Bạn Cùng Bàn Hung Mãnh

Chương 5: Ngôi sao Khổng Khê (2)

Khi Trần Thuật ra tới phòng khách, bị sự xa xỉ rộng lớn của nơi này chấn kinh, cả phòng khách dài khoảng hai mươi mét một mặt tường là cửa kính sổ kính sát trần đón ánh nắng chan hỏa, sàn gỗ mát lạnh thích chân, tường sơn trắng treo nhiều tranh, có vẻ của Van Gogh, ở Hoa Thành có một căn nhà như thế phải mấy nghìn vạn, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Đại tiểu thư nhà nào sao?

Khổng Khê ngồi trước bàn ăn tràn ngập ánh nắng, một quả trứng luộc và cốc sữa bò, một đĩa rau xào không thấy mỡ, nhìn có vẻ rất lành mạnh, trong mắt Trần Thuật lại thấy quá đơn giản.

Không có quẩy rán hoặc một bát mỳ mỡ màng rưới đầy thìa tương ớt cay xé thì làm sao gọi là bữa sáng.

Trần Thuật đi tới ngồi đối diện với Khổng Khê, nhìn ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ của cô, mắt không quên nhìn liếc qua cặp chân dài miên man kia, nghiêm túc nói.

- Tôi tha thứ cho cô.

Phụt

Khổng Khê vừa uống một ngụm sữa bò phun hết ra ngoài, cuống quít lấy khăn ăn lau miệng cùng vệt sữa trên bàn.

- Anh tha thứ cho tôi á? Tôi làm sai cái gì mà cần anh tha thứ?

- Vừa rồi tôi đã kiểm tra thân thể, biết cô không làm gì tôi hết.

Nói chuyện này với một cô gái xa lạ, Trần Thuật hơi ngại.

- Cho nên tôi tha thứ cho hành vi không được cho phép đã tự ý mang tôi về của cô.

- …

Không Khê câm nín, cô gặp không biết bao nhiêu người rồi nhưng người này đúng là cực phẩm.

- Nhưng cô không thể cởϊ qυầи áo của tôi, dù sao chúng ta không thân không quen.

Thấy Khổng Khê không nói gì, Trần Thuật hơi chột dạ, kỳ thực anh chỉ tiên hạ thủ vi cường tránh bị người ta đưa điều kiện gì đó, ai biết khi uống say mình làm gì, chỉ là nhìn gương mặt đẹp đẽ kia, khí thế mất đi, nói nhỏ.

- Quần áo của tôi đâu?

- Giặt rồi.

Khổng Khê lạnh giọng đáp gọn, tiếp tục ăn uống.

- Giặt rồi à?

Trần Thuật hỏi.

- Vậy tôi mặc cái gì?

- Đó là vấn đề của anh.

- Này, cô vô lý thế.

- Tôi vô lý à?

Khổng Khê sầm mặt, giọng cao lên mấy phần.

- Ai mới vô lý?

Trần Thuật định nói lại thôi, bỗ vỗ cái đầu vẫn đang hơi quay cuồng, chưa hoàn toàn tỉnh hơi men, lại thêm đả kí©ɧ ŧìиɧ cảm, tâm lý vừa tổn thương và mất cân bằng, chính anh cũng thấy mình hành động không giống người bình thường nữa.

Song cái bụng thì vẫn bình thường, réo ùng ục một hồi làm Trần Thuật nhận ra trên bàn có một quả trứng luộc với cốc sữa nữa.

- Của tôi đấy à?

Khổng Khê không thèm để ý, gắp rau xanh ăn.

Hôm qua uống quá nhiều, lại nôn liên tục, giờ bụng trống trơn rồi, Trần Thuật không khách khí, cầm dao dĩa lên cắt trứng, không ngờ bên trong vẫn còn lòng đảo, chấm ít muối, ăn rất ngon miệng.

- Vết xẹo trên trán anh từ đâu ra thế?

Khổng Khê ngẩng đầu nhìn vết xẹo mờ hình tam giác trên trán Trần Thuật hỏi.

- Chó cắn đấy.

Đó là trải nghiệm đau thương của Trần Thuật hồi nhỏ, không ngờ rằng lớn lên biến thành xẹo, chỉ là vết xẹo không lớn nằm khá cao, chỉ cần để tóc hơi dài một chút là che đi, không ảnh hưởng tới tướng mạo.

- Đau lắm hả?

- Chuyện hồi nhỏ ấy mà, quên rồi.

Khổng Khê ừm một tiếng rất khẽ không nói thêm.

Trong không gian thanh bình tĩnh lặng buổi sáng, đôi nam nữ ngồi ăn sáng bên cửa sổ ngập tràn, nữ diễm lệ vô song, nam anh tuần nho nhã, một cảnh tưởng lãng mạn thường thấy trong các bộ phim tình cảm.

Cạch.

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một bác gái trung niên chừng trên dưới 50, vừa béo vừa thấp, trông có chút quê mùa, kéo cái xe chở rau đi vào, cười nói.

- Tiểu Khê, dậy sớm thế?

Khổng Khê thân thiết đáp.

- Dạ, dì Hai, đã bảo dì tới muộn chút cơ mà.

- Dì còn định tới làm bữa sáng cho cháu, không ngờ cháu ăn rồi.

Dì Hai cho rau vào bếp ở tủ lạnh, đi ra nói với Trần Thuật.

