Chương 41: Xảo ngộ
Iven lựa chọn trở về Sibia. Lúc đến Corrine tới của đón y, lúc đi, hai cha con hai tay đều đầy hành lý. Nhóc con kéo rương hành lý nhỏ của mình, một tay nắm tay Iven. Ryan không hỏi vì sao, chỉ là ngoan ngoãn ở bên cạnh y.Lúc tới cửa quân bộ, bọn họ liền bị chặn lại, thủ vệ một thân quân trang tra hỏi bọn họ một phen. Iven trả lời từng câu.
"Tôi cần gọi cho tướng quân Corrine xác nhận một chút." Thủ vệ nói.
Iven đã gửi đơn từ chức cho Corrine, thế nhưng vẫn không nhận được trả lời của Corrine. Thủ vệ nói xong, liền đi tới một bên gọi điện thoại, Iven đứng tại cửa chờ. Thủ vệ đột nhiên đi tới, đưa điện thoại cho Iven. Iven do dự chốc lát, vẫn là nhận lấy điện thoại.
"Iven." Thanh âm của Corrine từ bên kia truyền tới, "Cậu muốn rời đi?"
"Đúng vậy." Iven kiên định nói.
Bên kia đột nhiên yên lặng, trầm mặc hồi lâu, Corrine mới lên tiếng: "Tôi tôn trọng chọn lựa của cậu."
Sau khi Corrine cúp máy, thủ vệ trở về, mở cửa lớn cho bọn họ. Đi ra quân bộ, Iven nhịn không được xoay người quay đầu nhìn thoáng qua, tòa nhà quân bộ ẩn trong rừng cây rậm rạp, lá cây che đi một phần tường xám tro, nhìn xa xa, chỉ thấy được một đường viền uy nghiêm. Đây cũng là trung tâm đế sự, trụ cột cường đại của đế quốc. Người có thể tiến vào quân bộ đều rất xuất sắc, mà y, vẫn không đủ tư cách. Y không muốn dựa vào áy náy hay là yêu thích của Corrine để lưu lại.
Chỉ là... Nhìn nhóc con bên người, Iven buông hành lý xuống, ôm Ryan vào trong lòng, sau đó hôn lên trán nó.
"Bảo bối, ba ba xin lỗi con." Iven thấp giọng nói. Y tự mình quyết định, liền muốn nhóc con đi theo y.
Ryan trên mặt có chút mơ màng, thế nhưng nó có thể cảm giác được Iven đang áy náy, Ryan vươn tay sờ sờ mặt Iven: "Ba ba, chúng ta không phải có thể nhìn thấy chú Byrnes sao?"
Iven gật đầu.
Lúc bọn họ trở về, Byrnes đang khoanh tay đứng ở cửa, nhìn Iven dọn hành lý đến thở hồng hộc cũng không bắt đầu hỗ trợ, mà nhàn nhã đi theo sau y, thế nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
"Chú Byrnes! Không được lười biếng!" Ryan chạy theo sau Iven, nhìn bộ dạng Iven mệt mỏi, hướng Byrnes rống lớn một tiếng.
Byrnes vuốt tay, đi tới, nhận lấy một rương hành lý trong tay Iven.
"Iven, cậu đã làm sai việc gì sao? Sao lại bị đuổi ra?" Byrnes thanh âm lành lạnh nói.
Iven chăm chú đối phó hành lý trong tay, cả tòa nhà bị cúp điện, thậm chí thang máy cũng không dùng được, vì thể những hành lý này chỉ có thể cố gắng khiêng.
"Tớ rất hưởng thụ thú vui dọn nhà." Iven nói.
Byrnes nghĩ chuyện cười này tuyệt không buồn cười, trong ánh mắt lộ ra chút lo lắng: "Iven, cậu có khỏe không? Có phải Corrine đã làm gì cậu?"
"Byrnes, tớ nghĩ tớ sinh ảo giác." Iven nói, "Byrnes, Corrine nói hắn thích tớ." Y có đối Byrnes có tình nghĩa đặc biệt, trong những ngày chờ đợi dài dằng dặc, vị tiên sinh này cùng y trải qua những ngày khó xử đó. Ở trước mặt Byrnes, có mấy thứ y mới có thể nói ra.
"Corrine hình như có chút không bình thường? Tôi nhớ rõ năm năm, cậu tới y viện kiểm tra, hắn cũng chưa từng đi với cậu." Byrnes nói, trong thanh âm mang theo một chút giễu cợt.
"Có chút sai lầm."
