu gì với mày chẳng hạn. Mày cứ để đó cho tao làm.”
Minh Tuệ mím chặt môi, tự hỏi vì sao một người chưa có chồng như Huỳnh My lại có kinh nghiệm đến thế. Nhưng thấy cũng có lý nên cô đành phải để bạn mình sắp xếp tất cả.
“Mà mày định ở đâu sau này chưa?”
“Vẫn chưa. Tao đang tìm mà thấy nhiều chỗ không hợp lắm.” Cô thở dài, dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng luôn có một số thứ sẽ cản bước.
“Mày qua chung cư anh tao ở đi. Còn nhiều phòng trống với tiện nghi lắm. Tao nghĩ sẽ hợp với mày đó.” Huỳnh My gợi ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra cho cô xem vài kiểu cách của căn nhà.
“Anh mày mở chung cư á?”
“Ừ, ổng xây nguyên cái hộ dân cư luôn. Có anh trai giàu như ổng thì tao đâu có lo thiếu tiền mua đồ về phá.”
Huỳnh My nói là thế nhưng nó vô cùng tự hào về anh hai của mình. Minh Tuệ chỉ từng thấy qua hình ảnh lúc còn trẻ của anh hai Huỳnh My. Anh ấy lên thành phố quá sớm nên cô chưa từng có cơ hội gặp mặt từ lúc cô và Huỳnh My thân với nhau. Vì thế sau khi bàn luận và đặt phòng thì cuối cùng Minh Tuệ đã ở đối diện Gia Hưng và quan sát từng chút một biểu hiện của hai người ở nhà.
Tất nhiên không chỉ có vậy, Minh Tuệ cố tình sắp đặt hết mọi thứ trong nhà trước khi rời đi. Hình ảnh hạnh phúc của hai vợ chồng được trưng bày ở những nơi dễ thấy. Đương nhiên cô tin chắc rằng nếu cô không cần làm vậy thì hai người họ cũng xảy ra lục đυ.c.
“Sao món này em làm cay quá vậy? Em ăn cay vậy sao tốt cho con.”
Tiếng Hữu Thịnh vang ra từ máy tính khiến Minh Tuệ chú ý. Cô nghĩ chưa gì mà họ đã bắt đầu rồi sao.
“Vậy sao anh không đặt đồ ăn về như trước mà bắt em nấu chứ?” Quỳnh Nga đã được Hữu Thịnh cưng chiều khá lâu nên không hợp ý điều gì thì cô ta nhanh chóng nổi lên tính đỏng đảnh.
“Hiện tại đã có con nên chúng ta cần phải để dành tiền. Món này em làm nhạt quá, để đợi Minh Tuệ về rồi em học hỏi cô ấy chút.”
Nghe tới đâu thì cả Minh Tuệ và Quỳnh Nga đều bật cười. Chắc họ đều biết người đàn ông này quá mức tham lam và vô sỉ. Nhưng cô đã nhanh chóng thoát ra còn cô ta vì sao lại cứ đâm đầu vào?
Minh Tuệ chẳng quan tâm đôi vợ chồng đó nữa, tiếp tục quay màn hình và làm công việc của mình. Vài phút sau, máy tính cô lại truyền đến tiếng thông báo. Đó là cuộc đối thoại giữa Quỳnh Nga và bạn của cô ta.
Cô bạn A: [Tao không nghĩ tới mày có thể dễ dàng đuổi vợ của anh Thịnh ra khỏi nhà dễ dàng như vậy.]
Quỳnh Nga: [Chuyện nhỏ đối với tao. Bây giờ chỉ cần khiến hai người đó ly dị thì tao sẽ là vợ của anh Thịnh.]
Cô bạn A: [Nhưng mày tính chuyện cái thai sao đây? Chẳng lẽ thật sự sinh nó ra à?]
Quỳnh Nga: [Giờ anh Thịnh đã tin nó là của ảnh nên tao vẫn chưa biết. Chắc vẫn sinh, còn nếu bị nghi thì tao sẽ phá nó.]
Cô bạn A: [Mày không sợ ông kia quay lại tìm mày à?]
Quỳnh Nga: [Tới đó rồi tính. Thôi anh Thịnh vào phòng rồi, đừng nhắn nữa.]
Minh Tuệ đọc được tất cả rồi nhoẻn miệng cười. Thì ra còn có một chuyện vui khác đang muốn cô xâu xé nó ra đây.