Truyền Kỳ Mạnh Nhất Đế Hoàng

Chương 18: Tu sĩ ma đạo

- Đát Kỷ, nên rời giường rồi!

- Biết rồi.

Đối mặt với lời gọi của Tần Quân, Đát Kỷ lười biếng đáp lại một câu, giọng nói cảm giác vô cùng mị hoặc. Tần Quân nghe được, tâm can ngứa ngáy.

Về phần Thường Hạo, Tần Quân lười đi gọi. Tốt nhất là để hắn ở lại chỗ này!

Lắc đầu, Tần Quân loại bỏ tạp niệm trong lòng, sau đó theo hàng hiên đi xuống phía dưới.

Vừa tới đầu cầu thang, một thiếu niên xinh đẹp mặc trang phục màu trắng nhẹ nhàng lay động quạt lông từ trên lầu ba đi xuống. Làn da hắn trắng nõn, ngũ quan so với Tần Quân còn muốn tuấn mỹ hơn. Thậm chí đẹp đến mức có chút giống nữ nhân. Chí ít là Tần Quân suy nghĩ như vậy.

Ánh mắt của người thiếu niên mặc trang phục màu trắng và Tần Quân chạm vào nhau. Hắn lễ phép tính gật đầu, sau đó liền đi xuống lầu.

- Ngày hôm qua tại sao không có nhìn thấy qua hắn?

Tần Quân nghi ngờ nói. Thiếu niên xuất chúng như thế, chỉ liếc mắt nhìn qua sẽ rất khó quên. Lẽ nào tối hôm qua hắn còn không xuống lầu?

- Trên người hắn có ma khí!

Âm thanh của Hạo Thiên Khuyển bỗng nhiên truyền vào trong tai của Tần Quân. loại thuật truyền âm này có thể khiến cho những người khác không nghe thấy được.

- Ma khí?

Sắc mặt Tần Quân nhất thời biến đổi.

Luyện khí tu tiên mãi mãi lưu truyền. Tu sĩ Nhân tộc chậm rãi diễn biến thành hai đạo chính ma. Chính đạo chú ý nước chảy thành sông. Ma đạo chú ý chỉ vì cái trước mắt, dẫn đến tâm tính lột xác. Đồng thời thủ đoạn của bọn họ tàn nhẫn, vì đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Hai đạo chính ma một khi gặp mặt, trực tiếp chính là ngươi chết ta sống.

Mà vương quốc Càn Nguyệt thuộc về trận doanh chính đạo. Cho nên rất ít khi có thể nhìn thấy được bóng dáng của tu sĩ Ma Đạo.

nếu như người thiếu niên áo trắng này là tu sĩ Ma Đạo, hắn tới vương quốc Càn Nguyệt cũng không phải là việc tốt.

- Xem ra tu vi của hắn không thấp. Ngay cả ta cũng nhìn không thấu.

Tần Quân âm thầm kinh ngạc. Hiện tại hắn đã đột phá Trúc Cơ Cảnh tầng bốn. Ở dưới sự chỉ đạo của Đát Kỷ, hắn đã được xem là cường giả Trúc Cơ Cảnh chân chính. Nhưng hắn vẫn nhìn không thấu được người thiếu niên áo trắng vừa rồi.

May mà Hạo Thiên Khuyển chính là tồn tại Hóa Hư Cảnh siêu nhiên. Nó liếc mắt liền nhìn thấu sự khác thường của đối phương.

Nghĩ tới đây, Tần Quân dẫn theo Hạo Thiên Khuyển đi tới tầng một. Người thiếu niên áo trắng kia không ngờ không rời đi, mà đang ngồi ở trong góc chờ đợi tiểu nhị bưng thức ăn lên.

Tần Quân chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái liền thu hồi ánh mắt. Sau đó hắn tự mình tìm được một bàn không người ngồi xuống. Sau khi phân phó tiểu nhị đi lấy thức ăn, hắn liền ngồi yên chờ đợi.

Không bao lâu, Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến đi xuống. Ngay sau đó là Thường Hạo. Người này vành mắt rất đen. Cũng không biết tối hôm qua hắn làm cái gì.

- Ăn xong điểm tâm, chúng ta lại rời đi sao?

Thường Thiến Thiến vừa ngáp vừa đi tới bên cạnh Tần Quân, hỏi.

- Ừ.

Tần Quân khẽ gật đầu. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt của người thiếu niên mặc trang phục màu trắng nhìn qua. Chính xác mà nói là nhìn về phía Đát Kỷ.

Đát Kỷ ngược lại không để ý. Bởi vì ánh mắt tất cả nam tử bên trong tầng một đều tập trung ở trên người nàng. Nàng đã tập mãi thành thói quen.