Ryan đi ở phía trước tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, Iven không nói gì thêm. Về tới nơi quen thuộc, Iven dọn dẹp phòng một phen, Ryan ngồi xổm trước ngăn tủ, đem hành lý của mình từng cái từng cái cất trở lại.
"Cuộc phẫu thuật của Ryan sắp tới rồi đi." Byrnes đột nhiên hỏi.
Iven gật đầu: "Còn hai tháng." Thời điểm sắp đến, tâm tình Iven cực kỳ phức tạp. Chỉ cần qua khỏi phẫu thuật này, Ryan có thể going như những đứa trẻ khác, khỏe mạnh lớn lên, cho nên Iven có chút mong đợi. Thế nhưng trong mong chờ còn có chút bất an mơ hồ. Iven nỗ lực bỏ chút bất an này ra khỏi đầu.
"Iven, để ăn mừng cậu trở về, không bằng tối nay cậu làm cơm đi." Byrnes tựa như đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay, sung sướиɠ nói.
Iven còn chưa đáp ứng, Byrnes lại chuẩn bị đứng lên, khởi động xe đưa Ryan đi siêu thị mua đồ. Cho nên khi Iven dọn dẹp xong, trong bếp đã chất đầy thức ăn. Không biết Byrnes nói gì với Ryan, Ryan mặc tạp dề nhỏ vào, cũng nhao nhao muốn thử.
Byrnes gọi điện thoại mời khách, phu nhân Mary gần đây lại bận rộn, cho nên hắn chỉ mời James đến.
"Không thể nhìn thấy phu nhân Mary, thật đáng tiếc." Byrnes tiếc nuối nói, trên mặt lại không có vẻ khổ sở. Chỉ Ryan có chút thất vọng.
Thức ăn Byrnes mua đều là thứ y thích. Thầm nhủ trong lòng vị tiên sinh này đã giúp đỡ, vì thế Iven không vạch trần hắn, mà vào bếp, bận rộn.
Một bữa cơm Iven mất hai giờ làm xong, y vừa bưng tất cả đồ ăn vào phòng khách, chuông cửa đột nhiên vang lên. Byrnes lúc này đột nhiên rụt rè đứng lên, để Ryan đi mở cửa.
Ryan từ trên ghế nhảy xuống, nhón chân lên mở cửa, nhìn người đứng ngoài cửa, nhóc con đột nhiên há to miệng, ngạc nhiên nhìn người bên ngoài.
"Chú Daniel!" Qua hồi lâu, Ryan mới phát ra âm thanh, sau mười lăm phút, nó liền nhào tới, nhào thẳng vào lòng Daniel.
Daniel vươn tay, ôm một đoàn mềm mềm vao lòng, mặt không thay đổi xoa xoa. Iven cũng nhìn thấy Daniel, biểu hiện của y tốt hơn Ryan một chút, thế nhưng cũng sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười. Daniel nhìn Iven, mắt cũng lóe lóe. Bọn họ đã rất lâu không gặp, lâu đến tựa như đã qua rất nhiều năm.
Daniel buông Ryan xuống, sau đó cho Iven một cái ôm thật to.
"Daniel, rất vui được gặp cậu."
"Tôi cũng vậy."
Iven thêm một bộ chén đũa. Byrnes và James nói chuyện, Daniel lại chăm chú nhìn Iven. Iven bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên.
"Cậu sao lại đến thành Oss?" Iven hỏi.
"Công tác học tập." Daniel trả lời có chút mơ hồ.
"Định ở bao lâu?"
"Nửa năm đi, công việc cần." Daniel nhìn Iven, ánh mắt có chút phức tạp, có vài lời nuốt xuống, vẫn không có nói ra.
Iven lại trở về Sibia, y ngày đó một lần nữa đến báo cáo, Aldrich tiên sinh nhìn chằm chằm Iven một lúc lâu, sau đó từ lật trong một đống hồ sơ hồi lâu, mới xác nhận Iven là học trò của mình.
Ryan ở bên ngoài chơi mệt mỏi, liền đem đầu bu lại, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào trong. Aldrich vội vã vui vẻ đi tới, kéo Ryan đi chơi với ông.
Iven trở về, Arthur vui vẻ nhất , tuy rằng cậu ta cực lực xụ mặt làm ra một bộ khinh thường, thế nhưng hai mắt lóe sáng bán đứng cậu ta. Bài tập cần hai người cùng làm của Arthur đã xếp thành một đống thật cao, nếu không hoàn thành cậu ta sẽ rớt môn chính.
