Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 8.2: Chỗ dựa

Ngay tại khoảnh khắc Từ Văn Dương nhảy lên úp rổ thật mạnh, cô quay người, dẫn bóng lao ra khỏi vạch ba điểm, chính lúc Từ Văn Dương loạng choạng ngã xuống đất, Hạ Kinh Thiền giơ tay làm một cú ba điểm!

Hô hấp của mọi người đều gồng chặt, trơ mắt nhìn cô nâng bóng bằng tay trái, giữ vững bằng tay phải, cổ tay uốn cong, tung quả bóng bay ra ngoài, vẽ ra một đường cong duyên dáng giữa không trung.

Tầm mắt của Hạ Trầm Quang theo sát quả bóng, Tiền Đường Khương hơi há miệng, thậm chí Tiêu Ngật còn quên cả thở, nhìn ngơ cả người.

Mà đúng lúc này, một chàng trai đeo túi đeo vai màu đen ẩn mình trong đám đông ồn ào, dựa lưng vào tường, tầm mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng từ phía xa.

Bóng đi vào rổ, mang đến một tiếng “bang” cực kỳ rõ ràng.

Bóng ba điểm, thế mà cũng vào rổ rồi!!!

“Vãi! Quá ngầu!”

“Không ngờ lại thắng bốn lượt liên tiếp!”

“Từ Văn Dương, cậu có làm được không đấy! Thế mà lại bị một đứa con gái treo lên đánh!”

Trong tiếng reo hò và vỗ tay của mọi người, Từ Văn Dương vừa nhục vừa tức, mặt mũi đỏ bừng chỉ muốn độn thổ cho xong, quăng quả bóng rồi hậm hực rời đi.

“Ê, còn chưa đưa 100 tệ đã nói đâu!”

Nhiều người chứng kiến thế này, Từ Văn Dương không thể ăn quỵt, chỉ đành rút một tờ tiền màu đỏ ra, vứt cho cô.

Hạ Kinh Thiền cười hihi, nhận tiền rồi bỏ vào ví.

Phía xa, đáy mắt Hạ Trầm Quang mang theo sự tán thưởng, khen cô: “Được đấy bé con.”

Hạ Kinh Thiền giơ tay phải đặt lên thái dương, làm động tác mà trước đây hai bố con thường làm để gửi lời chào sau khi tập xong.

Hạ Trầm Quang lập tức đáp lại cô bằng động tác tương tự.

Cô gái này luôn khiến anh ấy có một cảm giác gần gũi và quen thuộc một cách kỳ lạ, giống như kiếp trước hai người từng quen nhau vậy, nhưng cảm giác này tuyệt đối không xuất phát từ sự yêu thích dành cho các cô gái.

Lạ thật.

Trong lúc anh ấy đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Ngật huých tay vào người Hạ Trầm Quang, bảo anh ấy nhìn ra cửa.

Bên cửa, Trần Phi dẫn theo các thành viên trong đội tuyển của trường, khệnh khạng đi vào phòng thể dục.

Tất cả bọn họ đều thống nhất mặc đồng phục màu đen, như một cơn bão đen sì lướt qua cuốn trôi trái đất...

Người đến không có ý tốt.

Mấy đội viên lập tức dừng huấn luyện, nhìn về phía họ bằng ánh mắt đề phòng.

“Hôm nay đội bóng rổ rác nhất vũ trụ tổ chức phỏng vấn tuyển thành viên mới đấy à? Nào, cho tôi xem nào, các cậu tuyển được mấy người rồi?”

Trần Phi bước vào sân, hống hách nhìn xung quanh: “Chà, sao vẫn là những gương mặt quen thuộc thế này? Không phải chứ! Không phải chứ! Sao đến một thành viên mới mà cũng không tuyển được vậy?”