Đôi khi đẹp quá cũng một loại gánh nặng.

- Nữ tử quá xinh đẹp!

Thiếu niên áo trắng nhìn Đát Kỷ lẩm bẩm nói. Trong mắt hắn đầy vẻ kinh diễm. Rất nhanh, vẻ kinh diễm này liền biến thành háo sắc.

Hắn muốn lấy được nữ tử tuyệt mỹ này!

Đúng lúc này, ngoài khách sạn truyền đến những tiếng ồn ào. Rất nhanh Trình Kiệt liền dẫn theo một đám người hầu đi đến. Hắn nhìn chung quanh một vòng. Ánh mắt hắn xác định phong tỏa ở trên người Tần Quân.

- Tiểu tử thối, thật tốt là ngươi còn chưa rời khỏi!

Trình Kiệt cười gằn nói. Tối hôm qua bởi vì Tần Quân làm hại hắn chưa hoàn thành được nhiệm vụ do phụ thân giao cho hắn. Cho nên sáng sớm hôm nay hắn liền tới đây, gây sự với Tần Quân.

Trình gia ở Thanh Đàn Thành là thế lực số một số hai. Hắn muốn dò xét nơi Tần Quân ở lại, rất dễ dàng.

- Ai, sáng sớm đã có người tới tìm xui xẻo!

Tần Quân thở dài nói. Thường Thiến Thiến, Thường Hạo cùng với Đát Kỷ lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Trình Kiệt đi về phía bọn họ.

- Ai da, còn có hai mỹ nhân. Từ giờ trở đi, các nàng đều thuộc về ta!

Trình Kiệt nhìn thấy được Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến, mắt nhất thời nhìn chằm chằm. Nhất là Đát Kỷ. Vừa nhìn thấy, tim hắn liền đập nhanh hơn, tâm viên ý mã.

- Không biết sống chết.

Đát Kỷ liếc mắt nhìn Trình Kiệt, sau đó che miệng cười duyên nói. Giọng nói tuy rằng dễ dàng làm cho trái tiam của nam nhân bị lạc mất phương hướng, nhưng lời nói ra lại khiến cho Trình Kiệt thầm đau buồn.

Thường Thiến Thiến còn hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường. Ở Huyền Linh Tông, thiên tài mạnh mẽ hơn Trình Kiệt chính là rất nhiều. Nếu như đệ tử nòng cốt của Huyền Linh Tông chạy tới, thành chủ Thanh Đàn Thành cũng phải tự mình nghênh đón.

Không biết thân phận các nàng, hai tay Trình Kiệt chống nạnh cười nói:

- Không biết sống chết? Ở trong Thanh Đàn Thành này, ai dám khiến cho ta chết?

Tần Quân cảm thấy bất đắc dĩ. Lẽ nào gia hỏa này biết hắn không phải là cấm vệ, cho nên mới dám lớn mật như thế?

- Cút sang một bên! Cẩn thận lão tử phế ngươi!

Thường Hạo vỗ lên bàn. Tần Quân sợ đến mức, tay phải run run một cái, thiếu chút nữa làm rơi chiếc đũa ra ngoài. A, gia hỏa này tuyệt đối là đang phát tiết buồn bực tích tụ trong người cùng với oán khí đối với mình từ lâu!

Nghe được có người muốn chiếm lấy tiểu sư muội của mình, Thường Hạo nhất thời lại nổi nóng. Nếu như đối phương mạnh hơn bản thân mình thì cũng thôi. Nhưng đối phương chỉ có thực lực Luyện Khí Cảnh tầng bốn. Hắn làm sao có thể nhịn được?

- Không phục sao?

Trình Kiệt cười trêu tức, nói. Thiên phú của hắn ở trên phương diện luyện khí bình thường, cho nên bình thường đều dựa vào đan dược đắp nặn ra. Ở phương diện nhận biết, hắn cũng yếu hơn so với tu sĩ cùng trình độ. Hơn nữa cảnh giới của đám người Tần Quân đều cao hơn hắn. Cho nên hắn cũng không biết sự khủng khϊếp của đám người Tần Quân.

- Thiếu gia... Bọn họ hình như không dễ chọc...

Một người hầu thận trọng nhỏ giọng nhắc nhở. Đáng tiếc hắn cũng nhìn không thấu được tu vi của đám người Tần Quân. Hắn chỉ cảm thấy đối phương có cảm giác rất áp bách.

- Không dễ chọc? Ở Thanh Đàn Thành còn người có ta không chọc nổi sao?

Trình Kiệt xem thường nói. Hắn ngược lại không phải là kẻ ngốc nghếch. Lời hắn nói xong đúng là tình hình thực tế!