Buổi tối Minh Tuệ chẳng ngồi chờ đợi Hữu Thịnh về nhà như trước. Cô hiểu rõ anh ta sẽ bị Quỳnh Nga quấn quýt không rời mà thôi. Dù sao chút tút tát như thế cũng chẳng làm anh ta thay đổi việc yêu thương nhân tình.
Minh Tuệ chuyển hẳn qua phòng ngủ cho khách. Cô khoá cửa kỹ càng. Bây giờ chỉ cần suy nghĩ đến việc chung đυ.ng với anh ta cũng đủ khiến cô buồn nôn. Chẳng biết anh ta lang chạ ở bên ngoài như thế có bị bệnh gì không, nên tốt nhất cô phải tự bảo vệ thân thể của mình.
Minh Tuệ không đi nghỉ ngơi liền. Cô ở trong phòng ngủ riêng vì một nguyên nhân khác. Đó chính là cô lấy tiền mua chứng khoán. Có lẽ Hữu Thịnh sẽ không thể ngờ tới rằng cô có một quỹ tiền khác. Mà ban đầu quỹ này cô để dành cho các sự việc xảy ra ngoài tình huống dự trước hoặc để dành cho việc có em bé sau này. Nhưng hiện tại đã không cần đến nên cô dùng để tút tát bản thân và vốn làm ăn.
Sống qua một kiếp, Minh Tuệ từng là một người chuyên kinh doanh cũng rất quan tâm đến thị trường chứng khoán. Cô vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian sắp tới cái nào sẽ đi xuống và cái nào sẽ bật lên cao. Thêm vào đó, cô dành ra không ít thời gian để làm lại lý lịch của mình để tìm việc qua mạng. Thấy cũng đã xong, cô leo lên giường rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, Minh Tuệ cũng biết được Hữu Thịnh đã trở về. Cơ thể tự động bật dậy nhưng rồi khựng lại. Cô nhận ra khi một chuyện đã trở thành thói quen thì thật sự rất khó bỏ. Đoạn tình cảm ba năm bây giờ chỉ mang đến toàn hận thù nhưng đâu đó vẫn vô thức hướng đến. Điều này làm cô thấy khó chịu.
Có lẽ Hữu Thịnh không thấy Minh Tuệ ở phòng ngủ nên bắt đầu đi tìm xung quanh. Khi đến phòng ngủ dành cho khách, anh ta vặn tay nắm cửa nhưng đã bị khoá trái. Gõ vài lần không thấy ai trả lời, anh ta nản chí rồi thôi.
Minh Tuệ nằm lại lên giường và vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Hữu Thịnh. Buổi tối là thời gian cô cần phải nghỉ ngơi chứ không muốn đeo lên lớp mặt nạ giả tạo với anh ta.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên anh ta hỏi tới chính là vì sao cô lại phân phòng ngủ. Đã có chuẩn bị sẵn, cô lên tiếng:
“Dạo này em hơi mệt với ngủ ngáy. Em sợ làm anh tỉnh giấc rồi đi làm mệt mỏi nên qua phòng ngủ khác. Đợi thêm vài ngày, em sẽ chuyển lại.”
Hữu Thịnh cũng không nói gì thêm, sẵn chuyến ra ngoài nên anh ta bảo: “Để anh vứt rác.”
“Không cần. Để đó cho em. Người anh thơm tho như vậy lỡ ám mùi hôi thì không tốt. Anh phải luôn có hình tượng đẹp trước mặt đồng nghiệp chứ.”
Minh Tuệ chỉnh lại cổ áo và cà vạt của Hữu Thịnh, sau đó cầm bao rác lên mà đi theo anh ta ra ngoài đường. Chuyện tốt như vậy thì anh ta cũng chẳng từ chối làm gì, ngược lại còn rất hưởng thụ sự quan tâm của vợ.
“Đúng rồi, chiều nay anh về sớm. Chúng ta qua nhà mẹ ăn cơm. Mẹ bảo lâu rồi chúng ta không về.”
Minh Tuệ khựng lại, nhưng rất nhanh vui vẻ đồng ý. Đợi đến khi xe của Hữu Thịnh đi khuất thì cô mới sa sầm nét mặt. Chỉ lo ứng phó với ả nhân tình và người chồng phụ bạc, cô đã quên mất cha mẹ chồng.
Hữu Thịnh là người thành phố, đã quen với nhịp sống hối hả và dư dả ở đây. Còn Minh Tuệ là người từ vùng nông thôn chuyển tới nên đã bị nhà chồng liệt vào hàng không môn đăng hộ đối. Cô cũng chẳng bận tâm, chỉ nghĩ sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt để lấy lòng mọi người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì định kiến của họ đã như thế. Dù cô có làm gì cũng không thay đổi được.
Minh Tuệ chưa muốn lật mặt quá sớm nên vẫn cố ra vẻ ngoan hiền và chuẩn bị một ít trái cây mang tới. Buổi chiều Hữu Thịnh rước cô qua nhà cha mẹ chồng. Vừa nhìn thấy cô, mẹ chồng liền thay đổi nét mặt từ tươi cười sang chán ghét.
“Tôi cứ tưởng hai anh chị không thèm về cái nhà này nữa rồi.”
Minh Tuệ mỉm cười. Cô quên mất việc dọn ra ở riêng là ý kiến ban đầu của Hữu Thịnh vì anh ta muốn được tự do làm điều anh ta thích. Nhưng không hiểu anh ta tường thuật với mẹ chồng như thế nào lại thành ra ý kiến đó là của cô. Điều này càng khiến mẹ chồng gay gắt với cô hơn.
Suốt bữa cơm, phần ngon đều để lại cho Hữu Thịnh. Con dâu như cô bị xem như người ngoài chỉ có thể đυ.ng tới đĩa rau và chút xương xẩu. Cô cũng chẳng mấy bận tâm, dù sao đây cũng không phải là lần đầu. Với lại cô đã định sẵn không thể ở bên anh ta suốt đời thì cần gì phải để chuyện này trong lòng.
Minh Tuệ gọt xong táo, chuẩn bị mang lên phòng cho mẹ chồng. Nào ngờ mẹ chồng đã kéo Hữu Thịnh vào trong từ lúc nào và bắt đầu chì chiết:
“Mày có thấy bản mặt nó không? Nhường chút thịt cho chồng mà nó mặt nặng mày nhẹ là thế nào?”
“Mẹ đừng tức chi cho sinh bệnh. Để con về dạy lại vợ con.”
“Đã từ đầu mẹ không ưa nó vào đây làm dâu rồi. Hai đứa ở với nhau mấy năm mà nó vẫn chưa có thai. Mẹ nghi nó không thể sinh được.”
Anh ta im lặng, dường như bắt đầu nghi ngờ cơ thể của cô thật sự đã bị bệnh.
“Này, hôm bữa con bé Quỳnh Nga sang đây thăm mẹ đấy. Mẹ thấy rất ưng, rất hợp ý. Con xem thử nếu được thì…”
Nghe từng câu từng chữ, Minh Tuệ nắm chặt lấy dĩa táo. Thì ra việc hai người họ gian díu đều có bàn tay trợ giúp của mẹ chồng phía sau từ lâu. Chỉ có cô là ngu muội không nhận ra.