Mới vừa tiến vào Sibia, Iven vừa muốn dung nhập vào cuộc sống ở trường, vừa học tập tri thức đã có chút quên, cho nên trong những học sinh thiên tài này, biểu hiện cũng không tính là xuất sắc, sự hiện hữu của y vẫn rất yếu. Theo thời gian trôi qua, ưu thế của Iven dần dần bày ra. Y chăm chỉ, cẩn thận, năng lực lĩnh ngộ mạnh, vài lần khảo nghiệm, thành tích đều cực kỳ ưu tú, dần dần cũng kéo đến chú ý của những người khác.
Nhìn mình không người hỏi thăm, đối tượng hợp tác đột nhiên được rất nhiều người vây ở giữa, buồn bực nhất đó là Arthur. Cũng may Iven vẫn chọn hợp tác với cậu, tâm tình của Arthur tốt hơn chút, bạn của cậu những phương diện khác không ra sao, ánh mắt cũng không tệ lắm.
**
Phu nhân Margaret là một nữ nhân thành công, bà sinh ra trong nhà quý tộc hạng hai, dựa vào bề ngoài và thông minh của mình tiến vào gia tộc quý tộc hàng đầu duy nhất của đế quốc, gia tộc Gris. Sinh hạ người thừa kế duy nhất, sau khi chồng mất, vị nữ sĩ cường thế này một mình dựng lại toàn bộ gia tộc Gris, mà con trai duy nhất của bà, lại là tướng quân đế quốc, người được tổng thống coi trọng nhất.
"Thân ái, tên nhóc kia đã có thể học nói, hôm qua còn gọi tớ là bà nội." Bạn rất tốt của phu nhân Margaret, phu nhân Andina cười nói, trong thanh âm mang vẻ đắc ý khó kiềm chế.
Trên mặt phu nhân Margaret vẫn đang lộ vẻ nụ cười khóe léo, thế nhưng trong lòng lại có tâm tình u sầu, nếu như phân tích tỉ mỉ mà nói, u sầu này chắc là đố kị. Margaret nhìn tên nhóc đang vẫy tay trong tay phu nhân Andina, chợt đứng lên, nỗ lực duy trì nụ cười nói: "Thân ái, tớ phải về trước. Buổi tối Corrine sẽ trở về dùng cơm."
Margaret sờ sờ đầu đứa nhỏ, liền xoay người rời đi. Ai cũng không biết một tháng trước, bà và Corrine cãi nhau một trận, sau đó liền chiến tranh lạnh. Hai người là mẹ con, có đôi khi cố chấp giống nhau.
Phu nhân Margaret không biết sao lại biến thành như vậy. Bà không nghĩ ra, năm năm trước, Corrine rõ ràng là thích Harry, tại sao vẫn không kết hôn?
Phu nhân Margaret không trực tiếp về nhà, mà là để tài xế lái xe đến trung tâm thành Oss, Margaret xuống xe, liền chầm chậm đi dạo trên đường phố phồn hoa. Trên đường người đến người đi, Margaret có chút không yên lòng. Đột nhiên, ánh mắt của bà đột nhiên bị hấp dẫn.
Cách một tầng kính, đứa nhỏ đang ghé vào bên cạnh bàn, biểu tình trên mặt rất chăm chú lại rầu rỉ.
Bà vốn là rất thích trẻ con, thế nhưng dần dần, trẻ con thành cái gai trong lòng bà. Chỉ cần thấy được những đứa bé kia, bà sẽ nghĩ tới chính mình, nghĩ đến Corrine vẫn không chịu kết hôn.
Thế nhưng đứa trẻ trước mắt khả ái đến đáng sợ, Margaret theo bản năng đi tới, đứa nhỏ vẫn như trước chuyên chú nhìn chằm chằm bánh ngọt, cái miệng nhỏ nhắn thì thầm nói gì đó.
"Tiểu bảo bối, cháu muốn ăn bánh sao?" Margaret cẩn thận hỏi, trên mặt bày một nụ cười rất ôn nhu.
Đứa nhỏ kia nghe được thanh âm, cũng xoay người, thấy phu nhân Margaret, liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Phu nhân Margaret đột nhiên cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, loại cảm giác này hoàn toàn xa lạ, Margaret đột nhiên kích động, muốn ôm đứa nhỏ kia vào trong lòng.
"Cháu đang chọn bánh, bánh hình tiểu bạch thỏ rất đẹp, nhưng bánh hình gấu con thoạt nhìn rất ngon." Đứa nhỏ kia rầu rỉ nói.