- Quần áo của cậu giặt rồi đấy, tôi treo bên ngoài, giờ chắc là khô rồi.

- Cám ơn dì.

Trần Thuật vội cám ơn.

- Dì giúp cháu giặt quần áo sao?

- Không chỉ giặt, quần áo của cậu do tôi cởi đấy, hôm qua cậu uống nhiều quá, không chỉ nôn lên người mình còn nôn hết cả lên người Tiểu Khê. Mà thôi, không nói chuyện này nữa, ăn đi, ăn đi.

- Tôi, tôi nôn cả vào cô à?

Trần Thuật mặt hơi tái.

Khổng Khê bĩu môi.

- Anh nói xem, tôi bảo dì Hai ném anh vào bồn tắm đấy, có phải giờ thấy toàn thân khoan khoái thơm phưng phức không?

Dì Hai ném mình vào bồn tắm? Trần Thuật nhìn tướng mạo bác gái, cảm thấy khó tiếp nhận hơn cả bị thất tình.

Dì Hai cười thoải mái, nói.

- Hai đứa ăn đi, dì dọn phòng.

Đợi dì Hai đi rồi, Khổng Khê cười khúc khích nhìn gương mặt thống khổ của Trần Thuật.

- Giờ biết chân tướng rồi, có phải nên xin lỗi tôi không?

- Xin lỗi.

Trần Thuật cúi gục đầu, không ngờ chân tướng còn tàn khốc hơn mình nghĩ, té ra không phải mỹ nữ thay quần áo cho mình, mà là một bác gái.

Sao lại uống nhiều rượu thế?

- Sinh nhật bạn, vui nên uống nhiều.

Trần Thuật cười sáng lạn, vết thương này không chịu thêm muối xát vào đó nứa, càng không dám ở lại đây thêm giây phút nào, đả kích quá lớn.

- Cám ơn bữa sáng của cô.

Dì Hai quay lại đưa quần áo đã phơi khô thơm tho sạch sẽ, Trần Thuật vào phòng ngủ thay quần áo, đi ra vẫy tay với Khổng Khê.

- Có duyên sẽ gặp lại.

- Ở đây dùng khóa vân tay, để tôi đứa cậu ra.

Dì Hai nói với Trần Thuật.

- Này, anh thực sự không nhận ra tôi à?

Khổng Khê có vẻ chưa cam tâm hỏi.

- Nhận ra, cô là người nhặt gót giày của tôi, coi như món quà tặng cô đấy, chúng ta hết nợ.

Hai người kia đi rồi, Khổng Khê đặt cốc sữa xuống, đi vào phòng tắm nhìn dung mạo mình trong gương, lẩm bẩm, phải thôi, cậu ấy làm sao nhận ra mình được, nhớ tới chuyện quá khứ, bất giác si dại, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười dịu ngọt.

Quần áo ít ỏi trên thần thể được cởi bỏ, chỉ thấy trong gương là khuôn mặt thánh khiết tựa sen trắng, sóng mắt lưu chuyển, môi xinh khép hờ, tràn đầy gợi cảm, cô lùi lại mấy bước, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đầy kiêu ngạo toàn bộ hiện ra trong gương, da dẻ mềm mại mượt mà, đoi chân dài thon thả, cặp mông tròn lẳng vểnh cao, song nhũ căn trần săn chắc, núm vui tươi ngon như trái anh đào, hết sức hài lòng ôm má.

- Mình thật là xinh đẹp....

Dì Hai dẫn Trần Thuật tới cầu thang máy chuyên dụng.

Chẳng trách dì ấy nói không có dì ấy thì mình không xuống được, té ra đây là tiêu khu cực kỳ cao cấp, cả tầng là căn hộ độc lập, chỉ có quét vân tay mới ra vào được tầng nào đó.

Ra cửa thang máy gặp phụ nữ trung niên nhiệt tình chào dì Hai, sau đó mắt sáng lên nhìn Trần Thuật từ trên xuống dưới.

- Chị Lý, vị này là ai thế?

- Thằng cháu ngốc ở quê lên ấy mà.

Di Hai đẩy vai Trần Thuật.

- Chào chị Dĩnh đi.

Trần Thuật máy móc nói.

- Chào chị Dĩnh.

- Ra là thân thích ở quê à?

Phụ nữ trung niên mất hứng, vẫy tay tạm biệt rồi vào thang máy.

- Dì Hai.

Trần Thuật sắp đi rồi mới chợt nhớ.

- Cháu quên hỏi cô ấy tên là gì?

- Cậu không biết sao?

Dì Hai ngạc nhiên lắm.

- Bọn cháu mới quen nhau hôm qua.

Vẻ mặt dì Hai vô cùng cổ quái, xua tay như đuổi con ruồi làm người ta khó chịu, giục.

- Đừng hỏi nữa, đi mau đi mau.

Trần Thuật đi ra ngoài sân, đường lát gạch đỏ, hai bên là bãi cỏ rộng cùng cây cọ lớn đậm không khí nhiệt đời, cái nóng tới nơi này như bị chặn lại phần nào, chỉ là trong lòng Trần Thuật cứ như vướng mắc cái gì đó, làm mày anh nhíu chặt.

Đi chừng mười mấy bước anh chết đứng như bị điểm huyệt, Tiểu Khê, Tiểu Khê, Khổng Khê, cô ấy chính là đại minh tinh Khổng Khê!