Ánh mắt của phu nhân Margaret rơi vào hai cái bánh: "Vậy hai cái đều mua."
"Không ăn hết, sẽ lãng phí, ba ba sẽ mắng cháu." Đứa nhỏ kia nằm úp sấp trở lại, tiếp tục nhìn bánh.
Margaret không rời đi, mà đứng bên người nhóc, nhìn nó rầu rĩ.
"Ryan."
Đứa nhỏ kia đột nhiên quay đầu, nhìn về phía thanh âm kia phát ra, cặp mắt hơi nheo lại, vui vẻ gọi một tiếng: "Ba ba!"
"Iven." Margaret kinh ngạc nói. Bà nhìn thấy Iven, lại nhìn Ryan một chút, ánh mắt lưu chuyển giữa bọn họ.
Iven nhìn thấy phu nhân Margaret, trên đầu bà đội nón che nắng, lúc nãy Iven không nhận ra bà. Lúc này nhìn bà đứng bên người Ryan, Iven không khỏi khẩn trương. Ánh nắng hôm nay cũng không quá mạnh, trong không khí xen lẫn gió mát, thế nhưng Iven lại cảm giác lòng bàn tay mình toát mồ hôi.
"Phu nhân." Iven cười nói.
"Thân ái, không nghĩ tới cư nhiên lại gặp con chỗ này, tiểu bảo bối này... Là con của con sao?" Margaret kinh ngạc nói.
Iven cười cười, không trả lời. Nhóc con tuy thông minh, thế nhưng cũng nhìn không ra gút mắt giữa người lớn. Ryan đi tới, kéo tay Iven tới trước tủ kính.
"Ba ba, cục cưng muốn cái bánh hình tiểu bạch thỏ này."
"Phu nhân, xin lỗi."
Iven dẫn Ryan vào tiệm, trả tiền, đóng gói xong, lúc đi ra, phu nhân Margaret vẫn đứng ở đó.
"Iven, ngồi với ta một chút đi." Margaret nói.
Iven nhìn đồng hồ: "Phu nhân..." Đối với vị nữ sĩ này, ngoại trừ có chút bất ngờ, y vẫn rất tôn trọng bà. Thế nhưng hiện tại, lòng Iven có chút loạn, thầm nghĩ dẫn Ryan về.
"Iven, tiểu bảo bối này là chuyện gì?" Margaret trực tiếp hỏi.
Iven bế Ryan lên, có chút cảnh giác nói: "Này là con của con, nhưng không liên quan đến gia tộc Gris."
Margaret nhìn Ryan thật kỹ, đứa nhỏ Iven ôm trong lòng, cũng quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ là không có cái loại thân mật ban đầu, lúc này cũng có vẻ cảnh giác.
Biểu hiện của đứa nhỏ kia khiến phu nhân Margaret trong lòng có chút không vui. Margaret thu hồi ngữ khí chất vấn, mỉm cười, muốn sờ sờ mặt Ryan. Iven lui về sau, tay của Margaret liền rơi giữa không trung.
"Iven, ta gần đây rất phiền não." Margaret thu tay về, lộ vẻ khổ não. Phu nhân Margaret đang tỏ ra yếu kém.
"Mở rộng lòng sẽ tốt hơn." Iven có lệ địa an ủi, "Phu nhân, hết sức xin lỗi, chúng ta lần sau trò chuyện tiếp đi." Iven nói xong liền dẫn Ryan vội vã rời đi.
Margaret không nhúc nhích đứng tại chỗ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa.
Iven trực tiếp dẫn Ryan về nhà. Iven có chút bất an, Ryan cũng nhìn ra. Ryan kéo tay áo của Iven, có chút lo lắng nói: "Ba ba..."
Iven nhìn Ryan, ổn định tinh thần, sờ đầu Ryan, miễn cưỡng mỉm cười ôn hòa.
Chuyện y sợ nhất đã xảy ra. Nếu như có thể, y muốn hiện tại liền dẫn Ryan rời đi. Thế nhưng Iven nhịn xuống kích động, y đầu tiên muốn Ryan bình an, sau đó mới có thể nghĩ đến những chuyện khác. Iven ngồi trên ghế, cả người đều có chút sốt ruột.
Ryan lấy bánh ngọt ra khỏi hộp, sau đó bỏ lên bàn, đốt một cây nến.
"Ba ba, sinh nhật vui vẻ." Trong ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ryan cũng nhuộm một tầng quang huy.
—-¤—-